Một chiều thứ hai đầu tuần...
Bầu trời ảm đạm không một chút nắng, trọn vẹn là sắc xám nhợt nhạt hòa lẫn
vào màu đen của những đám mây đua nhau bành trướng. Lũ mây với những
hình thù kì quái đó như muốn cười đểu với con phố đông đúc người và xe
cộ đi về vội vã dưới kia. Nhịp sống của những sinh vật mang tên Con
người vẫn chuyển động theo một guồng quay nào đó, lúc hỗn loạn, vội vàng như một cuốn phim tua nhanh, lúc lặng lẽ, lờ đờ như một thằng nghiện
thiếu thuốc.
Tự do...đôi khi là thứ quá xa xỉ cho một đời người. Và "những đứa con
hoang đàng" thì vẫn điên cuồng sống với cái thứ xa xỉ ấy, mà không cần
biết đâu là cái giá phải trả...
Ngôi trường cổ kính đứng dưới khung trời u ám ấy vẫn đẹp một cách lạ lùng,
bí ẩn. Màu đỏ rực rỡ đón chào "bầy sói" Badboy đến với những niềm vui
điên dại mới. Chiếc cổng phụ bằng sắt cũng nhuốm một sắc đỏ đến huy
hoàng là nơi chúng tôi đi qua mỗi ngày để vào trường nếu đến kịp giờ
, và lúc nào cũng có một bác bảo vệ già "tóc bạch kim" hay nhăn nhó, một
thằng cha giữ xe hay chòng ghẹo cùng một số cô chú khác thường gào thét
hùng hồn trong cái nhà xe to tổ bố rộn ràng gần đó.
Cạnh cái nhà xe là một dãy phòng học một tầng giành cho bọn super "trâu" đội tuyển quốc gia, luôn ám ảnh mấy thằng học sinh giỏi bằng một thứ áp lực và một thứ say mê sục sôi ghê gớm nào đó. Phía bên trái của dẫy phòng
học này là một cái bảng thông báo màu xanh lè lúc nào cũng chi chít tác
phẩm của lũ học trò quậy phá, nhất là Badboy. Và lúc này, tôi, thằng
Exdi và thằng Thuận đang đứng chém gió trước cái bảng thì thằng Thuận
ngước lên cây phượng già rụng gần hết lá gần cổng trường để lấy cảm
hứng, tiện tay cầm viên phấn trắng lên viết vào cái bảng. Thằng này
xuất-cây-thành-thơ từ bao giờ thế nhỉ?
Tôi nhầm, nó không làm thơ mà là làm trò hại não, bằng chứng là nó viết một mạch cái thông báo kinh thiên động địa có tác dụng gây chấn động hòa
bình thế giới như sau: "Trên nguời tôi có n con rận, nay chỉ còn 1 con,
đề nghị ai nhặt được n-1 con bị đánh rơi thì liên hệ lớp 10 Lý, sẽ có
hậu tạ!"
- Mày điên à thằng kia? - Thằng Exdi chịu không nỗi bèn chắp tay vái dài thằng Thuận "hot điên-er" của lớp Lý này.
Giữa thiên tài và người điên có một cái khoảng cách rất mong manh. Người tài thì thường bị điên điên, và thằng Thuận thuộc loại đó. Nó nằm trong đội tuyển quốc gia mà, kể ra thật bôi bác. Nhưng nó được nhiều người ngưỡng mộ vì nó có thể vừa học giỏi vừa chơi giỏi nữa. Badboy là một lũ hoang
đàng nhưng không ngu tẹo nào đâu, haha.
- Đâu có! Vui mà, haha... - Tôi cười ủng hộ nó, giựt viên phấn viết tiếp: " P/s: hậu tạ bằng 1 con rận còn lại ^^"
Vừa viết xong thì ông trời thấy bệnh quá nên cho mưa xuống. Ban đầu chỉ là
vài giọt nhẹ vừa rơi xuống đã bị mặt đất nuốt cái "ực", nhưng sau đó là
một tràng mưa to như thể có thằng cha nào cầm vòi nước xịt không ngừng
nghỉ.
- Đó, đến ông trời còn không chịu nổi bọn mày! - Thằng Exdi cười thõa mãn.
Cả ba thằng cùng chạy vào cái chỗ có mái che, chỗ này tựa như một "con
đường" nhỏ gắn kết các dãy phòng học với nhau cho học sinh đến lớp không bị ướt vào ngày mưa.
