Sự Lựa Chọn (Đời Học Sinh Của Badboy)

Chương 34: Chương 34: "Baby, why you touch things that do not belong to you?"




Buổi tập trung thực chất là để phân chia chỗ ngồi, nhận giáo viên, bầu chọn lớp trưởng, bí thư... Năm nay lớp tôi vẫn ở dưới trướng của thầy Phương đẹp trai lãng tử, đi ô tô xài style tóc dài lượn sóng. Ông thầy này dạy chuyên Lý, chất khỏi nói, thầy còn chủ nhiệm cả 12 Lý nữa kìa.

Nói chung thì khối 11 của chúng tôi có khá nhiều sự thay đổi, đã không còn học ở dãy cũ nữa mà chuyển qua dãy đối diện, đều học ở tầng một. Lớp tôi nằm thứ hai tính từ cầu thang bên trái vào, còn cuối dãy là 11 Anh. Ngoài ra, lớp nào không có chỗ thì sẽ học ở dãy phụ phía sau dãy này, cũng là nơi có nhiều ma nhất. Tội lỗi. Tội lỗi.

-Ngồi theo chỗ cũ nhé các bé! -Thằng Hải lớp trưởng bước vào phòng học mới, sung sướng phóng tới bàn chót, giang sơn của nó năm ngoái.

-Đùa, nói vậy anh ngồi tự kỉ à? Đại ca phắn mất rồi còn đâu! -Tôi nhìn cái bàn gần cuối ở dãy thứ nhất của mình và thằng Nodi mà cười nham nhở.

Ai dè tôi vừa dứt lời thì hơn chục đứa bay cái vèo tới chỗ đó, làm như thể đó là ghế bằng vàng. Bọn này khoái chỗ ngồi của đại ca thế à?

-Tránh ra! Tao giành trước rồi! Chỗ này là của tao!-Con Liên vừa đạp cho mấy thằng kia mấy đạp vừa cười nói.

-Mày mới tránh ấy! Mới chuyển lớp mà ngon hả con? Chỗ này anh mua lại của đại ca rồi! -Thằng Thuận vừa bấu víu lấy cái bàn vừa kêu lên, quyết không chịu thua.

Cả mấy thằng khác cũng lao tới, thiếu điều muốn cưa cái bàn ra mỗi thằng gặm một miếng.

Thằng AK đi vào lớp từ bao giờ, ngồi trên một cái bàn như kiểu đại ca, chống cằm bảo bọn đế quốc đang xâu xé Trung Quốc thời chiến, à nhầm, bọn điên khùng đang xâu xé cái bàn:

-Hey, bọn mày kì nhở, một cái chỗ ngồi mà làm như kim cương! Chi bằng...-Nó nhảy xuống, bay vào ngồi lên ghế vốn thuộc về đại ca-...cho tao chỗ này đi! Hà hà hà hà!

-Đồ điên, thoát đi! -Lập tức bọn kia bay vào tống nó đi.

Và cả lũ lại giành nhau loạn lên. Thật hết thuốc chữa.

Thằng Exdi đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với tôi:

-Ê, đi xem trò vui với tao!

Thằng này có vẻ hí hửng, săn được nai vàng à mày?

Tôi đi ra cửa lớp thì thấy có cả thằng nhóc Zim đang đứng tựa cột hút thuốc ngon lành. Thằng này nhận tôi làm đại ca từ lâu rồi, và nó cũng chơi với hầu hết bạn của tôi, kể cả Cún Cún. Giờ thì nó vừa lên lớp 10, chuyên Lý đấy, cùng lớp với Quạ đen. May mà nó chưa lôi Quạ sang đây ám tôi.

-Đại ca!-Nó cười chào tôi- Đại ca sắp gặp rắc rối rồi!

Nhóc này là thằng giống tôi nhất trong bọn, thấy người khác gặp rắc rối là cười sung sướng và hưng phấn, bỉ ổi thế chứ!

