Sự Lựa Chọn Của Trái Tim

Chương 9: Chương 9




Tiêu biểu tính xấu của Hoàng là gì vậy bác?

-Hắn bày đặt nhiều chuyện.

-Giả dụ như ở nhà nó hay để hàng tiền đạo trống lốc, nhìn nó cười một cái là hết muốn nhậu,hổng biết sau bữa nay có con nó mới chịu gắn vô đó…Răng giả thì kêu răng giả đi, bày đặt Mêtyl…Chưa hết tối nó ngủ hay mớ lắm, nghiến răng trèo trẹo hà…Có bữa bác với bác trai phải vào tận phòng xách đầu nó lên nó mới tỉnh đó.

Trời ơi…bữa nay bà mẹ bị ấm đầu hay sao mà có nhiêu tính xấu của mình bả đem nói cho thiên hạ biết hết trơn…Tui quê tới mức muốn chui xuống gầm bàn mà trốn…….

Hắn thì cười ha hả ra bộ sảng khoái lắm, lát nữa thôi tui sẽ “thiến”

ông luôn, hãy chờ đó……..

-Sao, hồi nãy cười là có ý chọc quê tui phải hok?

-Tui vừa nghiến răng vừa nắm lấy lỗ tai hắn mà xoay một vòng 360 độ.

-Á, đau quá…đau quá, tha cho anh đi mà, mốt anh không dám nữa, hic..

-Còn có lần sau nữa hả?

-Dạ,không có không có.

Vừa đúng đó thì ba tui bước vào…-Cái thằng này…tao nhớ tao hiền lắm mà sao đẻ mày ra, mày hung dữ quá vậy?

-Dạ, tụi con chỉ giỡn chút xíu thôi mà ba.

-Mày vặn lỗ tai nó sắp sứt ra rồi mà nói giỡn hả?

-Dạ, không sao đâu bác con chịu được mà.

-hắn bào chữa.

-Thôi 2 đứa xuống ăn dưa gang nè!

-Dạ..

Ba tui vừa khuất dạng…-Đó, tất cả là tại ông.

-tui đổ thừa.

-Trời ơi,vừa bị nhéo vừa bị đổ thừa số anh thiệt khổ.

-Sao, hối hận rồi hả?

-Tui chế giễu hắn.

-Không, never…forever…ever!Hắn bắt đầu tiến sát lại phía tui…….

bắt đầu dở thói dê xồm ra…môi hắn chuẩn bị chạm môi tui thì…-Ba mẹ kêu ở dưới kìa!

-Nữa…….

Mất hứng quá..

Để anh ẵm em xuống!

-Thui đi pa!Những giây phút tui và hắn bên nhau mới thật thú vị làm sao, hắn giờ đây thật sự là một nửa còn lại của đời tui, và tui nghĩ đối với hắn tui cũng rất quan trọng ….

Tụi tui đang trong phòng ngủ ấy mà…-Lát nữa,em sẽ khóc ròng vì sung sướng cho xem.

-Hắn tự tin lên mặt.

-Xía,vì sướng hay vì đau..

Đừng vội mừng, ba mẹ em ở phòng kế bên nè, nhất cử nhất động ổng bả đều nghe thấy đó.

-Thì chúng ta “làm”

trong im lặng.

-Anh hay quá ha…Tui vừa dứt lời, hắn đã thoát y trông tư thế giống Adam rồi,…vì chưa chuẩn bị tâm lí nên tui bị bất ngờ…(đâu phải lần đầu đâu lị)..

nên tui hú lên một tiếng như con vượn…Ngay lập tức phòng bên là tiếng ba tui “hú”

phúc đáp:-Mày có im lặng được không Hoàng, nửa đêm rồi mà còn la hét nữa hả,thiệt là con với cái!

-Đó…anh thấy ba em ghê chưa?

-Anh không sợ.

Hắn nhanh chóng chụp lấy tui như con hổ đói,đè tui ra hôn như điên như dại….

lần này còn mạnh bạo hơn hôm bữa nữa…Tui chỉ chờ có thế, uốn mình theo hắn thôi, biết làm sao được…. Sột…Soạt….

Tiếng gì lạ vậy….

