Có báo cáo khám nghiệm tử thi của Bách Lâm rồi.
Sáng sớm Lý Giang Lạc nhận được cuộc gọi, lúc đó tôi đang hút thuốc, đối phương nói hai ba câu xong dần thở gấp.
Cúp điện thoại, cậu ta cầm lấy áo khoác trên sofa, nói với tôi: “Anh, có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi.”
Hai chúng tôi chạy một mạch ra đường cái bắt xe, nhưng vấp phải giờ cao điểm buổi sáng, hao công tốn sức lắm mới ngồi lên xe được.
Tôi ngồi ở ghế sau, có thể nhìn thấy người cậu ta run run, đôi bàn tay siết thành nắm đấm để trên đùi, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì.
Tôi cũng không giữ bình tĩnh nổi giống cậu ta, cứ như biết nguyên nhân cái chết thì sẽ lập tức bắt được hung thủ vậy.
Trên đường đi tôi nôn nóng đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng con đường đặc biệt dài, đi thế nào cũng không đến được Cục cảnh sát.
Lý Giang Lạc lại nhận được cuộc gọi, là Từ Chiêu, hỏi khi nào chúng tôi đến.
Tôi cực kỳ sốt ruột, bị hắn hỏi như vậy càng bực mình thêm.
Cuối cùng cũng đến cảnh cục, tôi mặc kệ Lý Giang Lạc, vừa xuống xe là lao ngay vào bên trong, đẩy cửa ra mới sực nhớ còn một người nữa đi cùng, ngoái đầu lại thì thấy cậu ta mới bước xuống xe, chắc là vừa trả tiền xong.
Tôi không dư thời gian để khách sáo với cậu ta, chỉ liếc nhìn rồi vào cửa.
Đi đến văn phòng hôm qua, vừa đến cửa thì nhìn thấy từ Chiêu đang hút thuốc.
Hắn ta đứng cạnh bàn, miệng ngậm điếu thuốc, một tay cầm giấy một tay cầm bút viết.
Thấy tôi đến, hắn đặt bút xuống, tay cầm điếu thuốc ra hiệu tôi ngồi xuống.
“Giang Lạc đâu?” Từ Chiêu vừa dụi tắt tàn thuốc vừa hỏi.
Hắn gọi thân mật như vậy làm tôi hơi không vui.
Lý Giang Lạc đi vào, lưỡng lự ở cửa rồi đến đứng cạnh tôi.
Từ Chiêu thấy hai chúng tôi đều không có ý muốn ngồi thì đứng dậy, đưa tờ giấy cầm trong tay cho tôi.
Dòng đầu tiên trên giấy viết là “Giấy Báo Cáo Khám Nghiệm Tử Thi Bệnh Lý Của Cục Công An Thành Phố X”, tôi không để ý, trực tiếp nhìn xuống hàng cuối.
“Người chết Hình Bách Lâm treo cổ tự vẫn.”
“Sao có thể vậy được!”
Tôi vừa thấy hàng chữ ấy, Lý Giang Lạc đứng bên đã tức giận nện xuống bàn, mặt đỏ gay quay sang rống với cảnh sát Từ không biểu cảm.
Tôi há miệng, không nói nổi một chữ.
“Từ Chiêu, bản báo cáo khám nghiệm này tuyệt đối có vấn đề.” Trên cổ Lý Giang Lạc nổi gân xanh, giống như lúc nào cũng sẽ nổ tung, cậu ta còn phát run, thở dồn dập nói với Từ Chiêu, “Trên người anh ấy còn vết dao, nếu tự sát thì sao treo người lên còn muốn đâm thêm vài dao? Anh cảm thấy điều đó hợp lý chứ?”
Tôi giương mắt nhìn Từ Chiêu, tờ giấy trong tay chừng như đã bị vò nát.
Tôi bóp siết vai Lý Giang Lạc, cố gắng giữ trấn tĩnh: “Chuyện này là không thể, tôi yêu cầu khám nghiệm lại.”
“Không cần thiết.” Từ Chiêu vòng qua chúng tôi đóng kín cửa lại, rồi quay về ngồi xuống, “Tôi thấy hai người nên xem kỹ lại tờ báo cáo này, bên trên đã viết rất rõ, xác thật bụng Hình Bách Lâm bị thương, ở hiện trường cũng mất rất nhiều máu, nhưng nguyên nhân cái chết là do nghẹt thở.”