-Chuyện gì thế? Cờ hó nhà anh cắn người à?-Tôi tò mò.

Thằng Exdi cười tỉnh rụi, còn nhóc Zim thì nhún vai cười:

-Chuẩn đấy, cờ hó nhà đại ca đi cắn ai không cắn lại cắn nhầm đại tẩu của em!

"Đại tẩu" mà thằng nhóc này nói chính là...

...

"Rầm! "

Tôi và hai thằng là Exdi và Zim vừa đi đến chỗ có chuyện vui, theo lời hai thằng điên này, tức lớp 11 Anh, thì đã nghe tiếng đập bàn hoành tráng. Nhóc Zim kéo tôi và thằng Exdi nép vào bức tường gần cửa sổ, cười man dại.

-Tớ không đùa với cậu đâu nhé!-Một giọng con gái khá gay gắt cất lên. Cái giọng không lẫn vào đâu được.

Cún Cún.

Nó làm gì ở đây nhỉ?

-Éc, làm gì mà ghê thế, tớ trả cho cậu là được chứ gì? -Lần này là giọng Madi, có vẻ e ngại.

Tôi tò mò thò đầu ra cửa sổ nhìn vào trong. Hai thằng kia cũng ngó theo.

Ở bàn cuối, Madi đang ngồi lục tìm gì đó trong cặp, trong khi Cún Cún đứng khoanh tay nhìn nó. Ánh nhìn sắc lẻm và bén ngọt. Ánh nhìn đã lâu tôi không thấy từ nó. Ở bên cạnh, thằng Godi ngồi chống cằm hết ngó Madi đến Cún Cún, có vẻ như nó cũng chưa hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Mà hầu như cả cái lớp này đều thế, trố mắt nhìn về phía đó và chả biết sự có mặt của bọn tôi.

-Đấy, trả cho cậu! -Madi sau một hồi lục lọi cũng xong, đưa cho Cún Cún một cái hộp nhỏ.

Là bộ bài mini của tôi, bộ bài mà Cún tặng. Thế quái nào mà Cún lại đi đòi nhỉ? Èo, cần gì phải thế?

Tôi đang thắc mắc thì Cún Cún đã làm một chuỗi hành động bất ngờ. Nó cầm lấy chiếc hộp, lôi ra từng quân bài, xé nát. Xé điên cuồng. Xé dứt khoát. Cứ như đó là thứ gì kinh tởm đối với nó.

Và nó cầm một đống quân bài vụn nát đó trong tay, ném thẳng vào người trước mặt, cười và nói chậm rãi:

-Baby, đừng có động vào những thứ không phải của mình! Tôi ghét nhất mấy người động vào đồ của tôi đấy!

Những mảnh bài tội nghiệp bay lả tả xuống như muốn tan ra cùng với giọng nói của Cún Cún.

Shock nặng, Madi ấy.

Nó vừa đưa tay lên đỡ một trận mưa bài ập vào đầu. Bây giờ thì ngồi im re, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Cún Cún quay lưng chạy đi. Chạy nhanh như thể sợ bị đuổi theo. Mà cũng đúng thật, vì tôi nhìn thấy có mấy thằng dợm bước định xông ra "xử" nó.

-Đại ca, em đoán không có sai!-Thằng Zim lẩm bẩm.

-Khôngsao chứ?-Thằng Godi đưa tay phủi phủi tóc cho Madi, hỏi nó, ánh mắt cảm thông của kẻ nhìn-nạn-nhân-vừa-bị-người-tâm-thần-tấn-công.

Madi lắc đầu, vẫn chưa hết shock.

Cún Cún vừa làm trò quái đản gì thế?

-Em Cún của mày là một con điên! -ThằngExdi nói-Rất đáng đem ra bắn!

