Anh Bách Xuyên đi rồi, để lại cơm nước đã nấu, và cả mảnh giấy nhắn.
Tôi thấy có lỗi với anh, rõ ràng anh còn đau đớn hơn cả tôi, nhưng tôi lại thường chọc anh phải lo lắng.
Sáng lúc rời giường mình mẩy ê ẩm, ra phòng khách thấy mảnh giấy nhắn nhỏ trên bàn, đọc đi đọc lại mới hiểu câu nói đơn giản đó.
Có lẽ đầu óc tôi bị hư rồi, không biết sẽ vẫn xấu đi hay là có thể từ từ tốt lên.
Chữ của anh Bách Xuyên rất khác với của Bách Lâm, nhìn ra được hai anh em họ có tính cách khác biệt hoàn toàn.
Bách Lâm hơi lộ ra vẻ sắc bén, còn anh Bách Xuyên thì thận trọng hơn.
Có thể là thói quen từ vai trò người “anh trai”.
Anh ta nói là phải về Canada, cần nói thẳng thắn chuyện Bách Lâm với cha mẹ.
Anh bảo tôi ăn cơm nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về.
Tôi đọc xong, cầm mảnh giấy nhắn vào phòng, kẹp vào sách bên cạnh gối.
Hôm qua tôi vẫn không ngủ được nên lấy sách đọc.
“Tình Yêu Thời Thổ Tả”, bìa ngoài màu đỏ, là Bách Lâm mua về, đặt trên giá sách mà tôi không để ý.
(*) “Tình Yêu Thời Thổ Tả” được xuất bản năm 1985 và được tạp chí New York Times đánh giá là một trong những thiên tình sử đẹp nhất mọi thời đại, là “tuyên ngôn cho sự bất diệt của trái tim”.
Vừa khéo, mảnh giấy nhắn ấy bị tôi xem thành thẻ đánh dấu trang.
Tôi không đói, nhìn bộ dạng tiều tụy của mình trong gương, vẻ thảm hại trước giờ chưa từng có.
Chuông cửa vang lên, tôi đoán là Từ Chiêu.
Tìm mãi không thấy dép mình đâu bèn đi chân trần ra mở cửa.
Từ Chiêu nhìn thấy tôi thì nhấc túi trong tay lên, mùi cơm thoang thoảng.
“Biết ngay em chưa ăn mà.” Hắn cười đi vào, cúi đầu thấy tôi đi chân trần trên sàn nhà.
Thì nhíu mày, nói: “Đứng yên đừng cử động.”
Hắn chạy vào, đặt túi thức ăn lên bàn, rồi chạy ra lại.
Tôi không hiểu nhìn đối phương, khi hắn lần thứ hai đứng trước mặt tôi thì bỗng bế tôi lên.
Tôi hoảng sợ, suýt nữa té xuống.
“Đi chân trần chạy loạn, không sinh bệnh mới lạ!” Ngữ điệu của hắn như đang trách móc, nhưng khóe miệng lại có ý cười.
Tôi không lên tiếng, bị hắn bế vào giường phòng ngủ.
“Tất và dép của em đâu?” Hắn xoay một vòng, không tìm được gì.
“Phòng đối diện.” Vị trí phòng hiện tại chúng tôi đang đứng là dành cho anh Bách Xuyên, tối hôm qua tôi ngủ ở đối diện.
Nhà này có hai phòng, đợi cha mẹ Bách Lâm đến, quả thật không tiện lắm.
“Em chờ tí, anh đi lấy cho em.” Từ Chiêu vỗ đầu tôi, tôi cúi nhìn mu bàn tay mình, một sợi tóc của tôi rớt xuống vương trên đó.
Hắn nhanh chóng cầm tất và dép quay lại, lạ là, dường như hắn vừa vào là tìm ra, còn ban nãy tôi tìm thế nào cũng không thấy.
Tôi giơ tay nhận tất, Từ Chiêu né ra.
Rồi hắn ngồi xổm xuống trước tôi.
Tôi cau mày, rút chân về.
“Em tự mang.” Tôi biết mình đang khá mệt, nhưng tôi không muốn tiếp nhận chăm sóc như thế của Từ Chiêu, quá thái quá.
Từ nhỏ tôi đã biết, nếu không dự định sống cùng một người thì ngay từ ban đầu đừng quá chấp nhận ý tốt của đối phương, đồng thời lựa thời điểm thích hợp nói rõ với đối phương.
Từ Chiêu ngẩng đầu nhìn tôi, nét mặt có phần lúng túng.
Tôi giật tất trong tay hắn, tự mang vào.
Quả nhiên, mang tất rồi ấm hơn hẳn.
“Mình nói chuyện đi.” Tôi nói, “Đúng lúc không có anh trai của Bách Lâm ở đây.”
