Sự Kiện Sát Nhân Tại Vịnh Thiên Nga

Chương 36: Chương 36: [Hình Bách Xuyên 1.7]




Tôi không ngờ mình sẽ nổi giận với Giang Lạc, nhưng không thể không thừa nhận rằng tôi đúng là rất giận.

Nhưng rốt cục giận điều gì thì khó mà nói được.

Tôi giận cậu không thương lượng với tôi đã quyết định dọn ra ngoài, giận cậu tự ý thuê căn phòng kia, giận cậu vi phạm giao hẹn tự mình nói với mẹ tôi biết việc cậu muốn chuyển đi, hay là giận cậu muốn rời khỏi tôi?

Tôi thấy mình khá vô liêm sỉ, thế mà lại mưu tính chi phối cuộc sống của Giang Lạc.

Nói thật, tôi không muốn cậu ấy đi, hận không thể ở cạnh cậu 24 tiếng.

Có suy nghĩ như thế với cậu thật sự rất quá đáng.

Xưa giờ tôi không biết mình là một người có ý muốn độc chiếm cực mãnh liệt, nhưng bây giờ Giang Lạc đã khơi gợi cái yếu tố này trong thân thể tôi, tôi muốn bảo vệ cậu, muốn chăm sóc cậu.

Khi cậu nói phải chuyển đi, tôi bắt đầu hoảng hốt.

Tôi nói với Dịch Lễ là tôi xem Giang Lạc thành thế thân cho Bách Lâm, nhưng thực tế thì tôi đã hoàn toàn rối loạn.

Tôi không biết rốt cục vì tôi xem cậu thành thế thân cho Bách Lâm nên mới muốn đối xử tốt với cậu, hay vì tôi muốn thay thế Bách Lâm bù đắp cho những thiếu hụt của cậu, hay là vì những nguyên nhân khác.

Tóm lại, tôi muốn giữ cậu lại bên mình.

Nhưng tôi không nói ra được, cứ như thể nói ra rồi sẽ gợi ra tai họa nào đó không thể đoán trước, vì thế chỉ đành trơ mắt nhìn Giang Lạc đơn độc bước vào cuộc sống mới.

Một cuộc sống không có tôi, không có cha mẹ tôi trong đấy.

Tôi nghĩ là mình cũng cần nhanh nhanh đi khám bác sĩ tâm lý.

Giờ nghỉ trưa tôi không ăn trưa, lần thứ hai trải nghiệm cảm giác “trà không nhớ cơm không nghĩ”.

Nãy thấy Giang Lạc vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, hiếm khi cậu không gọi tôi cùng đi ăn, tôi cứ canh cánh chuyện này mãi.

Vậy là đứng dựa sát vào cửa kính của văn phòng nhìn xuống bên dưới giống một tên tâm lý cuồng nhìn trộm, nhưng chỉ thấy Giang Lạc trở nên nhỏ xíu đi vào phòng ăn ở đối diện, vẫn không biết cậu ăn gì, ăn với người nào.

Tôi không thể chịu nổi bản thân mình, sau cùng quyết định tìm “chuyên gia tình cảm” Dịch Lễ để tâm sự.

Song gửi tin nhắn cho anh ta mà mãi anh ta không trả lời.

Lúc quay về sắc mặt của Giang Lạc rất kỳ lạ, thấy tôi thì lập tức bỏ chạy.

Tôi đến phòng làm việc của cậu ấy muốn hỏi cậu bị sao, đồng thời bàn về chuyện chuyển nhà của cậu, xin lỗi cậu vì dù sao nổi giận với cậu là tôi sai.

Nhưng vừa đẩy cửa kính văn phòng của cậu thì Dịch Lễ gọi đến.

Tôi đối diện một chốc với Giang Lạc, cậu nhìn về phía tôi như một chú nai con đang cuống cuồng.

Tôi lùi ra, bắt máy cuộc gọi của Dịch Lễ.

“Làm gì đấy?” Anh ta vẫn là cái giọng ấy, cười cợt không nghiêm túc gì cả.

“Ở công ty.”

“Dĩ nhiên anh biết em ở công ty rồi,” Dịch Lễ không kiềm chế được nói, “Anh đang hỏi em ở công ty làm gì đấy?”

Tôi quay lại nhìn vào văn phòng của Giang Lạc, cậu ấy đang đứng lục văn kiện.

Hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, xắn tay áo lên khuỷu tay nhỏ gầy, càng tôn làn da cậu thêm trắng ngần.

Thời gian này thân thể Giang Lạc đã dần khá hơn, trông khỏe mạnh xán lạn hơn không biết bao nhiêu lần so với hồi mới biết cậu, giây phút này nhìn từ góc độ của tôi thì quả là khiến người mê đắm.

Nghĩ vậy, tim tôi lại rạo rực dữ dội, vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Mất sóng à?” Dịch Lễ nhỏ giọng thầm gọi ở đầu bên kia, “Alo?”