-Anh không hiểu đâu! -Thằng Zim vỗ vai nó, cười khẩy như kiểu trải đời rồi quay sang tôi-Đại ca, thật ra bộ bài đó chị Cún tự làm đấy, không phải móc túi mà có đâu!

Cái gì chứ? Tự làm ấy hả? Chú định shock anh đấy à? Có đứa nào rảnh đến mức đó, tưởng làm một bộ bài độc như thế dễ lắm hả?

-Vậy à?-Tôi hỏi cho có rồi bỏ đi. Không khéo đứng đây đứa nào trong đó nhìn thấy thì không hay.

-Em không chém bừa đâu, tùy đại ca!

Ông thầy ngồi trên bàn giáo viên kể chuyện ổng đi Pháp như đang ru con. Ông này giảng bài thì hay nhưng mỗi lần kể chuyện là bọn lớp tôi cứ ngáp dài. Vì hôm nay chỉ là buổi tập trung nên cả lũ ngồi lộn xộn chém gió với nhau, một số đứa sức chịu đựng đỉnh của đỉnh thì ngồi nghe chuyện của thầy rồi bình luận. Còn riêng tôi đang bị một thằng điên tra tấn lỗ tai.

-Cái em móc túi hồi nãy đâu rồi, sao không thấy vậy mày, em ấy học lớp này mà? -Thằng AK làm như bạn bè thân thiết không bằng, ngồi bàn trên quay xuốnghỏi ngon lành, còn cười thân thiện như muốn che giấu sự biến thái của mình.

Đồ vô duyên!

Tôi quay sang hỏi con Liên, cái "thằng" đã giành được chỗ ngồi của đại ca bằng cách vật vã nào đó của riêng nó:

-Con gì vừa sủa thế nhở?

-Con cờ hó đó mà! Ha ha!-Con Liên vừa ngả người ra lưng ghế vừa cười sung sướng.

Thằng AK đạp một phát vào chân ghế của con Liên, cái mặt nhăn nhó rất "đàn bà", nhưng vẫn nói tiếp, như thể không nói thì không có đất mà cạp ấy:

-Cô em móc túi đó ngộ ghê, tự dưng đi qua lớp Anh gây sự với Madi! Khổ rồi! Chậc chậc!

What the hợi? Nó nói cái quái gì thế?

-Gì? Gây sự hả? -Con Liên chột dạ, nụ cười méo điên một chút. -Như nào?

Không hiểu sao tôi thấy nó không quá ngạc nhiên khi nghe điều đó. Cứ như thể nó biết là sẽ có chuyện xảy ra vậy, trừ khi do tôi ngắm mấy em lớp 10 nhiều quá nên sinh chứng "nhìn gà hóa vịt" rồi.

-Ê! -Nhóc AK không thèm trả lời con Liên, cầm cây bút khều khều tay tôi-Mày có phải gấu của Madi không thế? Sao nghe tao nói vậy mà chả có biểu hiện gì hết trơn?

Tôi liếc cái mặt đang háo hức như con nít chuẩn bị được nghe chuyện "người lớn" của nó, chịu hết nổi bèn kết một câu:

-Em ạ, em có duyên quá!

Nhưng mà nó nhìn tôi nãy giờ hay sao mà có thể hỏi ngon lành thế nhỉ? Chậc, mình được dân biến thái để ý này, vui quá!

-Quá khen!-Nó chớp chớp mắt cười tí tởn, rồi vung tay chém một đường trong không khí-Nhưng tao biết là mày không có thích Madi thật!

Chúc mừng em vì độ rảnh và độ có duyên! Nhận giải Nobel hòa bình luôn đi, đừng ngại!

Tôi không để sự ngạc nhiên bộc lộ ra ngoài, chỉ cười ngây thơ, nắm cổ áo nó kéo lại gần một chút, nhìn vào mắt nó đầy chăm chú, hỏi nhỏ:

-Nhóc, em thích anh phải không?