“Được.” Hắn ngồi xuống cạnh tôi, cùng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi còn nhỏ thuộc lòng bài thơ cổ “Khô đằng lão thụ hôn nha” (Quạ chiều đậu nhánh đằng khô), giờ đây gần như chính là vậy, mùa đông đến rồi, ngoài trời đã đổ một trận tuyết, nhưng tuyết ấy làm sao cũng không che lấp được màu máu đỏ thẫm của Bách Lâm.
“Vụ án của Bách Lâm, anh còn có gì gạt em sao?” Tôi không nhìn Từ Chiêu, không biết vì sao, gần đây tôi rất không thích đối diện với hắn.
Hắn trầm mặc, có vẻ như không muốn nhiều lời.
“Điều cần biết em đều đã biết rồi, chỉ là có chỗ còn chưa rõ.” Tôi sờ túi áo, chợt nhớ lá thư của Bách Lâm đã bị tôi xé, thiếu chút nữa ăn vào bụng.
“Anh ta đúng là tự sát.” Từ Chiêu rốt cục lên tiếng, “Nguyên nhân tự sát rất rõ ràng, anh ta biết mình không sống được bao lâu, nhưng có ý đồ lừa bảo hiểm không thì không thể kết luận. Cách thức tự sát cũng rất đặc biệt, đầu tiên dùng dao sau đó thắt cổ, những điều này em đều biết rồi, anh không nói nữa, có điều còn một chuyện, anh không nói với em.”
Tôi bỗng nhớ trong thư Bách Lâm có bảo tôi hãy nhìn thi thể anh, lúc đó tôi vào nhà, bị kinh hãi, sau đó tôi cũng không dám nhìn hình hiện trường của cảnh sát.
“Là gì?” Giọng tôi hơi run run.
“Anh ta dùng dao khắc tên em trên ngực.” Từ Chiêu nhìn tôi, ánh mắt còn sâu hơn cả biển.
Khắc tên tôi… [kuroneko3026]
Lại nghẹt thở, tôi hận không thể tức khắc quay về hiện trường mấy ngày trước.
Trong thư viết anh muốn tìm một con dao, khắc tên của tôi lên ngực.
Tôi câm lặng, trong thân thể có gì đấy đang cuồn cuộn tuôn trào ra ngoài.
Tôi dùng mu bàn tay lau mắt, không có nước mắt, tôi thật sự không chảy nước mắt nổi nữa.
“Em đã nói là chiều hôm đó Hình Bách Lâm gọi điện bảo trong nhà có chuyện muốn em nhanh về, em xin công ty về sớm, vốn dĩ sẽ về nhà trước 5 giờ, kết quả vì tạm ghé qua siêu thị nên về chậm gần một tiếng.” Giọng Từ Chiêu lạnh như băng, tôi nghe hắn nói tiếp, “Trước đó không nói em biết là vì sợ em đau lòng, thực tế, trải qua phân tích, bọn anh ngờ rằng rất có thể Hình Bách Lâm muốn kéo em cùng chết.”
Tôi không tin nổi nhìn hắn, lắc đầu: “Sẽ không…”
Nhưng nghĩ lại, nếu khi ấy anh thật sự kéo tôi cùng chết thì cũng tốt, chí ít hiện tại tôi không bị giày vò thế này.
Một bên là hổ thẹn, một bên là oán hận, nằm giữa hai tâm tình ấy, tôi sắp phát điên mất rồi.
“Giang Lạc, em có nghĩ đến việc thắt cổ đã đủ để anh ta đạt được mục đích tự sát, nhưng vì sao còn muốn dùng thêm dao không?” Từ Chiêu hỏi, “Anh có một suy đoán, em muốn nghe thử chứ?”
Tôi liên tục lắc đầu, không hề muốn nghe suy đoán gì đấy của hắn.
Tôi trốn vào bên trong giường, muốn cách xa hắn ra.
Hắn nhìn tôi, không buông tha: “Vì anh ta nhiễm HIV, nếu khi đó em về nhà kịp lúc, con dao của anh ta sẽ tạo thành kết quả. Một kết quả là anh ta trực tiếp giết em, hai người cùng chết, một kết quả khác là anh ta chết rồi, nhưng trước khi chết để em cũng bị nhiễm HIV. Giang Lạc, đây chính là âm mưu của anh ta, có xuống địa ngục anh ta cũng không muốn em được sống dễ chịu!”
Từ Chiêu nói đến đây gần như là gào lên, cổ hắn nổi gân xanh, mắt trừng trừng nhìn tôi, tôi càng trốn vào trong hắn càng áp đến gần, tôi giơ tay đẩy hắn ra lại bị hắn ôm vào ngực.
Tôi không thích cái ôm này, đã từng có cái ôm của một người cho tôi cảm giác chân thật an ổn, giờ không còn, thì sau này cũng sẽ không có thêm cái nào nữa.
Từ Chiêu ôm siết tôi, má hắn áp vào má tôi, lành lạnh.
Tôi giãy giụa mấy lần, bị hắn ôm chặt hơn, xương cốt cả người đều bị dồn chung một chỗ, như muốn ép nát.