Tiếng hắn lột y phục tui ra chứ tiếng gì nữa….

Tui như chết trân, cùng hòa quyện cùng với hắn trong hơi thở thăng hoa của tình yêu….

Hắn đang khám phá “cửa hang”

của tui bằng chiếc lưỡi xinh xắn của hắn…..

Bất ngờ hắn chồm lên và đưa thứ được được xem là đáng tự hào nhất của đàn ông trước miệng tui……Tui hiểu ý của hắn muốn gì òy….

Chắc các bạn không hiểu đâu…-Em ráng lên nha Hoàng.

-Hắn thì thào vào tai tui.

Trời ơi……..

tức ơi là tức mà, bạn có bao giờ bạn muốn nói mà ai đó cố tình bắt bạn câm chưa, tui thì đau mà không dám la mới chết chứ.

Rên la chẳng khác gì thông báo cho ba tui rằng: “Con đang “quan hệ”

với trai nè, ba qua bắt quả tang đi ba!!”

Chắc có nước bỏ xứ mà đi thui.…….

Tui phải hi sinh cho tình yêu chứ nên chỉ dám rên ư ử thầm trong bụng thôi,…..

Phù, cuối cùng “nhiệm vụ”

cũng hoàn thành…….

Ngó hắn, thấy hắn mừng ra mặt,hôm bữa thất bại bữa nay thành công mỹ mãn……..

Tui cũng hạnh phúc lắm, tui thiếp đi trong vòng tay ấm áp của hắn…Cầu cho sáng mai bình yên vô sự đừng có giống như dư chấn như lần đầu tiên nữa nha,chết lun áh!!!Thế là hắn ở nhà tui đã được một tuần rồi…Thể nào ba mẹ hắn cũng chạy khắp nơi mà tìm kiếm cho xem…Nhưng gia đình hắn đâu thể biết nhà tui đâu.

Hắn ở đây hoài cũng đâu phải là một phải pháp tốt, ở được một tuần, nửa tháng hay hơn nhưng đâu ở được cả đời…..

Phải làm sao đây, mấy hôm nay lo suy nghĩ về vụ việc của hắn nên tui hay bị nhức đầu ghê, học hành chẳng ra làm sao cả…Nhờ tui động viên hắn mới tiếp tục đi học, cứ khăng khăng đòi đi tìm việc làm…Mà cũng nhờ có hắn mà những bữa cơm gia đình tui cảm thấy ấm cúng và rộn rã hơn…Nếu tui không lầm thì bà chị gái tui cũng thik hắn lắm…Nhìn hắn to con như lực sĩ, lại nam tính như Brad Pitt, nên có lần bả nhờ tui làm mai hắn cho bả chứ…Ai đời để bả cướp không người yêu của tui chứ, tui phải hét lên rằng: “Thui đi bà, nó bằng tuổi tui đó.”

…Lúc đầu chị ấy cũng bất ngờ cứ ngỡ hắn cũng cỡ 25 trở lên ai dè lại là con trai nheo nhẻo…Chị ấy chỉ biết kêu ca: “Tiếc thật!!”

…Hôm nay là chủ nhật nè…Ba mẹ tui bận đi đám cưới thằng cháu tui ở tận Tiền Giang nên không có ở nhà…Nói cháu kêu theo vai vế chứ thật ra nó 24 hơn tui 4 tuổi lận….

Bà chị thì vô nhà bạn chơi từ sớm, thành thử chỉ có mỗi mình tui và hắn ở nhà thôi, tha hồ mà tung hoành,hahaha….

-Hôm nay em sẽ đổ bánh xèo cho anh ăn ha.

-Em biết vụ này nữa hả?

-Ê..

xem thường wài nha, ốp la tui còn biết nữa là huống chi cái món tầm thường này…xía!

-Vợ anh là nhất mà…-Xê ra…tui chọi cho cái điện thoại di động bây giờ ở đó mà nịnh hót.

Giờ chở tui đi chợ mua đồ đi.

-Tuân lệnh, lady!