Trong giây lát, tôi thấy hai con mắt của nó đờ ra như bị trúng phong, và nếu mắt tôi vẫn bình thường thì mặt nó vừa đỏ lên, phải không?

Gì thế? Không phải chứ?

-Đ...đi...điên hả? Làm...làm gì có?-Nó như người mới hoàn hồn, lắp ba lắp bắp rồi quay vội lên trên, lúng túng như đúng rồi.

Nó bị sao vậy? Tôi chỉ đùa thôi mà, ai bảo nó tự nhận mình les mà cứ cư xử như đàn bà thế. Phong cách "tự tin khoe biến thái" của nó đâu rồi?

Không hiểu tại sao con Liên thấy vậy liền bì ra cười, cười đến rung cả cái bàn, cứ như chưa bao giờ được cười. Điên thật! Bọn này cư xử ngày càng kì cục.

Nhưng còn có kẻ còn kì cục hơn, cứ như thể hôm nay tiệm thuốc thần kinh đóng cửa vậy.

Cún Cún biến đi đâu mất tăm, cho đến giờ ra về cùng chả thấy đâu, gọi điện không thèm bắt máy.

Tôi chả hiểu nó đang nghĩ cái gì nữa.

Đứng ngắm những "biệt đội nhảy dù" thân thiện trên cây bàng gần cổng ra vào của dãy phòng học của khối mình một lúc, tôi mới thấy bọn lớp Anh ùa ra. Madi là đứa ra gần sau cùng, có vẻ trầm ngâm nhưng vẫn chém gió tích cực với hai thằng Baddi và Cradi. Chả thấy thằng Godi đâu cả.

-Ey, tình yêu to lớn của cậu kìa!-Mấy đứa con gái lớp Anh vừa thấy tôi liền vỗ vai Madi mà chọc nó, còn tủm tỉm cười nữa chứ.

Kinh dị. Ý tôi là rồi sẽ có một ngày các nàng này không còn cười hiền dịu như thế nữa đâu, vì cái điều-mà-ai-cũng-không-biết-là-điều-gì-ấy.

Madi nhìn tôi, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cười tươi rói và chạy lại, cứ như chưa từng có một trận "mưa bài" xảy ra. Còn hai thằng kia định làm gì đó nhưng lại thôi. Quái, sao lại có mùi nguy hiểm ở đây nhỉ?

-Chưa về hả BH?-Madi vừa gãi đầu nhìn lũ bạn vừa hỏi tôi.

Nghe nó gọi cái tên BH riết rồi cũng quen, quen đến nỗi có lần làm bài kiểm tra tôi suýt ghi họ tên là BH mới ghê?!

-Đưa cậu về ấy mà, bảo ông tài xế khỏi đến đi!

Hôm nay nó đi học bằng ô tô riêng, con đại gia đấy. Không phải tại nó thích thế, chỉ tại ông già.

-BH ngoan quá!-Nó lại cười, cầm tay tôi lắc qua lắc lại nịnh nọt như con nít, rồi lôi điện thoại ra -Đợi tớ một tẹo, gọi điện đã!

Trong lúc Madi bận phone cho cha tài xế, tôi nhìn thấy CPU từ lớp Anh đi ra, nó chuyển vào lớp này mới hay. Vần đội mũ sụp xuống trán mặc kệ thiên hạ, nhưng lần này nó đang nghe nhạc hay cái gì đấy bằng earphone, chắc không phải truyện 18+, hai tay cầm điện thoại và đầu hơi cúi, hình như nhắn tin hay gì đó. Nó tựa người vào bức tường cạnh cửa sổ, giống như một con robot đang làm việc.

-Bạn mới!-Thằng Godi không biết là đẻ hay làm gì nãy giờ trong lớp mà mới mò ra, gọi nhóc CPU như thể thân thiết lắm.

Cha này lại muốn dây dưa với con người ta đây mà.

