“Lý Giang Lạc!”
Tôi không biết lúc hét ba chữ ấy giọng lớn đến mức nào, cái tên đã thò nửa người ra khỏi ban công như đã lấy lại linh hồn, đứng yên lại.
Tôi chạy đến, kéo người xuống, khoảnh khắc đó tôi giận đến run người.
Nếu tôi ra muộn một phút, có phải Lý Giang Lạc đã nhảy xuống từ tầng 27?
Cậu sững sờ nhìn tôi, tai mũi đều đỏ, tuyết vẫn rơi, một cơn gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Tôi kéo cậu ta vào trong nhà, khóa kỹ cửa lại, quay đầu thấy cậu ta vẫn còn ngây ra.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.
Chắc cậu không ngờ tôi bỗng hỏi câu ấy, một lúc sau mới phản ứng, trả lời: “27.”
“27!” Tôi nện vào bả vai cậu ta, đẩy người đàn ông gầy yếu trước mặt ngã xuống sofa gần bên, cậu ta trông rất đáng thương, nhưng tôi không muốn thương xót cậu chút nào, “Cậu đã 27 rồi, sao còn kích động như 17 tuổi thế! Vừa rồi cậu muốn làm gì? Nhảy xuống? Nhảy xuống rồi sao? Chuyện này sẽ có thể kết thúc ngay hả?”
Lý Giang Lạc bụm mặt, không nói tiếng nào.
Tôi hơi bực mình, bực vì bộ dạng này của cậu ta.
Vẫn chưa rõ đến cùng cái chết của Bách Lâm là thế nào, tôi không tin kết luận của cảnh sát, cái tên Từ Chiêu kia làm tôi thấy kỳ lạ.
“Bộ dạng hiện tại của cậu thật làm tôi hoài nghi rốt cục vì sao em trai lại xem trọng cậu.” Tôi không tính khách khí với cậu ta nữa, mấy ngày qua Lý Giang Lạc đều như lạc mất hồn phách, không hề giống một người đàn ông có thể gánh vác được sự tình.
Cậu ta buông thõng tay xuống, trầm mặc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Em cũng không biết.”
Buổi tối hôm đó tôi không cho Lý Giang Lạc về phòng cậu ta ngủ, cưỡng ép bắt phải ở lại bên chỗ tôi.
Nổi giận đủ rồi, tôi bình tĩnh lại, em trai đã chết, tôi không thể để người yêu của nó cũng xảy ra chuyện.
Gọi suất đồ ăn bên ngoài, chúng tôi không ai ăn nổi, quả thật không đói bụng, nhìn gì cũng không có hứng thú.
Lý Giang Lạc ngủ trên giường, đây là tôi bảo, chứ cậu ta vốn muốn quấn áo khoác ngủ trên sofa, nhưng nhìn dáng vẻ lúc nào cũng có thể đổ bệnh đó, cuối cùng tôi vẫn không đành lòng.
“Ngủ đi, sớm ngày mai thức dậy chúng ta lại bàn bạc tiếp.”
Nhưng tối hôm đó tôi vẫn không ngủ, ngoài trời tuyết ngừng rơi, thuốc đã hút hết, liếc nhìn Lý Giang Lạc, cậu ta co người trong chăn trông rất hiền lành.
Tôi cầm lấy áo khoác và thẻ phòng đi ra cửa, không có thuốc, đêm nay sẽ rất khó chịu.
Cách khách sạn không xa là cửa hàng tiện lợi 24 giờ, tôi mua hai bao thuốc lá và hai cái bánh mì, trên quầy tính tiền có treo một cái ti vi đang phát tin tức.
Tôi lo sẽ nhìn thấy tin về sự kiện của Bách Lâm, nên trả tiền vội vã ra cửa.
Điều làm tôi bất ngờ đó là Lý Giang Lạc lại chờ tôi ở ngoài, mấy ngày nay chúng tôi đều không thay quần áo, cậu ta vẫn mặc chiếc áo gió ấy, sau khi trời đổ tuyết trông càng mỏng manh hơn.
Tôi cũng không tốt hơn cậu ta được là bao, muốn cởi áo khoác ra cho cậu cũng chỉ là tâm có thừa mà lực không đủ.
Áo khoác mặc khi về đây còn mỏng hơn cái của cậu ta, vừa ra ngoài liền bị gió thổi lạnh buốt.
Cậu ta thấy tôi bước lại, thì quay về cùng tôi.
Tuyết bị chúng tôi giẫm đến phát ra tiếng, tôi đốt điếu thuốc, dư quang nhìn thấy cậu ta đang quay sang nhìn mình.
Mắt sưng đỏ như quả hạch đào, chóp mũi và mặt đều bị lạnh đến đỏ ửng, thật ra ngoại hình cậu ta rất được, sạch sẽ thanh tú, nhưng lúc này thật không ra hình tượng gì.
