Tang lễ của Bách Lâm kết thúc, mẹ anh ấy liền nhập viện.
Chú cũng tăng huyết áp, huyết áp lên đến 200, bác sĩ dặn phải uống thuốc và tiêm thuốc đúng giờ mỗi ngày, không được qua loa.
Đúng khoảng thời gian này công ty của anh Bách Xuyên có việc, anh ta bận đến sứt đầu mẻ trán, không chịu nổi phải quay lại đó một chuyến.
Tuy nói chuẩn bị chuyển công tác về trong nước, nhưng đây không phải việc làm được trong ngày một ngày hai.
“Vậy mấy ngày này cậu cực nhọc rồi.” Anh Bách Xuyên thu dọn hành lý, miệng ngậm một miếng bánh mì.
Tác động từ cái chết của Bách Lâm với chúng tôi vẫn không tiêu tan, tâm trạng cũng giống như ngoài trời, âm u mịt mờ.
Nhưng vẫn phải tiếp tục, anh Bách Xuyên phải đi làm việc, chú cô phải dưỡng bệnh, mà tôi cũng phải sống tiếp.
“Nên làm thôi mà.” Tôi rót ly nước đưa cho anh ta, anh nhận nó uống, tôi ngồi xổm xuống dọn đồ giúp anh, “Dù sao bây giờ em cũng không có công việc, mấy ngày này em sẽ đi xem nhà, có cái nào được sẽ ghi lại, chờ anh về quyết định.”
Chúng tôi còn ở trong nhà của Từ Chiêu, cô chú cũng dọn vào rồi, có lúc Từ Chiêu đến, bọn họ chạm mặt khó tránh khỏi có phần lúng túng.
Tôi cũng muốn nhanh nhanh dọn ra ngoài, mấy ngày qua Từ Chiêu làm tôi áp lực rất lớn, mỗi lần gặp mặt bất kể là ngôn ngữ hay động tác đều hơi vượt qua ranh giới, hắn không muốn tiếp tục làm bạn tôi nữa rồi.
“Được.” Anh Bách Xuyên ăn bánh mì xong, đặt ly nước xuống.
Tôi kéo khóa kéo vali lại, xách nó lên.
“Đừng quá vất vả, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.” Anh ta phải đi rồi, lại vỗ vai tôi.
Tôi tiễn anh xuống lầu, gió ngoài trời thổi lạnh đến mức muốn rụt cổ.
“Quay về đi.” Anh ta nhíu mày, không cho tôi đi ra nữa.
“…” Tôi nghĩ mình nên nói gì đó, suy nghĩ hồi lâu thì buông ra một câu, “Thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong chúng tôi đều sững sờ, sau đó hiếm hoi bật cười.
Anh Bách Xuyên đi rồi, cô chú đều nằm trong bệnh viện, tôi quét dọn nhà cửa, làm bữa trưa cất vào cà mèn giữ nhiệt đi đến bệnh viện.
Cô thấy tôi thì mắt đỏ lên, tôi hơi áy náy trong lòng.
“Cô thấy khỏe hơn chút nào không?” Tôi sờ túi thuốc, thời tiết lạnh, thuốc cũng lạnh.
“Bách Xuyên đi rồi?” Cô ngồi dậy, tôi vội đến đỡ.
“Dạ, xử lý xong chuyện bên đó anh ấy sẽ quay về.”
Tôi lấy từng khay cà mèn ra, hỏi: “Chú ra ngoài rồi ạ?”
“Ông ấy đi lấy thuốc.”
Đang nói thì chú đẩy cửa đi vào, thấy tôi cũng ngẩn người, rồi nói: “Giang Lạc đến rồi đó à.”
“Dạ, chú đến dùng cơm trước đi ạ.” Tôi đã hỏi thăm khẩu vị của hai người với anh Bách Xuyên từ trước, trừ những món gần đây phải kiêng không thể ăn, thì nấu vài món họ thích.
“Cháu không ăn luôn hả?” Chú cầm đũa đưa cho tôi, tôi không nhận.
“Cháu ăn xong mới đến, cô chú cứ ăn đi, cháu đi hỏi thăm bác sĩ tình trạng của cô.” Tôi rót cho mỗi người một ly nước xong thì rời phòng bệnh.
Tôi chỉ húp mấy ngụm cháo vào sáng sớm, có thể là thời gian trước ăn uống linh tinh làm hiện tại hơi mắc bệnh kén ăn.
Tuần sau cô có thể xuất viện, tôi cần tìm nhà trước lúc đó.
Tôi ngồi trên băng ghế dài ở hành lang bệnh viện, liên tục lướt ứng dụng cho thuê nhà.
Bỗng cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, trước kia tôi không thể nào ngờ, sau này sẽ gặp mặt cha mẹ Bách Lâm vì chuyện thế này, đã vậy chừng như tạm thời còn phải sống chung.