CPU ngóc đầu lên nhìn nó, xong lại nhìn xuống điện thoại, sắc mặt không thay đổi. Chảnh ghê cơ, thật tình trong cái trường này tôi chưa thấy đứa con gái nào lạnh nhạt với X-pít như thế, trừ những đứa les và trans (chuyển giới). Lần này thì vui nha chú, chúc mừng!

Vẫn thản nhiên như "trên cõi đời này anh là số một", thằng Godi tiến lại cạnh CPU, đưa tay lấy một cái tai nghe của nàng và đeo vào.

-Bạn mới kì ghê, đeo phone mà không có nhạc!- X-pít có vẻ thích thú như cờ hó được gặm xương, cười bảo CPU.

-Một cách để chống tiếng ồn.-Lần này thì CPU đã chịu mở miệng. Hình như lời nói của nó chỉ xuất hiện với mục đích giải đáp thắc mắc tuổi mới lớn hoặc thông báo một điều gì đó cho đối phương ấy.

Mà nãy giờ nó đeo phone không phải để nghe nhạc hay gì hết hả? Giống tự kỉ quá vậy?

-Cậu bị tự kỉ à bạn mới?- Chết thật, thằng này hỏi thẳng luôn, có cần khốn nạ.n với con người ta thế không chứ? Tội lỗi.

-Không phải. Tự kỉ là một bệnh rối loạn phát triển của hệ thần kinh biểu hiện rối loạn tâm thần. Những trẻ bị tự kỷ thiếu hay chậm phát triển về khả năng liên hệ qua lại trong xã hội, không sử dụng được ngôn ngữ trong sinh hoạt xã hội, không thông hiểu hình ảnh ký hiệu và...

-Dừng!-Thằng Godi ngắt lời ngay trước khi cái não được "thông thêm lần nữa" với một định nghĩa khoa học. Hình như nó đã bắt đầu quen với tính cách của nhóc này rồi- Mà sao giờ cậu chưa về thế?

-Đợi AK.

-Hai người là một cặp à?

Cặp cái con khỉ, thằng điên này, nhóc AK bệnh thế cơ mà, chưa kể đến...

-Không.- CPU đáp trơn tru, không cười, cứ như đang bị hỏi cung. Nhưng cũng không giống bị hỏi cung, vì nó trả lời rất nhanh và không lấy làm khó chịu.

-Vậy cậu đã thích ai chưa?-Thằng này tởm ghê, hỏi lắm thế, còn cười như muốn mơi hàng.

Câu hỏi này có vẻ khó, tôi thấy nhóc CPU im lặng suy nghĩ rồi mới đáp:

-Không biết.

Im lặng.

Từ từ đã, tôi nghĩ là mình bắt đầu hiểu con nhóc này là loại người như thế nào rồi.

Thằng Godi trố mắt nhìn con nhỏ một lúc rồi mới đi tới gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, thở dài như kiểu muốn kiềm chế gì đó. Có vẻ như nó đang đoán mò điều giống tôi. Nhưng CPU thì chả quan tâm, tiếp tục ngó cái điện thoại trong tay.

-Này!-Thằng Godi bỗng nhiên quay sang gọi CPU, tôi không nhìn thấy mặt nó nhưng đoán là thằng này đang cười gian- Một cộng một bằng mấy?

Và tôi hiểu là thằng này muốn gì rồi.

-Hai.

Câu trả lời của nhóc quân sư mới thực đáng sợ.

Nhưng điều quan trọng là nhóc này không cười, trả lời hết sức nghiêm túc, máy móc và...hèm...thật thà!

Loạn, loạn hết rồi! Buồn cười thật, trên đời có người kì dị như vậy sao?

Thằng Godi hết chịu nổi, ôm bụng cười vật vã, cười như thể bị điểm vào huyệt ấy.

CPU vẫn đứng im không thèm biểu cảm, cũng không hỏi tại sao thằng đó lại cười. Cứ như thể nó bị liệt khả năng đó rồi.

Kinh dị thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.