Mưa to dã man. Sắp cuối thu rồi còn gì? Đứng đây mà nhìn bọn con gái xúng
xính áo dài chạy tán loạn vào lớp cũng vui mắt. Chỉ có điều trường tôi
lúc chìm trong màn mưa trắng xóa luôn bùng ra một nỗi buồn nào đó rất mơ hồ, ám ảnh, lũ con gái thường nói thế. Nỗi buồn đó chả biết là do cái
gì nhưng tóm lại là đẹp, đẹp giống như ánh mắt mẹ tôi trong một bức ảnh
thời cấp 3 còn sót lại, không mơ mộng, không cao sang cũng không ngây
thơ gì hết nhưng làm mê hồn người. Mẹ tôi đã từng học cấp 3 cũng ở cái
trường này nhưng chưa một lần được sống trong bình yên, trong niềm vui
như lũ người cùng tuổi.
"Reeng...reeng...."
Tiếng chuông vừa reo thì mấy tay bảo vệ lặng lẽ đi ra đóng cánh cổng phụ lại, ngay trước mắt lũ học trò đến muộn. Tội nghiệp lũ đó, mưa thế này mà
phải chọn 2 cách, 1 là trèo tường, mà tường thì vừa siêu trơn do rêu
phong năm tháng, cộng với mấy cái thanh sắt siêu nhọn, không cẩn thận là thủng...ngay, còn cách thứ 2 thì đơn giản hơn tỉ lần nhưng mang lại một mất mát to lớn, đó là hiên ngang tiến vào cổng chính và nạp mạng cho
cuốn sổ ghi tên của thầy giám thị.
Tôi đang định làm một trò quậy phá thì một đứa con gái chạy lại, vừa thở
gấp vừa cười hiền lành chào tôi: - Hê lô, còn nhớ tớ không?
Cả 3 thằng cùng nhòm nàng ta một cách thú vị. Tưởng ai, hóa ra là cái ẻm chuyên Sử đeo kính Nobita hôm nọ. Có trò vui hơn rồi!
- Tất nhiên là nhớ! - Tôi cười thật nai, liếc cái bản tên trên áo của ẻm
rồi hỏi - Phương thân mến, cậu muốn gia nhập Badboy phải không?
Mắt nàng ta sáng lên như có đèn xẹt qua, gật đầu cái rụp vẻ cảm động lắm, đoạn rụt rè hỏi mà không dám nhìn tôi:
- Tớ có thể không?
Không biết thằng nào trong lũ sói của Badboy đã cho ẻm uống tình dược mà có
thể khiến ẻm mê muội vào Badboy như vậy. Có khi nào là mình không nhỉ?
Nhìn biểu hiện thế kia...
- Một điều kiện nhỏ thôi, - Tôi chỉ về phía cổng phụ, cố không tỏ ra quá
hưng phấn vì trò phá của mình - cậu ra mở cửa cho tụi ở ngoài đó vào, đã dầm mưa mà còn phải uống trà với giám thị tội lắm!
- Phải đó, - Thằng Exdi gật gù, dụ dỗ - Bọn ngoài đó toàn là thành viên của Badboy không hà!
Nàng ta, đã biết tên là Phương nhìn ra cánh cửa im lìm chìm trong màn mưa đó mà nuốt nước bọt, chắp tay vái trời vái đất mấy cái như để cầu khẩn cho đại sự thành công. Làm thật hả? Gan con nhỏ này cũng lớn không tệ đâu!
Nó mà bị mấy cha bảo vệ bắt được thì cái hạnh kiểm sẽ tuột xuống địa
ngục không chừng.
Và trước sự hâm mộ của lũ học sinh đang đứng gần đó nhòm ra, nàng Phương
chẳng nói chẳng rằng hay nói cách khác là bình tĩnh, tự tin nhẹ nhàng
tiến tới cánh cổng.
"KÉT......", âm thanh thô kệch của cái cổng lâu năm kêu lên não nề...
Liền sau đó là tiếng gót giày nện xuống đất ầm ầm gấp gáp, hòa trộn với tiếng kêu sung sướng của bọn đến trễ......
Chạy. Đó là điều mà hơn hai chục đứa số đỏ đi trễ, bao gồm cả nàng Phương
đang quyết tâm làm bằng toàn bộ sức lực và hồn xác. Bọn nó chạy vào
trường mà giống như vừa được giải thoát sau một cuộc vượt ngục không
bằng. Quá vui!
- CHUYỆN QUÁI GÌ VẬY? AI ĐÃ MỞ CỬA????????????