“Em đây.” Tôi mau chóng trả lời.

“Nghĩ gì thế?” Anh ta càng mất kiên nhẫn, “Nghĩ về anh hay nghĩ về Giang Lạc?”

Anh ta nói xong thì cười to làm người ta bó tay.

“Anh tìm em có việc?” Tôi không dám nhìn lén Giang Lạc nữa, bước về phòng của mình.

“Không phải em tìm anh trước sao?”

Tôi nhớ ra rồi, đúng là tôi liên lạc cho anh trước.

“Xin lỗi, em quên mất.” Tôi đóng kín cửa, lại quay lại liếc nhìn, xác nhận không có ai bên ngoài mới nói với Dịch Lễ, “Lúc nào có thời gian, em muốn tìm anh tâm sự.”

Ngay lúc anh ta lưỡng lự thì tôi bồi thêm: “Em sẽ trả phí.”

Anh nghe được lại bật cười, nói liến thoắng: “Được lắm, vì em chịu trả phí nên lúc nào anh cũng có thời gian hết.”

Chúng tôi hẹn tối nay tan ca sẽ gặp nhau, ngay tiệm cà phê bên dưới công ty.

“Được, vậy anh không cần đi xa rồi, xung quanh đây có nơi nào vui thú không?”

“Anh đang ở gần công ty em?” Tôi hỏi.

“Ừ, hồi trưa ăn với tiểu Giang Giang nè, cậu ấy không nói cho em biết?”

Tôi lại lần nữa á khẩu không trả lời được.

“Tự anh tìm chỗ nào đợi đi.” Tôi nói với anh ta, “Sáu giờ em xuống tiệm tìm anh, không gặp không về.”

Cúp máy, tôi vẫn không thể yên lòng làm việc.

Trong đầu toàn là chuyện của Giang Lạc và Dịch Lễ, không biết lúc ở cùng nhau họ sẽ nói những chuyện gì.

Tôi phát hiện khoảng thời gian này tất cả những nỗi “không yên lòng” trong mình đều là vì Giang Lạc, điều này làm tôi nghĩ đến một câu.

Hồng nhan họa thủy.

Nghĩ thế ngay cả bản thân tôi cũng không cầm lòng được bật cười, nếu Giang Lạc biết tôi dùng thành ngữ đấy để miêu tả cậu thì chắc sẽ xấu hổ đến phớt lờ tôi luôn.

Gần giờ tan ca, mẹ gọi điện nói bà và cha đến chỗ bạn cũ, tối muộn mới về, con trai cưng cũng bị họ bế theo rồi.

Bắt máy xong tôi xem giờ, sử dụng điện thoại nội bộ của công ty gọi cho Giang Lạc.

“Tổng giám đốc Hình.” Giọng nói trong trẻo của cậu vang ra bốn chữ đó, chúng dìu dịu làm ngứa ngáy tôi.

Cậu ấy không gọi tôi là “anh” lúc ở trên công ty mà luôn quy củ gọi là “Tổng giám đốc Hình” như người khác, ban đầu tôi không quen, sau đó thì thấy cái này cũng là một loại gia vị cho cuộc sống bình thường.

“Tan ca cậu về trước đi, cha mẹ đều ra ngoài hết rồi, cậu có mang chìa khóa chứ?”

“Hả?” Cậu ấy ngập ngừng một lát rồi hỏi, “Anh không về nhà à?”

“Tối tôi hẹn với Dịch Lễ.” Tôi bổ sung, “Tìm anh ấy bàn chút chính sự, ngay tiệm cà phê bên dưới công ty.”

“À…” Hình như cậu hơi khó xử.

“Sao thế?” [kuroneko3026]

“Hôm nay lúc đi em quên cầm theo chìa khóa rồi.” Tôi thoáng nhìn chìa khóa trên bàn, thầm thở dài.

Tôi luôn luôn không cầm theo chìa khóa nhà, đây là thói quen hình thành sau khi cùng sống với Giang Lạc, vì phần lớn thời gian cha mẹ đều có mặt ở nhà, bọn họ không có thì Giang Lạc ở ngay cạnh, cậu ấy sẽ cầm theo chìa.

“Sáng đi vội quá…” Cậu ấy tạm ngừng, nói tiếp, “Vậy em đến phòng bảo vệ đợi cô chú cũng được, sau khi họ về em gọi cho anh anh lại…”

“Tối hai chúng ta đi ăn tối đi.” Tôi nói không do dự, “Dịch Lễ thì hẹn khi nào cũng được, cậu nghĩ xem tối nay ăn gì.”

Tôi nói xong thì cúp máy ngay, rồi cầm di động chuẩn bị gọi cho Dịch Lễ.

Nhưng tôi còn chưa nghĩ ra lý do thích hợp để không bị anh ấy cười nhạo thì Giang Lạc đã gõ cửa văn phòng của tôi.