-Khớp mỏ lại mau,gentlemen nghen!!Không hiểu sao dạo này tui hay nóng với hắn thế nhỉ……Nhưng nói ra hắn cũng vui vì tui xỏ xiên hắn lắm, nhiêu đó mà nhằm nhò gì…Ai đời như hắn đi chợ chồm hổm mà bày đặt mặc đồ hiệu, đeo kính mát…Vừa đi vừa xáp xáp vô tui,tui ngại mọi người nhòm ngó lém nên đẩy ra chứ sao…-Anh đẹp trai mua cái gì dzọ, lại đây em bán giá gốc cho!Đó là lời một trong những…bà sồn sồn hám trai tơ ở chợ ấy mà….

Nghĩ sao mà kêu hắn là anh kêu tui là con vậy trời…Tui và hắn đang lúi cúi trong bếp khấy bột, rồi luộc tôm, luộc thịt ba rọi, nhặt rau,…Công việc từa lưa, Ui…bày ra chi cho mệt vậy trời….

Không, không mệt không mệt, nghĩ tới anh ý là mình vui lên liền,tui còn muốn nấu chè Thái nè, cà ri gà Ấn Độ,bún xào Singapore, rồi làm mì Ý cho hắn ăn nữa chứ…Từ từ rồi hắn sẽ thưởng thức hết tất cả các món qua bàn tay tuyệt đỉnh công phu của tui thôi.

Tui mài mò bao năm nay giờ đã thành công..

Anh yêu, hãy đợi đấy!!^^.“Tin…tin”

Đó là tiếng kèn xe hơi…hình như đang ở trước nhà tui thì phải….

-Để em ra coi coi ai!

-Ừhm…Tui chạy ù té ra cổng…chợt khựng lại rồi đứng như trời trồng…..

Mẹ hắn đã tìm đến đây rồi sao. Tại sao bà ấy lại biết nhà tui chứ….

Bà ta từ trong xe hơi bước ra…Cũng may hôm nay không có ai ở nhà chứ không chắc là ngày tận thế của tui rồi…..

-Con chào cô.

-Chào con…Thằng Tuấn có ở đây không con?Tui chưa kịp trả lời thì hắn từ trong bếp cũng chạy xồng xộc ra…-Em ơi, em coi tôm như thế này chín chưa?Và rồi hắn cũng đứng lại……..

không bước không lui..

Cả ba im lặng trong 1 phút 30 giây không nói gì…không gian bao trùm bây giờ là một màu tĩnh lặng…không một tiếng chim hót, không một tiếng động,…chỉ có đâu đó một cơn gió nhẹ vô tình lướt qua….

-Tuấn, con có biết là cả tuần nay ba mẹ tìm con khắp nơi không…Về nhà đi con!

-Không…con không đi đâu hết, đừng làm phiền cuộc sống của con nữa…Mẹ về đi.

-Hoàng…con khuyên nó giùm cô đi con.

Làm sao đây…mẹ hắn đang kêu tui khuyên nhủ hắn kìa…-Con…con…-Tui ấp úng.

-Dạ,khuyên Tuấn ở lại hay về ạ!

-Mẹ đừng nói gì nữa…vô ích thôi…Có chết con cũng sẽ yêu Hoàng…Mẹ không có quyền gì để ngăn cấm cả…Con tin trên cao thượng đế cũng sẽ chúc phúc cho tình yêu của chúng con…Mình vào nhà đi em!

-Hắn nắm chặt tay tui toan đi vào thì…-Khoan 2 đứa đứng lại đã…Mục đích mẹ đến đây là…Bà ấy bặm môi và ngước nhìn lên cao với một vẻ mặt buồn rười rượi khoảng 30 giây rồi tiếp:-Thứ nhất, mẹ muốn con trở về với ba mẹ…thứ hai, là để xin lỗi con – Hoàng, cô xin lỗi con về tất cả mọi chuyện..

từ trước đến giờ cô đã hiểu lầm con…cô hối hận lắm,Con…con có tha thứ cho cô không?Hai hàng nước mắt giàn giụa thi nhau rơi trên khuôn mặt của mẹ hắn…Rơi xuống đất vỡ òa..

tui cảm thấy chạnh lòng và xúc động lắm,nhìn khuôn mặt của bà ấy bây giờ thật thương cảm biết bao…-Cô nói sao…cô đã hiểu chuyện của con rồi sao?