“Đau…” Có lẽ giọng tôi quá nhỏ, nếu không thì sao hắn không có phản ứng gì.
Từ Chiêu rốt cục bình tĩnh, khôi phục giọng điệu bình thường.
Hắn nói: “Giang Lạc, quên gã đó đi, anh ta không đáng để em yêu, đi với anh, để anh chăm sóc em cả đời.”
Tôi không biết đến cùng thế giới này bị làm sao, vì sao bọn họ ai cũng muốn chăm sóc tôi.
Rõ ràng tôi cũng là thằng đàn ông, tôi cũng có năng lực sinh tồn, tôi không thua kém họ chỗ nào, đương nhiên, nếu trừ căn bệnh khó tin đó ra.
Tôi không cần bất kỳ ai chăm sóc, càng không cần hứa hẹn “cả đời”.
Trước kia, vừa nghĩ đến tình dục thôi tôi đã buồn nôn, bây giờ, vừa nghĩ đến hứa hẹn thôi tôi đã buồn nôn.
Tôi sẽ không bao giờ ngu xuẩn tin tưởng vào tình yêu và lòng người, hiện thực đã nói tôi biết, không có gì có thể chiến thắng dục vọng.
Tôi chỉ muốn một mình, lặng lẽ sinh sống, từ nay về sau tự sinh tự diệt, đừng ai quấy rầy tôi.
Tôi đẩy Từ Chiêu ra, lắc đầu vô lực.
Hắn vẫn đang nói, đôi tay mạnh mẽ bấu bả vai tôi: “Giang Lạc, nhiều năm qua, lẽ nào em không hiểu con tim anh sao? Anh yêu em, tuyệt đối không ít hơn Hình Bách Lâm, hơn nữa, anh tuyệt đối chung thủy, anh có thể thề trước cấp hiệu của mình.”
Tôi nhìn hắn, không biết sao người trước mặt càng nhìn càng xa lạ.
Tôi hỏi: “Anh có ý gì? Em có chỗ nào đáng để anh yêu?”
Mày hắn nhăn nhíu, nhìn tôi chằm chằm, sau đó lại ôm tôi vào lòng.
Lần này tôi không vùng vẫy, hai tay buông thõng, tựa vào người hắn.
Giọng hắn rất dịu dàng, nhưng vào tai tôi lại cực kỳ khó nghe.
“Từ nhỏ anh đã thích em, mắt, mũi, miệng, thậm chí là sợi tóc của em với anh mà nói đều đẹp đến nao lòng, Giang Lạc, anh thật lòng yêu em.”
Tôi lại nôn đến trời đất quay cuồng.
Vì Từ Chiêu hôn tôi.
Trong lúc tôi đờ ra, hắn bỗng ngậm môi tôi, trong nháy mắt đó, tựa như có hàng chục ngàn con kiến bò trên thân thể tôi, tôi không thở nổi, gần như chết đi.
Tôi cố đẩy Từ Chiêu ra, chạy vào nhà vệ sinh trong tiếng la của hắn.
Nôn xong, tôi vô lực đỡ tường lau mồ hôi, nghe thấy Từ Chiêu nói cay đắng: “Giang Lạc, không ngờ em lại ghét anh đến mức này.”
Xem đi, chính là vậy đấy.
Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy như vậy.
Bạn hôn người bạn yêu, mà người đó lại đẩy bạn ra chạy đi nôn mửa.
Dù cho người đó nói mình có bệnh, thì lòng bạn vẫn không dễ chịu.
Từ Chiêu không biết chuyện của tôi, tôi cũng không có ý định kể với hắn, nếu đã xảy ra hiểu lầm, thì cứ thế đi.
Tôi chẳng muốn giải thích, tôi mệt mỏi quá rồi.
Từ Chiêu về, trước khi về còn rót nước nóng, dọn sẵn giường cho tôi.
Tôi không uống, cũng không đi ngủ.
Ngồi thẫn thờ trên sofa.
Không nghĩ gì cả, chỉ là bần thần.
Căn nhà này lớn hơn căn nhà của tôi với Bách Lâm sống nhiều, anh Bách Xuyên không có ở đây, nó càng trống rỗng.
Mãi đến tận trời tối, ngoài trời đều lên đèn, rốt cục tôi mới thấy hơi đói, đứng dậy đến tủ lạnh, lấy cơm nước anh Bách Xuyên đã làm ra.
Trên cà mèn dán tấm ghi chú nhỏ, viết: Dù thế nào chăng nữa, vẫn phải sống tiếp những ngày tháng sau, ăn uống ngon miệng, đừng để đói hư thân thể mình.
Tôi ôm hộp cơm dựa vào tủ lạnh ngồi bệt xuống, không muốn đi hâm nóng, mà mở nắp ra ăn trực tiếp.
Nhớ lại quãng ngày tôi thay đổi các kiểu nấu nướng để Bách Lâm vui, ai mà ngờ, bây giờ chúng tôi âm dương cách trở cơ chứ.