“Có việc?” Tôi hỏi.

Cậu đứng ở cửa, hóp hóp hai bên má, nói: “Tối các anh đã hẹn nhau rồi mà hủy hẹn gần thời gian thế này không hay lắm, thật ra em còn có ít việc cần làm, đúng lúc có thể ở lại tăng ca.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Lạc, cậu ấy thật sự không biết nói dối, bộ dạng căng thẳng xoắn xuýt ấy càng giống chú nai trong rừng.

“Không thì cậu đi với tôi.” Tôi đưa ra phương án, “Tôi với Dịch Lễ cũng không có chuyện quan trọng gì, ba người chúng ta ngồi với nhau cũng được.”

“Không được thật mà.” Cậu ấy liên tục xua tay, “Em làm việc đây, đến lúc đó sẽ gọi sau.”

Cậu nói xong thì đi ra ngoài, không cho tôi cơ hội thương lượng.

Đến lúc tan ca tôi đi trước, tiểu Trần ở quầy lễ tân ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Hình, anh không tan tầm cùng Giang Lạc ạ?”

Tôi bị hỏi thì ngớ ra nhìn văn phòng của Giang Lạc, cửa mở, đúng là không về thật.

“Tối tôi có chuyện.” Thang máy lên, tôi khoát tay tiểu Trần cùng đi vào.

Xuống đến tiệm cà phê thì Dịch Lễ đã uống hết một ly cà phê, ly không để ở bên cạnh, trước mặt đặt ly bia đen.

“Ở tiệm cà phê mà uống bia, đúng là chỉ có anh thôi.” Tôi ngồi xuống đối diện anh ta, xem giờ, vì không yên lòng Giang Lạc nên muốn đánh nhanh diệt gọn.

“Em làm gì thế!” Hai tay Dịch Lễ nâng ly bia, hỏi tôi, “Mới ngồi đã bắt đầu tính giờ? Anh còn chưa bắt đầu tính đâu đấy!”

“Không phải việc này.” Tôi giải thích, “Giang Lạc không mang chìa khóa…”

“À à.” Dịch Lễ chống cằm, cười híp mắt nhìn tôi, “Em tìm anh là muốn nói về chuyện Giang Lạc? Anh đã nói với em rồi, chào cờ buổi sáng thật ra…”

“Là chuyện của em,” Tôi ngắt lời anh, lần đầu trong đời nói thẳng tuột ra, “Hình như em… có vấn đề tâm lý.”

Dịch Lễ lại cười ha hả ngay trong tiệm cà phê.

Điều này làm tôi thấy anh ta cực kỳ bất lịch sự.

Tôi gõ gõ bàn, trầm giọng xuống nói: “Anh kiềm chế tí đi, đừng cười nữa được không?”

Anh ta cười chảy nước mắt, gục gặc đầu hỏi: “Cuối cùng em cũng nhận ra mình có bệnh rồi hả?”

Tôi bỗng muốn từ bỏ không muốn nói chuyện tiếp với anh ta, ở đây nghe anh ta cười còn chẳng bằng dẫn Giang Lạc đi ăn.

Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Lạc hỏi cậu có muốn gọi người giao đồ ăn không.

“Không cười nữa.” Dịch Lễ dụi mắt, kìm nén hỏi tôi, “Em nói thêm một tí đi, sao, xét thấy hôm nay em rất tự mình biết mình nên anh sẽ không lấy tiền của em, đợi lát nữa thanh toán cho anh là được.”

Giang Lạc nhanh chóng trả lời, nói là đã gọi đồ ăn rồi, vừa làm vừa đợi giao đến.

Tôi khá không tin Giang Lạc, không có tôi theo dõi, chắc chắn cậu sẽ không ăn tối cho đàng hoàng, tôi muốn gọi cho cậu nhưng lại cấp thiết muốn nghe Dịch Lễ phân tích tình huống của mình.

“Đừng nghịch điện thoại.” Dịch Lễ úp điện thoại của tôi xuống, hỏi, “Rốt cục em bị sao?”

Tôi trầm mặc trong chốc lát, thầm hệ thống lại ngôn ngữ rồi cẩn thận miêu tả trạng thái mấy ngày qua của mình với anh ta, cứ sợ nói sai chỗ nào làm anh hiểu lầm tôi có tình cảm với Giang Lạc.

Dịch Lễ nheo mắt nhìn tôi, hồi sau anh ta nói: “Trưa nay anh ăn trưa với Giang Lạc, em biết anh nói gì với cậu ấy không?”

Tôi nhớ lại dáng vẻ hoảng loạn của Giang Lạc khi nhìn thấy mình sau giờ nghỉ trưa thì tò mò hỏi: “Nói gì?”

Anh ấy uống hớp bia, rồi cười đáp: “Anh nói là em yêu cậu ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.