-Ừh,…cô không dám xin con tha thứ…nhưng hãy vì thằng Tuấn đừng để bụng nữa nghen con!

-Mẹ…ý của mẹ vậy là sao?

-Tới lượt hắn bất ngờ.

-Ừm…mẹ và ba con đồng ý và chấp nhận hết…miễn sao tụi con cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ là được!

-Có thật không mẹ?

-Có thật không cô?

-Đó là sự thật.

Hắn nhảy cẫng lên như một đứa trẻ và hét lên, “Oh,yeah”

….

Sau đó ôm chặt tui vào lòng xiết mạnh đến nỗi tui muốn nghẹt thở…Mẹ của hắn thì tươi cười hớn hở…-Hoàng,con giúp nó thu xếp đồ đạc đi con…sẵn tiện hôm nay con vào nhà cô chơi luôn…Xế chiều có bác trai về nữa.

-Dạ…con cám ơn cô.

Tui cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì rốt cuộc tình yêu của tui và hắn cũng được chấp nhận..

dù gì thì chỉ mới một bên chấp nhận thôi nhưng tui cũng cảm thấy ấm áp lắm lắm…Tương lai có vẻ sáng sủa hơn rồi chỉ hi vọng đừng có tối sủa thui!….

Suốt đoạn đường từ nhà tui trở về nhà hắn,tui và hắn cứ đắm đuối nhìn nhau hoài…tui và hắn ngồi ở ghế sau..

lâu lâu hắn hôn một cái “chóc”

vô má tui…-Đừng anh…cô nhìn kìa…Tui ở lại nhà hắn chơi, mở tiệc nấu nướng ì xèo…Tui rinh luôn nguyên vật liệu định đổ bánh xèo theo luôn…Vô đây trổ tài chế biến cho 2 mẹ con họ lác mắt chơi…tui và mẹ hắn vừa làm vừa nói chuyện vui vẻ lắm,bà ấy bắt đầu có thiện cảm với tui rồi sao?..

thích thật…Hắn thì lăng xăng chạy ra chạy vô bởi vì tui sai hắn đấy mà…Tui đàn áp hắn như nô tì Isora khiến hắn phải vừa le lưỡi vừa thở phì phò…-Mệt quá em ơi!

-Sao…mệt hả,làm cái này mệt, “làm”

cái kia có mệt không?

-Tui móc họng hắn.

Nói chung từ trước đến giờ kể từ ngày đặt chân vô nhà hắn…thiết nghĩ đây là dịp vui nhất đó…Đến khoảng xế chiều thì ba hắn về…Sau khi có mặt đầy đủ hết…Có 4 người thui chứ nhiu…Ba hắn bắt đầu thẩm vấn tui…-Con yêu thằng Tuấn của chú sao…Con yêu như thế nào?Tình yêu người ta thường nói là không có lí do, tại sao ba hắn lại hỏi như vậy…Tình yêu tui dành cho hắn ra sao…có to lớn và vĩ đại không,Ngẫm nghĩ khoảng 30 giây tui mới từ tốn trả lời:-Dạ, thưa chú,tình yêu con dành cho Tuấn là vô hạn..

trong đó có 1/3 trong sáng, 1/3 tinh khiết và 1/3 là thật lòng..

cộng lại là một,là tuyệt đối,là duy nhất.

Nghe câu trả lời của tui ba hắn thoáng bỗng bất ngờ sau đó ông ấy gật gù và tiếp:-Thật ra…chú và cô đây cũng không muốn ngăn cấm các con nữa…Nhưng chú nói trước sau này có đau khổ gì thì đừng nói là chú không nói trước nghen con…Bây giờ tụi con còn quá trẻ mà…có lẽ suy nghĩ chưa chín chắn đâu!

-Ba yên tâm,tụi con đã lớn và có thể tự quyết định cuộc đời mình.

-Hắn chêm vào một cách cứng cỏi.

Sau đó cả bốn người không nói gì nữa…Hắn xin phép dẫn tui lên phòng của hắn chơi…-Gì dzạ?