Về lời yêu cầu sống chung của anh Bách Xuyên, thật ra tôi không quá đồng tình, nhưng bây giờ anh Bách Xuyên bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô chú, tôi giúp đỡ là chuyện nên làm.
Đợi về sau tất cả đều khôi phục lại quỹ đạo, tôi rời đi cũng chưa muộn.
Liên lạc mấy người môi giới, hẹn thời gian qua xem thử thế nào.
Mấy ngày sau đó đều như vậy, tối tôi không ngủ được nên hút thuốc không ngừng, ban ngày lại ăn rất ít, thành ra cân nặng sụt giảm.
Có ngày anh Bách Xuyên gọi điện cho tôi, hỏi tình hình của cô chú, cũng hỏi han quan tâm tôi.
“Gần đây không phải khẩu vị của cậu không ổn sao, bên chỗ tôi có một người bạn là bác sĩ khoa dạ dày, đúng lúc chúng tôi mới gặp nhau, cậu ấy chỉ tôi cách điều trị, đợi tôi về chỉ lại cho cậu.”
Giọng của anh ta truyền đến từ nơi xa xôi, nghe không chân thực, tôi cảm giác giống như của Bách Lâm vậy.
“Giang Lạc? Cậu đang nghe chứ?”
“Em nhớ anh.” Thuốc cháy tàn, nước mắt lại lăn xuống.
Nói xong câu đó tôi chợt hồi thần, đối phương không phải Bách Lâm, không phải người yêu của tôi.
“Xin lỗi.” Tôi vội vàng xin lỗi, “Em…”
“Tôi cũng rất nhớ mọi người, tôi sẽ nhanh về.”
Bốn ngày sau anh Bách Xuyên trở về, tiết trời rất đẹp, không gió cũng không tuyết.
Lần này tôi không ra sân bay đón anh ta, mà dẫn cô đi làm kiểm tra.
Anh Bách Xuyên xuống máy bay trực tiếp đến bệnh viện, nhìn thấy tôi thì nhăn mày lại.
“Sao cậu lại gầy đi rồi?” Anh ta nhìn tôi chằm chằm làm tôi hơi không thoải mái.
“Hôm nay kiểm tra không có vấn đề gì là cô có thể xuất viện sớm.” Tôi khó chịu chuyển đề tài, “Chiều rảnh không? Chúng ta đi xem nhà?”
“Được.” Anh xoa huyệt thái dương, hỏi, “Cha tôi thế nào?”
“Đợt trị liệu đã kết thúc, bác sĩ nói kiêng cử ăn uống, không hút thuốc không uống rượu không ăn đồ chua cay, bình thường chú ý hơn, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vỗ đầu tôi: “Cảm ơn cậu, cực khổ rồi.”
Không biết làm sao mà tôi bị hành động và câu nói đó làm cay cay sống mũi.
Đã nửa tháng kể từ khi Bách Lâm qua đời, tôi không dám nhớ anh ấy, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh Bách Xuyên thì luôn không tự chủ được nhớ đến Bách Lâm.
Hai anh em họ quá giống nhau, mỗi khi tôi ngẩn ngơ thì anh Bách Xuyên lại dùng hành động nói với tôi rằng bọn họ chẳng qua là có gương mặt tương tự, ngoài ra hoàn toàn khác nhau.
Bách Lâm sẽ không khách sáo nói cảm ơn tôi, anh ấy thích ôm tôi, ôm siết tôi rồi xoay vòng vòng trong phòng khách.
Những năm qua sống với nhau, anh chỉ nói xin lỗi đúng một lần, là lúc chết đi.
Cô kiểm tra xong bước ra, thấy anh Bách Xuyên thì sắc mặt tức khắc rạng rỡ hơn.
Đã mất đi một đứa con trai, vì thế đứa con khác càng thêm quý giá.
Đưa cô về phòng bệnh, cô biết mình sắp xuất viện nên tâm trạng tốt hơn, cộng thêm anh Bách Xuyên quay về, nói là chí ít nửa tháng nữa sẽ không cần đi qua đó, cô hài lòng đến nỗi nói nhiều hơn trước.
Ngày thứ mười sáu Bách Lâm đi, bề ngoài trông chúng tôi đều tốt hơn.
Xế chiều, chú ở với cô, tôi và anh Bách Xuyên đi xem nhà.
Căn đầu tiên là nhà ba phòng phổ biến, khu dân cư khá cũ, nhưng các hộ gia đình đều là giáo viên về hưu, điều kiện rất tốt, không ồn ào lại cực yên tĩnh.
Nhà này đã gần hai mươi năm, phong cách trang trí lấy gỗ làm chủ đạo giống ngày trước, ánh sáng trong nhà không tốt lắm.
Chúng tôi đến căn nhà ở khu dân cư đối diện, đây là một khu mới mở, hai năm trước mới bắt đầu có người vào ở, kiểu duplex ba phòng ngủ, phía trên là phòng ngủ, phía dưới là phòng khách và thư phòng.