“Có muốn không?” Tôi đưa điếu thuốc đang cầm hướng về phía cậu ta.
Vốn dự định là nếu cậu ta cũng muốn thì tôi sẽ rút điếu khác cho đối phương, còn chưa kịp đưa thì cậu ta đã trực tiếp cầm lấy điếu của tôi, hút nó không nghĩ ngợi.
Tôi không thể làm gì khác ngoài đốt điếu khác cho mình, hai người đàn ông hút thuốc bước chầm chậm trong tuyết giữa đêm khuya như hai kẻ lang thang cô độc suy sụp.
“Công ty bảo hiểm gọi cho em.” Lý Giang Lạc nói, “Thật ra bọn họ đã sớm gọi cho em, nhưng em không để ý.”
Cậu ta nhắc đến công ty bảo hiểm, bấy giờ tôi mới nhớ ra lúc đó đi cùng với tờ báo cáo khám sức khỏe là tờ bảo hiểm, nhân thân bất ngờ gặp nạn, người được lợi là Lý Giang Lạc.
Cũng vì cái này mà cảnh sát kết luận Bách Lâm phát hiện khả năng mình không sống được bao lâu, nên mới sắp đặt cảnh “bị sát hại” muốn lừa gạt bảo hiểm.
Nhưng tôi tin tưởng nhân phẩm và trí thông minh của em trai mình, nó sẽ không làm chuyện gạt bảo hiểm, cũng sẽ không ngu xuẩn sắp đặt hiện trường thành đáng ngờ hơn.
“Bọn họ nói sao?” Tôi hỏi.
“Hai ngày trước gọi đến, khi ấy còn chưa kết án, họ nói phải đợi kết quả điều tra của cảnh sát.” Lý Giang Lạc nheo mắt nuốt mây nhả khói, đột nhiên dừng bước chân, “Anh Bách Xuyên, em vẫn không thể tin Bách Lâm tự sát.”
Tôi bước thêm mấy bước, rồi cũng đứng lại, tuyết bắt đầu rơi tiếp, trời vốn lạnh như căm bị đèn đường bên đường sưởi thành màu vàng ấm áp.
“Cho dù có tin hay không, hiện tại bọn họ đã có kết luận.” Tôi cũng không tin, nhưng ngoài ra tôi càng không tin con người hơn, Lý Giang Lạc và Từ Chiêu, trong đầu tôi chợt nảy lên suy nghĩ đáng sợ, “Chuyện này tôi vẫn chưa nói với cha mẹ, bọn họ lớn tuổi rồi, thân thể không được tốt, muốn tạm thời giữ bí mật, ngày hôm nay mới gọi điện cho họ nói tôi phải ở quốc nội xử lý ít chuyện, vì thế cần ở lại thời gian dài.”
Tôi nhấc chân cất bước đi, cậu ta nhanh chóng đuổi theo.
“Nhà cũ của hai người không phải có thể quay về rồi sao? Tôi muốn thu thập một số đồ vật của em trai, rồi tìm một chỗ sống tạm trước.” Tôi có dự định của mình, trước khi chuyện của Bách Lâm có kết luận làm tôi tin phục thì tôi sẽ không rời khỏi đây.
“Từ Chiêu nói ngày kia có thể quay về, em không tính sống tiếp ở đó.”
“Cậu có chỗ đi không?” Tôi hỏi, “Mấy ngày nay cậu cũng không đi làm, phía công ty không sao chứ?”
Lý Giang Lạc hít một hơi thuốc lá, phun ra, xoa mũi: “Liên tục bỏ bê công việc, em bị sa thải rồi, nhà thì tìm lại, tìm đại chỗ nào đó.”
Chúng tôi trở về khách sạn ấm áp, khí lạnh trên người tản đi, vào phòng tôi rồi tôi liền tắt tàn thuốc cởi áo khoác.
“Vậy chúng ta cùng tìm nhà đi.” Tôi đề nghị, “Vì chuyện của em tôi mà cậu mất việc, bây giờ cũng không có tiền bạc, tôi trả tiền thuê nhà cho.”
Lý Giang Lạc hơi do dự, không chờ cậu ta phản đối, tôi lập tức đi vào nhà vệ sinh.
Lúc bước ra, cậu ra đã lại ngồi trước cửa số hút thuốc.
Ngày hôm sau, chúng tôi được báo có thể quay về.
Tôi dọn dẹp đồ đạc của mình, thời điểm đi xuống lầu với Lý Giang Lạc để trả phòng thì thấy Từ Chiêu ngồi ở đại sảnh.
Hôm nay hắn không mặc cảnh phục, râu cũng được cạo sạch sẽ, trông trẻ ra vài tuổi, không lôi thôi như mấy lần gặp mặt trước.
Hắn thấy chúng tôi đi ra, gật đầu với tôi, xong hỏi Lý Giang Lạc: “Đi về sao?”