-Lên phòng anh,mình “tâm sự”

một chút!

-Thôi,trễ rồi đưa em về đi!

-Đừng xa anh đêm nay!

-Đồ hâm…-Tui vừa nói vừa đá vào ống quyển hắn…-Không đưa về tui ra đón xe bus là đừng có hối hận đó.

Hắn đau đớn ôm đôi chân với khuôn mặt khổ sở:-Thui được rồi..

anh đưa,khổ ghê!

-Cái đồ ham hố.

-tui mỉa mai.

Khoảng thời gian tiếp theo những ngày sau đó tui thực sự sống hạnh phúc trong vòng tay gia đình, bè bạn, gia đình hắn và hắn nữa chứ….

Tui và mẹ hắn nói chuyện với nhau rất thân thiết cứ như hai mẹ con vậy, có gì tui cũng kể cho bà ấy nghe, sau đó 2 người cười vui vẻ lắm….

Tuy bây giờ tui thân với mẹ hắn như vậy nhưng hình như tui có giác quan thứ 6…tui cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm…cách đối xử của bà ấy đối với tui có cái gì đó không thật lòng, giả tạo sao ấy….

Tui tha thiết cầu mong những gì tui nghĩ chỉ là sai lầm,chắc tại tui quá nhạy cảm rồi chăng…Hay tui chưa tha thứ cho bà ấy…Cho đến một ngày….

Gần tới lễ 30/4 rồi tui sắp được nghỉ 4 bữa tha hồ mà đi chơi, hí..

hí..

hí…Địa điểm tui nhắm đến đầu tiên là nhà của anh ý đóa…Hiện tại thì tui đang ở nhà hắn dùng cơm chiều ấy mà…thiếu ba hắn rồi nhưng lại thêm một đứa tui vô cùng ghét..

Đó là thằng Johnny em họ hắn chứ ai….

-Ăn đi em.

Hắn gắp đồ ăn cho tui mà còn nhìn trìu mến nữa chứ, nhìn hắn thui là đủ no rồi.

^^.

-Con cứ tự nhiên đi Hoàng.

-Mẹ hắn cũng nhìn tui cười híp mắt.

Chỉ duy nhất còn lại một người tỏ thái độ khó chịu…Zô ziên….

Đồ đáng ghét…Nó liếc nhìn tui bằng ánh mắt phản cảm sau đó mới cất giọng ồ ồ:-Ây da…có người từng bước lên thiên đàng kìa trời…Sau mình thấy khoảng cách giữa địa ngục và thiên đàng ngắn quá vậy ta?Nó ăn nói gì thế nhỉ…có ý châm chọc mình đây mà,tui rủa thầm trong bụng “thằng khốn, tao có đụng gì tới mày chưa,hãy chờ đó con!”

….

Tui đang nuốt những cục tức vào bụng thì mẹ hắn lên tiếng…-Àh Hoàng,ngày mốt là lễ,có em của Johnny từ Mỹ về Việt Nam…Con nhớ đến đi chơi với gia đình cô nghen con.

-Dạ, chỉ có gia đình cô thôi ạ!

-Không..

gia đình Johnny nữa con à,con nữa là tổng cộng 8 người.

Tui chưa biết có nên đồng ý hay không…nhìn sang thằng Johnny thì nó trề môi nhìn lên trần nhà…Đáng ghét quá!

-Dạ, chắc con bận rồi cô.

-Tui khẳng định.

-Em sao vậy, bận gì chứ?

-hắn tỏ vẻ không thích.

-Đi đi con, cô năn nỉ đó.

Tui cũng không muốn là gia đình hắn buồn và nhất là hắn nên một hồi suy nghĩ…-Dạ…-tui ậm ừ cho qua chuyện.

Và ngày lễ 30-4 cũng đến…Chiều hôm ấy hắn ăn bận như siêu sao Hollywood đến nhà rước tui…Ra khỏi khu vực hẻm đường vô nhà tui, tui thấy nhẹ cả người, gì đâu mà có tới hàng trăm con mắt hiếu kì nhóng ra đường cốt làm sao thấy tui và hắn rõ nhất…Đúng là cái xóm nhìu chuyện ác chiến…Nếu hắn là siêu sao Hollywood thì tui cũng là siêu sao Hàn Quốc chứ bộ…Công nhận bữa nay tui đẹp zai thiệt…cái này có tính là “mèo khen mèo dài đuôi”

không ta?….