Tiếng hét ồm ồm của ông bảo vệ có mái tóc bạch kim bồng bềnh vang lên một
cách phẫn nộ hòa cùng bất lực. Lũ học sinh chết tiệt đó đã chạy thục
mạng hết rồi còn đâu.
- Uaw! Bá đạo thế!- Mấy em đứng chứng kiến màn xả cổng nãy giờ gật gù khen.
- Còn phải nói, Badboy mà! - Thằng Thuận tự hào.
Mấy thằng chúng tôi sau một hồi cười vật vã thì cũng mò về lớp, được thưởng thức màn nổi loạn đó cộng thêm nghỉ tiết đầu là Chào cờ vui khỏi nói.
Về phần nàng Phương, chắc vẫn chưa lấy lại được tinh thần nên đã về lớp
Sử rồi. Không có tiết Chào cờ nên cả lũ lớp tôi ngứa tay, không được lấy đá bỏ vào thắt lưng của thằng ngồi trước mình hay ném nhau loạn xạ để
nghe tiếng la oai oái, không được bứt cỏ thắt tóc mấy em tóc dài ham
buôn dưa lê, không được nghe mấy bài thuyết trình dài lê thê của thầy
Hiệu trưởng, không được ồ lên đầy tự hào khi nghe : "bạn...lớp 10 Lý đi
trễ trèo tường vào, bạn...cũng lớp 10 Lý nói chuyện trong giờ học,
bạn...lớp 10 Lý làm hỏng dụng cụ thí nghiệm...". Tuy nhiên cũng có trò
vui là được làm mặt đau khổ ngồi nghe thầy chủ nhiệm ca cải lương vì lớp đạt vị trí số 1 từ dưới lên.
....
Giờ ra chơi, Madi lại chạy sang lớp tôi nhưng nó không vào mà đứng ở ngoài ngắm cảnh. Trời đã tạnh hẳn và nắng lên.
- Sao vậy người đẹp? - Con Liên đang quảng cáo mẫu áo lớp cho bọn tôi
thấy vậy liền chạy ào ra hỏi, cái giọng oang oang vang cả hành lang. Dạo này nó và "chú hề" rất thân với nhau.
Madi quay sang nói gì đó rất nhỏ rồi cười gượng gạo, sau đó đi theo con Liên vào 10 Lý. Nó vẫn tỏ ra thích thú với việc tham gia sòng bài nhưng hôm
nay có gì là lạ. Nó không che được một chữ "buồn" to đùng trên trán, tất nhiên là buồn theo nghĩa đen.
- Cậu sao thế? Nhìn thảm như mất hũ gạo ấy! - Thằng Nodi còm men, nó cũng đọc được nỗi buồn của ẻm, si tình mà.
- Không có gì! Tớ thì làm gì có gì? - Madi ngồi phịch xuống ghế, tay
nghịch nghịch quyển vở của đứa nào đó trên cái bàn bên cạnh, ra vẻ ta
đây không sao hết á.
Đa phần những đứa luôn vô tư cười nói như nó thường hay gặm nhấm nỗi buồn
một mình, kiểu như không thích làm phiền người khác hoặc không muốn nhớ
lại nỗi buồn nữa. Nhưng mà cái cách này thường dẫn đến bế tắc, sinh ra
hiện tượng tự kỉ. Tội nghiệp.
Tôi đi ra cửa, đứng nhìn bọn học sinh qua lại rồi bảo lũ bạn: - Có ai ngứa tay không? Có trò này vui lắm!
Cả lũ mấy thằng quậy đầu sỏ hớn hở chạy lại, cùng hội ý với tôi một lượt rồi cười hưng phấn.
- Trò gì thế? - Madi tò mò hỏi. Có vẻ như nó cũng muốn tham gia.
- Đi lấy một đống phấn lại đây! - Tôi cười gian bảo nó.
Sau khi có trong tay mấy hộp phấn to đùng gom từ các lớp, lũ chúng tôi tụ
tập ở cửa, phòng lúc mấy anh chị nai tơ đi ngang qua sơ hở thì hồn nhiên ném phấn ra tới tấp như điên vào bọn đó, rồi nhanh như cắt chạy vào
ngồi xuống giả vờ như đang đánh bài.
Màn mưa phấn bất ngờ làm các "nạn nhân" không hiểu được chuyện gì, xông vào lớp tôi với những cặp mắt hình viên đạn.
- Ủa? Mấy bạn tìm ai? - con Liên mặt tỉnh như ruồi hỏi.