Lý Giang Lạc gật đầu, nói: “Đi trả phòng trước.”
Tôi nghĩ, có lẽ Lý Giang Lạc cũng biết Từ Chiêu đối xử với cậu ta không bình thường, vì chuyện này, tôi càng nghi ngờ Từ Chiêu.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ toàn bộ sự việc đều là do Từ Chiêu và Lý Giang Lạc liên thủ bày ra, đến cùng chân tướng thế nào còn chờ được kiểm chứng.
Từ tối hôm qua đến hiện tại, tôi vẫn nghĩ có lẽ nào Lý Giang Lạc và Từ Chiêu vụng trộm bị Bách Lâm phát hiện, ba người cãi vã, lỡ tay giết chết Bách Lâm, vụ án là do Từ Chiêu đảm nhận, còn do hắn tra án, chuyện này đích thật chính là vừa ăn cướp vừa la làng.
Tuy nghiêm túc xem xét lại suy nghĩ này dường như còn có chỗ không thông suốt, nhưng vụ án của Bách Lâm vốn có rất nhiều điểm kỳ lạ, từ đầu đến cuối giống như một sợi dây thừng với vô số nút thắt, nhưng chưa mở được nút nào đã kết án.
Tôi đi phía sau Lý Giang Lạc và Từ Chiêu ra khách sạn, xe hắn đậu bên ngoài, hiển nhiên chúng tôi sẽ lên xe.
Mặc dù nói phải tìm nhà, nhưng mấy ngày nay vẫn phải quay về đó ở.
Tôi rất muốn đến xem nơi em trai từng sinh sống, tôi tin chắc chắn nó sẽ cho tôi manh mối nào đó.
Tôi ngồi ghế sau, Từ Chiêu và Lý Giang Lạc ngồi ở trước.
Từ Chiêu hỏi cậu ta: “Sau này có dự tính gì? Trước tiên đi tìm việc à? Chuẩn bị ra ngoài giải sầu?”
Tôi lặng lẽ cười lạnh, nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ có vấn đề.
Vị cảnh sát trước mặt, lúc tra án chắc chắn có cất giấu tư tâm, tôi phải tìm ra chân tướng, điều tra rõ ràng tất cả, đến phiên hắn thất nghiệp rồi.
“Chuẩn bị dọn nhà trước.” Lý Giang Lạc nói, “Anh Bách Xuyên còn muốn ở lại đây thêm một thời gian, bọn em ở cùng một chỗ vừa khéo có thể trông nom nhau, cả tang lễ của Bách Lâm…”
Cậu ta nói đến đây thì không lên tiếng nữa, tôi thấy cậu quay đầu qua nhìn cửa kính, không biết đang nghĩ gì.
Từ Chiêu nhìn tôi qua kính chiếu hậu, bị tôi phát hiện, hắn nhanh chóng dời ánh mắt, nhưng tôi vẫn nhìn ra địch ý.
Tôi nghĩ suy đoán của mình có khả năng chính xác, vị cảnh sát chểnh mảng chức vụ chắc chắn đang tính toán gì đấy.
“Bằng không hai người đến căn nhà trống của tôi ở đi.” Từ Chiêu đề nghị.
“Nhà ở Thành Bắc?” Lý Giang Lạc quay qua, hỏi cực kỳ tự nhiên.
Quan hệ của hai người họ thật sự thân thiết đến có phần vượt quá tưởng tượng của tôi, có vẻ như họ quen thuộc tất thảy của nhau.
“Ừ, dù sao cũng bỏ trống, gần đây em không có việc làm, đừng ra ngoài thuê.” Từ Chiêu lại nhìn tôi qua kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Hình thấy được không?”
“Tôi không thành vấn đề.” Tôi nói thật, ở lại nhà của Từ Chiêu còn tốt hơn, không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ.
“Được, vậy chờ tôi tìm người quét dọn bán thời gian đến quét tước, hai người dọn dẹp chút là có thể vào ở.” Câu đó là Từ Chiêu nói với Lý Giang Lạc, “Vừa đúng lúc anh cũng muốn em mau dọn khỏi chỗ đó, mấy ngày này anh nghỉ, có thể phụ em nhiều hơn.”
Từ góc độ của tôi không thể nhìn thấy phản ứng của Lý Giang Lạc, tôi bỗng thấy không đáng giá cho em trai mình chút nào, lần đầu tiên nó yêu đương mà lại rơi vào kết cục như vậy.
Tôi cắn chặt răng nhìn ra ngoài cửa kính, không muốn nghe Từ Chiêu quan tâm đến Lý Giang Lạc nữa, không biết Lý Giang Lạc có tâm trạng thế nào với sự quan tâm như thế khi mới mất người yêu, nói chung, tôi hận không thể khiến chiếc xe này lao xuống cầu vượt, để tôi kéo bọn họ chôn cùng với em trai.