“Này nói không thông.” Tôi vỗ tờ báo cáo xuống bàn, căn bản không có tâm trạng xem từng chữ một trên đó, “Cảnh sát các người đều phá án như vậy hả? Mạng người quan trọng, tùy tiện đưa ra kết luận thế này?”
Từ Chiêu châm điếu thuốc, điệu bộ bình tĩnh nhàn nhã làm tôi cực kỳ muốn tẩn hắn một trận.
Hắn phun ra vòng khói, nói với tôi: “Qua điều tra, thời gian tử vong của Hình Bách Lâm khoảng chừng 3 giờ chiều, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera ở khu dân cư, vào thời gian đó không có ai đi vào nhà anh ta, nhà anh ta ngoại trừ chính Hình Bách Lâm và Lý Giang Lạc đã ra ngoài thì không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của người lạ để lại, mà trên con dao găm cũng chỉ có vân tay của mỗi Hình Bách Lâm.”
(*) Con dao găm từ đầu truyện đến giờ, mình quên để hình minh họa:
Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt làm tôi càng phẫn nộ.
“Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ không vì cái đó mà nhận định ngay anh ta tự sát, lúc tìm kiếm ở hiện trường chúng tôi còn phát hiện hai vật khác.” Từ Chiêu lại lấy một túi hồ sơ ra để trước mặt chúng tôi, rồi ngậm điếu thuốc xoay ghế quay lưng lại với chúng tôi.
Tôi cầm túi hồ sơ trên bàn, bên trong là một tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe và một thẻ bảo hiểm.
Tôi không biết mình nên lấy tâm trạng thế nào để đối mặt với cái chết của em trai.
Vì đến tận bây giờ tôi mới biết, dù giờ khắc này nó không rời bỏ tôi, thì tương lai không xa cũng sẽ đau đớn rời đi.
Lý Giang Lạc không đi ra cảnh cục cùng với tôi, cậu ta ngồi xổm bất động trong phòng làm việc của Từ Chiêu.
Tôi không có tâm tư quan tâm đến cậu ta, chỉ muốn rời khỏi nơi đó.
Hóa ra trong mắt những người cảnh sát, em trai tôi là một kẻ mắc bệnh AIDS mà còn muốn lừa gạt bảo hiểm, năm ngoái nó mua một phần bảo hiểm, người được lợi là Lý Giang Lạc, tháng 5 năm nay xét nghiệm ra kháng thể HIV là dương tính.
Nhưng tôi vẫn không thể hiểu nếu nó muốn lừa bảo hiểm vì sao còn thắt cổ, tôi tin nếu Bách Lâm muốn ngụy tạo hiện trường bị sát hại thì dễ như trở bàn tay, nó rất thông minh, chí ít còn thông minh hơn những cảnh sát đó.
Nhưng bây giờ tôi không thể tiếp tục truy cứu vì người đã rối tung lên hết rồi.
Tôi không thể suy nghĩ, không thể đặt câu hỏi, tôi đọc được sự châm biếm cười giễu trong ánh mắt của Từ Chiêu.
Không hiểu vì sao, tôi nghi ngờ Từ Chiêu.
Có lẽ tôi điên rồi, nhưng nếu như Từ Chiêu yêu Lý Giang Lạc tha thiết, mà em trai tôi lại là vật cản trở lớn nhất trên con đường tình cảm này, thì có khả năng vị cảnh sát đó mới là hung thủ đồng thời cố tình đạo diễn ra câu chuyện không thể tìm kiếm manh mối hay không.
Tôi không biết vì sao mình lại nảy lên ý nghĩ ấy, chẳng qua thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như Từ Chiêu nói.
Cuối tháng 10, vậy mà trời lại đổ tuyết.
Tôi đứng ngay cổng Cục cảnh sát, không biết nên đi về hướng nào.
Tôi trơ mắt nhìn mặt đất dần dần bị tuyết bao phủ, nhìn người đi đường ai nấy nắm chặt cổ áo vội vã chạy qua, chỉ mỗi tôi là đứng bất động.
Tôi bỗng chợt nhớ nhà, một thằng đàn ông sắp gần 30 tuổi lại muốn ôm mẹ khóc lóc cho thỏa.