- Ai vừa ném phấn tụi này? - Một thằng đeo kính dày cộm bức xúc hỏi.
- Phấn nào kia? Ai chơi kì vậy? - Madi hùa theo con Liên, mặt ngơ ngác như thật, còn nhìn quanh hỏi nữa chứ.
- Có ai đâu???- Cả lũ lớp Lý cùng nhao nhao lên giả nai.
Bọn đó không tìm ra chứng cứ nên hậm hực bỏ đi. Thế là một tràng cười sung
sướng và khả ố vang lên từ trại điên. Rồi lần này, bọn tôi lại xông ra,
gặp bất kì ai đi qua cũng ném phấn trêu chọc rồi diễn tiếp màn kịch ban
nãy. Vui hết chỗ nói.
- Trò này hay đấy! - Madi cười khen lấy khen để, nó cũng nhiễm sự bệnh hoạn của Badboy rồi.
Vì lớp Lý hăng quá, ngày càng ném táo bạo hơn nên "giao thông" qua đoạn
đường này bị tắc nghẽn, ít ai dại dột nộp mạng, nhưng cuối cùng mục tiêu đáng gờm đã xuất hiện. Đó là nàng My học 10 chuyên Tin, cũng rất khoái
quậy và là thành viên Badboy, nó hơi dữ, đánh nhau chả kém con Liên.
Càng tốt!
Nàng My đang ung dung đi qua cùng bọn lớp Tin thì bị một tràng phấn tấn công không kịp đỡ. Nàng ngơ ngác nhảy vào lớp tôi gào ầm lên:
- TRÒ GÌ THẾ???
- Ủa? My? Có chuyện gì thế? - Madi hăng nhất, lập tức giả nai trước.
- Ai ném phấn? - Nàng ta vốn là bồ nhí của thằng Godi nên dịu giọng khi thấy Madi, còn cười rất nguy hiểm nữa.
- Phấn nào? ai cơ?- Lũ lớp tôi nhìn nhau hỏi.
Như đã hiểu ra điều gì, nàng ta gật gù: - Okay
Rồi phắn ra ngoài.
- HAHAHAA....- Lũ con hoang đàng lại rú lên cười.
Nhưng mà chưa cười được bao lâu thì nàng ta đã quay lại, tay cầm 2 ly nước,
và bằng một động tác hết sức nhẹ nhàng, lặng lẽ... tạt nguyên hai ly
nước đó vào cái sòng bài. Chỉ một tiếng ào mà mấy thằng ngồi ngoài đã
ướt cả áo, mở to mắt nhìn My.
- HAHAhA!!!- Nàng ta ôm bụng cười sằng sặc rồi chạy về lớp.
- Không chấp nhận được, xông qua lớp Tin đi! - Đã chơi phải chơi đến cùng, tôi đứng dậy bảo cả lũ.
Thế là chiều hôm ấy, cả mấy chục đứa con hoang đàng, đa phần là lớp Lý,
cùng nhau lấy nước từ mấy cái bình nước suối ngoài hành lang, chạy sang
lớp Tin của nàng My và...
"Ào!!!"
Bọn lớp Tin chưa định thần xem chuyện gì xảy ra thì đã bị một trân mưa nước bay vào người. Bàn ghế, sách vở, mình mẩy của bọn này đều bị dính nước. Đó là màn mở đầu cho trận chiến điên cuồng giữa hai lớp, hết hắt nước
vào nhau đến vò giấy thành cục ném nhau. Nước làm ướt cả phòng học, bàn
giáo viên, ướt ra cả hành lang. Mấy lớp kia chạy sang đứng nhìn và cổ vũ cũng bị văng miểng. Xem ra dãy lớp 10 đã hóa thành một cái bình địa
bệnh hoạn và hỗn tạp những thanh âm kinh dị. Vui nổ trời.
Nhưng không có bữa tiệc nào là không tàn, đó là một bi kịch của cuộc đời. Và
bi kịch của chúng tôi hôm nay là gần 80 đứa được mời viết bản kiểm điểm
vì tội lấy nước uống mà tạt nhau, làm náo loạn trường, haha. Còn nữa, bi kịch không dừng lại ở đó, bởi vì ông thấy giám thị bị tôi đá bóng vào
hôm nọ vốn đã rất nhòm ngó lớp Lý, nay lại được cái thằng chết tiệt nào
mách lẻo là lớp Lý có sòng bài nên xông vào lục soát. Tôi nhanh như chớp cho hết đống bài trên bàn vào trong áo nhân lúc mấy thằng kia giả vờ xô đẩy nhau.... Tiếc là...