-Giới thiệu với con đây là Tracy, em Johnny đó con.

-Hi!!.

-Nó nhỉ nhảnh làm wen…mà không quên đưa bộ mặt chảnh ra.

Coi bộ nó cũng giống thằng anh mất nết của nó đây.

-Tracy, còn đây là Hoàng..

BẠN của thằng Tuấn!Sao ngộ vậy…Hình như trong âm tiết mà mẹ hắn giới thiệu tui với con nhỏ Tracy thì chữ “Bạn”

nổi trội hơn cả…bà ấy có ý nhấn mạnh chữ “bạn”

vậy ý của bà ấy là sao nhỉ?…Hắn đứng kế bên cười tươi rói…Đối lập với hắn là thằng Johnny mặt cau có khó chịu….

-Nghe nói, anh thân với anh Tuấn lắm hả?

-con Tracy bất ngờ hỏi tui.

-À..

ờ..

bạn thân.

-Anh Hoàng nè…em mới về Việt Nam…Nghe nói anh đang học ngành Hướng dẫn du lịch hả?

-Ừh…-Em có thắc mắc là….

Không hiểu sao Việt Nam mình lại lấy biểu tượng Khuê Văn Các nhỏ xíu làm biểu tượng của thủ đô nhỉ, trong khi đó Pháp thì có tháp Effel, Trung Quốc thì có Vạn Lý Trường Thành, Mỹ thì có tượng Nữ Thần Tự Do, tất cả rất nguy nga và vĩ đại..

Con nhỏ này đang shock tui đây mà..

con khốn mày xem thường tao quá rồi đó…Tui chưa kịp trả lời thì hắn (tên Tuấn) đã nhảy vào…-Tracy à, mỗi nước đều có bản sắc văn hóa và biểu tượng riêng em đừng so sánh như vậy!

-Em đang hỏi anh Hoàng cơ mà.

-Em có muốn nghe câu trả lời không?

-Tui tự tin hỏi nó.

-Em đang nghe nè.

-Vậy em có yêu nước không?

-Sao anh lại hỏi vậy?

-Một người Việt Nam thì không ai lại đưa ra sự so sánh ngớ ngẩn như vậy cả!

-Là sao em chưa hiểu.

-Tháp Effel, Vạn Lý Trường Thành là những công trình tuy vĩ đại thật nhưng để thực hiện được nó đã phải đánh đổi biết bao xương máu và nước mắt của người dân…Còn Khuê Văn Các chỉ là một công trình nhỏ bé nhưng nó chứa đựng biết bao tinh hoa của dân tộc Việt Nam…Đó là truyền thống hiếu học tự bao đời nay của dân tộc ta, mà mỗi khi nhìn thấy nó ta phải càng tự hào và hãnh diện với bạn bè thế giới…Sao….

còn gì thắc mắc nữa hok em gái?Sau câu trả lời đầy hàm ý của tui,tui thấy nó câm như hến, đảm bảo đang tức điên lên vì tui đây mà…Còn hắn thì vỗ tay răm rắp…Mà cũng không bít có ai thắc mắc như con Tracy này không ta?Chắc có chứ nhỉ?^^….

Để cứu vãn tình thế mẹ hắn lên tiếng:-Thôi được rồi các con, bây giờ chúng ta đi ăn hải sản ha!Tui cùng với gia đình hắn và gia đình thằng Johnny thẳng tiến tới một cái nhà hàng hải sản….

Nhà hàng gì đâu mà rộng và sang trọng ghê, chắc nơi đây chỉ dành cho giớ thượng lưu thôi…Lúc chuẩn bị đi vào thì tui thấy thằng Johnny kéo hắn lại và vừa đi vừa nói chuyện với hắn…nó cố tình chia cách hai chúng tui đây mà, hắn cũng đáng ghét dám bỏ rơi mình….