Anh Bách Xuyên rất thích chỗ này, thương lượng với người môi giới xong anh ta hỏi tôi: “Cậu thấy thế nào?”
Thật ra với tôi ở đâu cũng không thành vấn đề, có một nơi để ở là tốt rồi.
“Em sao cũng được.” Tôi trả lời hết sức thờ ơ, không bận tâm nhìn xung quanh.
Người môi giới như hiểu lầm gì đó, cười nói nịnh nọt: “Như trường hợp của hai người thì ở đây là thích hợp nhất, đừng thấy ba phòng ngủ là nhiều, cha mẹ đến thì sao, hai người không phải vẫn còn ngủ riêng sao, rất tiện!”
Tôi nghe, nhíu mày. [kuroneko3026]
Anh Bách Xuyên cũng biết ông ta hiểu lầm, giải thích: “Nhà chúng tôi có bốn người, còn cha mẹ ở chung.”
Kết quả câu giải thích của anh vẫn rất mang hàm ý khác, người môi giới cười: “Ôi chà, cởi mở quá nhỉ.”
Tôi nghe không vào, quay người đi ra sân thượng.
Sau đó anh Bách Xuyên nói gì với ông ấy nữa thì tôi không biết, nói chung chúng tôi thuê căn nhà đó.
Những gì nên quyết định đều đã quyết định rồi, chuyện khẩn cấp bây giờ là chuẩn bị đầy đủ các đồ vật cần thiết cho sinh hoạt, chờ cô xuất viện thì không cần về chỗ của Từ Chiêu nữa.
Anh Bách Xuyên chuẩn bị mở chi nhánh công ty ở trong nước, gấp rút làm thủ tục thuê tòa văn phòng, vậy nên việc bổ sung đồ đạc nhà cửa lại rơi xuống vai tôi.
Vậy cũng được, bận rộn một tí tốt hơn là rảnh rỗi, bây giờ chỉ cần rảnh là tôi sẽ nhớ Bách Lâm, tôi nghĩ đây có lẽ là một căn bệnh, không thể khỏi trong tức thời.
Từ Chiêu biết chúng tôi sắp dọn đi, hắn gọi tôi ra ngoài.
“Bọn họ dọn đi là chuyện rất bình thường, nhưng sao em cũng đi?” Hai tay Từ Chiêu ủ ly cà phê trước mặt, cả gương mặt mờ ảo không rõ.
“Bây giờ cô chú không khỏe, anh Bách Xuyên quá bận không có thời gian chăm sóc họ, nên em…”
“Bọn họ có quan hệ gì với em?” Từ Chiêu đập bàn, dẫn đến ánh mắt quái lạ từ xung quanh.
Tôi không thích hắn như này, nhưng từ nhỏ đến lớn tính tình của hắn luôn nóng nảy, khi đối mặt với tôi cũng thế.
“Bọn họ là người thân của người yêu em.” Tôi nói, “Em không thể vì Bách Lâm đã qua đời mà vạch rõ giới hạn với họ, huống hồ cái chết của Bách Lâm em cũng có trách nhiệm.”
“Anh ta tự sát, em có trách nhiệm gì hả?” Từ Chiêu đột nhiên nắm chặt tay tôi, thở dài, “Giang Lạc, em không thể tiếp tục thế này, Hình Bách Lâm đến chết mà vẫn muốn hại em, hiện giờ em còn nhớ nhung anh ta?”
Lòng tôi khó chịu, không muốn thừa nhận nhưng lại không cách nào phủ nhận điều hắn nói là sai.
Trong thư Bách Lâm không nói rõ, nhưng đúng thật anh ấy nhắc đến một số chuyện.
Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, vì tôi vẫn yêu anh ấy.
Anh chết, tôi không màng có đúng là anh muốn hại tôi hay không, nhưng ít ra, trên ngực anh vẫn khắc tên tôi.
Tôi tin anh yêu tôi, chỉ có điều là, tình yêu không đánh thắng nổi cám dỗ.
“Từ Chiêu.” Tôi cố sức rút tay ra, nhìn ly nước trước mặt nói, “Em không quên được anh ấy, cả đời này chỉ có thể yêu mình anh ấy.”
Trong quán cà phê bật bài hát cũ rất phổ biến, chúng tôi đều trầm mặc.
Từ “cả đời” là từ rất nặng nề, nhưng tôi thật sự cảm thấy cả đời này cũng không thoát ra nổi.
Looking back on how it was in years gone by
And the good times that I had
Makes today seem rather sad
So much has changed
(Nhìn lại những năm tháng xưa cũ đã qua
Và quãng thời gian tươi đẹp tôi từng có
Làm hiện tại như đượm chút buồn
Quá nhiều thứ đã thay đổi mất rồi)
Yesterday Once More, tôi nghe thấy mà tim như bị dao cắt.