Ở đây điện thoại của tôi không sử dụng được, đi vòng vòng rốt cục cũng tìm thấy một bốt điện thoại công cộng.
Tôi gọi, đầu bên kia lập tức bắt máy.
Là cha nghe điện thoại, thông qua ống nghe tôi có thể nghe rõ giọng mẹ trong nhà đang hỏi ông là ai gọi điện.
“Cha.” Tôi cố để giọng mình không nghẹn ngào quá, sợ làm họ lo lắng.
“Bách Xuyên?” Giọng cha vang lên, trách móc, “Sao giờ mới điện, công việc ở quốc nội xử lý xong chưa? Rảnh thì đi thăm Bách Lâm đi, hai ngày nay không thấy tin tức của thằng nhỏ ấy!”
Tôi nghe thấy tên Bách Lâm thì không dám nói gì, đầu bên kia mẹ đang cướp điện thoại với cha, hình như cuối cùng cũng thắng: “Bách Xuyên đó à, hai ngày nay Hoa Hoa có vẻ kì kì, có phải nước lạnh quá đông cứng nó luôn rồi không?”
Hoa Hoa là cá vàng cha nuôi, cha mẹ thích trêu nó cả ngày.
“Không phải bồn tắm có hiển thị nhiệt độ à, mẹ nhìn thử xem, chắc không có vấn đề gì đâu.” Tôi nắm chặt ống nghe, hít sâu một hơi, rồi nói, “Mẹ, bên con còn rất nhiều chuyện cần xử lý, có lẽ phải đợi thêm thời gian nữa mới về được, con làm xong số điện thoại sẽ gọi cho mẹ nhé.”
“Sao? Còn tính ở lâu? Không phải nói…”
Bà còn chưa nói xong tôi đã cúp máy.
Tôi thật sự không ổn chút nào, nghĩ đến chuyện phải báo họ biết người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì tôi lại hận không thể vả vào miệng mình.
Tôi hối hận lắm rồi, hối hận không nên đón cha mẹ xuất ngoại, nếu lúc trước để bọn họ và Bách Lâm ở cùng nhau có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, hoặc là, lúc trước tôi không nên xuất ngoại không nên ở lại nước ngoài không quay về, nếu gia đình tôi vẫn sống cạnh nhau, tất cả mọi chuyện ở hiện tại sẽ không phát sinh.
Tôi bị nhấn chìm bởi sự xót xa và ân hận, tựa vào bốt điện thoại, thống khổ che mặt trong trời tuyết.
Nếu nhân sinh có thể làm lại thì tốt quá, tôi nhất định sẽ không để em trai phải tự mình đối mặt với cuộc sống.
Quay về khách sạn, Lý Giang Lạc đang ngồi đờ đẫn trước cửa phòng tôi, nghe thấy tiếng bước chân cậu ta ngẩng đầu lên, mắt vừa đỏ vừa sưng.
Cậu ta đỡ tường đứng dậy, tay cầm bản báo cáo kiểm tra sức khỏe kia.
Tôi đi lướt qua, móc thẻ phòng ra.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, nhưng làm thế nào tôi cũng không ấm nổi.
Cậu ta theo tôi vào cửa, trầm mặc khóa cửa lại.
Tôi cởi áo khoác, bấy giờ mới nhận ra nó đã ướt nhẹp vì tuyết tan.
“Em gọi điện thoại cho bệnh viện này.” Giọng Lý Giang Lạc khàn đến chừng như không phát ra tiếng, “Bọn họ không nói gì với em hết, bảo là phải giữ bí mật cho bệnh nhân.”
Tôi ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu ta đứng đó không nhúc nhích.
Tuyết càng rơi càng lớn, cả thành phố trông đặc biệt sạch sẽ.
Cũng đặc biệt lạnh lẽo.
Tôi hỏi: “Cậu không biết chút gì về chuyện này sao?”
Cậu ta không hé răng, tôi quay lại nhìn, phát hiện tay cậu ta siết thành nắm đấm, giờ phút này đang cắn ngập vào mu bàn tay của mình.
Mắt đỏ ngầu rơi nước mắt, thấy tôi nhìn thì buông tay xuống, nói: “Xin lỗi… Là em hại anh ấy.”