Mẹ hắn cùng với con Tracy đi trước rồi tới tui, rồi hắn và thằng John, cuối cùng là ba hắn cùng với ba mẹ thằng John….

Tui đang tức giận vì hắn dám bỏ rơi mình nên cuối xuống mà đi vừa đi vừa rủa thầm…Bất chợt mẹ hắn và con Tracy đang đi đều bỗng đứng khựng lại, hậu quả là tui mất đà và chúi mỏ vào gáy của con Tracy….

Ngay lập tức nó hét toáng lên:-Làm cái trò gì thế hả?Đồ xàm sở!

-Ơ..

anh xin lỗi…Nó đang trả đũa tui đây mà…-Sao con bất cẩn thế hả Hoàng, đi đứng cho đàng hoàng chứ!Sao cứ chúi mũi vào người ta như thế thì không hay đâu con à!

-Có chuyện gì vậy con gái?

-Mẹ con Tracy cũng tiến tới.

-Ai biết..

tự nhiên cái hôn vào cổ người ta.

-nó vừa nói vừa chỉ trỏ vào tui.

-Cái cậu này, ban ngày ban mặt mà cậu làm gì thế hở?

-Mẹ con Tracy lên tiếng.

-Dạ…con xin lỗi, tại con vô ý quá.

-Thôi không có gì đâu,chúng ta vào đi.

-Là giọng của ba hắn.

Trước khi đi tui còn thấy con Tracy cười nửa miệng như muốn trêu chọc tui…con khốn…Tức thiệt…tui thấy rõ ràng là họ cố tình dừng lại mà…Mà lỗi cũng tại tui đi đứng mà lo nhìn dưới đất…Mà tất cả cũng tại hắn…-Gì vậy Hoàng?

-hắn đổi cách xưng hô cho tiện ấy mà.

-Không có gì hết.

Mọi người lần lượt bước vào bên trong thì mẹ hắn nói cần nói chuyện với tui một chút….

-Hoàng à,vì đây là nhà hàng theo phong cách Hồi giáo nên lát nữa trước khi ăn người ta sẽ mang ra một chén nước, đó là nước thiêng con cần uống trước một ngụm rồi mới ăn, đây là lần đầu con đến đây phải không, vậy thì con cần uống đầu tiên…Con hiểu những gì cô nói chứ…-Wow…lạ quá cô ha,con mới nghe đó,sự thật là kiến thức của con còn hạn hẹp lắm, có gì cô chỉ thêm cho con.

-Con hiểu chứ?

-Dạ con hiểu chứ cô, cám ơn cô đã nhắc nhở…-Mình vào đi con.

Tui và mẹ hắn khoác tay cùng bước vào trong…mà không hề biết có một âm mưu thâm độc dành cho tui…Hắn nhanh chóng lựa chỗ ngồi cạnh tui…tội ông tui chưa xử đó nghen, xê ra đi lạng quạng tui cho ăn cùi chỏ là cái mỏ sirô luôn áh…Bụng nghĩ vậy nhưng khi hắn nháy mắt với tui là bao nhiu hờn giận trong tui tan biến hết…Hic, mình dại trai quá rồi chăng?….

Và những người phục vụ bắt đầu bưng chén nước ra cho mỗi người một chén và sau đó là tôm hùm….

Ôi chao, tôm gì mà to thế không biết….

Tui liếc nhìn sang mẹ hắn thì ánh mắt bà ấy như nhắc nhở tui làm gì đó…à tui nhớ òy…Nhanh chóng tui hí hửng cầm chén nước lên mà húp một cái rột….

Sau đó còn quay qua hắn thì thầm “Uống đi, nhìn cái gì?”

…………Và sau đó 2 giây là một trận cười ồ một cách thích thú trừ ba hắn và hắn…..

Tui choáng váng khi nhận thức được rằng mình vừa mới uống nước rửa tay,bị hãm hại giống như trong phim…..

Tui trách mình sao ngu và ham ăn cố uống đến thế….

Tui xấu hổ đến mức muốn cắt khuôn mặt mà..

dzục.

Tui muốn chui xuống gầm bàn mà trốn để tránh tiếng cười như điên dại của hai anh em thằng John…Hắn nhanh chóng cứu bồ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.