- Cái gì đây mấy trò? - Ông giám thị bình thản cúi xuống nhặt lên mấy
quân bài còn vương vã.i trên sàn lớp học. Quá hay! Bài sao lại để rớt
dưới đất thế kia? Sướng rồi!!!
- Thưa thầy, là của em ạ! - Giữa lúc gay cấn, nàng Madi giơ tay lên, dũng cảm nhận lỗi, nhưng mắt nó không có một sự sợ hãi hay hối hận gì hết.
Hình như nó rất tự hào được lấy lại bộ bài của mình thì phải!
Nó nhanh chóng nhặt bài lên rồi....đếm xem đủ 52 con chưa. Hình như nó
đang thầm tuyên bố một châm ngôn sống còn: "Bài bạc là lẽ sống, mất 1
quân bài tương tự như mất 1 lít máu"
Thầy giám thị hình như đã quen mặt nó nên không có vẻ gì là shock chết, lạnh lùng phán:
- Riêng em Hoàng Nguyên viết 2 bản kiểm điểm, ra phòng Giám thị viết vào
cuối giờ vì thêm tội đánh bài! - Đoạn thầy quay sang "những đứa con
hoang đàng" đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật - Tất cả các em đều có
liên quan, tôi sẽ xử lí chuyện này!
Cơ mà cũng chả xi nhê gì đâu, lũ Badboy chai mặt rồi haha, nhưng mà để cho Madi viết bản kiểm điểm thêm lần nữa thì tội quá!
- Thầy ơi, - Tôi đề nghị khi ông giám thị định quay đi - Em là người khởi xướng, cho em viết thêm 1 bản với bạn Nguyên ạ!
Kể từ lúc đó, hình tượng "học sinh chăm ngoan" của tôi trong mắt mấy ông
thầy giám thị đã sụp đổ. Haha, dù những trò quậy của Badboy là đếm không xuể và thằng dẫn dụ bao giờ cũng là tôi nhưng luôn xử lý hậu quả kịp
thời trước khi bị phát hiện nên trong mắt thầy cô, tôi luôn là một thằng ngoan hiền, vậy mà giờ...
...
- Trẻ con thời nay loạn mất rồi! Hết dùng nước tạt nhau lại còn đem bài
đến lớp chơi nữa! Thật chẳng ra làm sao cả! - Thầy giám thị trẻ nhất cứ
đi qua đi lại ca mãi cái điệp khúc đó, làm tôi với Madi đang ngồi viết
bản kiểm điểm cũng phải nhịn cười.
Nếu cho thời gian quay trở lại, nhất định trò quậy kia sẽ mở rộng hơn nữa,
chứ như thế này vẫn chưa phê lắm. Tuổi học trò mà, phải quậy vào nó mới
nhiều kỉ niệm. Hơn nữa còn được ngồi viết bản kiểm điểm cạnh một em xinh ơi là xinh như này. Khổ quá, lại nghĩ lung tung rồi!
Đợi cho thầy giám thị đi ra, hai đứa tôi mới phá ra cười. Madi xem ra rất vui vì cái trò chọc phá hồi nãy, nó cao hứng nói:
- Badboy các cậu thật là thú vị, làm tớ hết cả buồn!
Nhưng hình như nó thấy mình hơi lố vì tiết lộ là mình buồn với một kẻ không thân quen cho lắm như tôi nên vội đánh trống lảng:
- Cơ mà ngồi viết bản kiểm điểm thế này cũng vui phết!
Tôi mặc kệ cái sự lảng tránh cúa nó, đào đâu ra một câu sến vô cùng tận:
- Tớ thấy cậu buồn nên mới nghĩ ra cái trò đó ấy mà, vui thì tốt!
Nó nghe vậy thì ngạc nhiên lắm lắm, nhìn tôi với cái vẻ gì rất lạ rồi lại cười, phủ nhận bằng giọng mỉa mai:
- Xạo! Thể loại BH máu lạnh như cậu làm gì thấy được nỗi buồn của người khác, làm như đa sầu đa cảm lắm ấy!
Con bé này đúng là láu cá, dám sỉ nhục bổn đại ca. Nhưng mà cũng vui, nó
không dễ bị dụ như bọn mê trai khác. Mà khoan, BH là gì, viết tắt của...
- Haha... - Nó bỗng cười nắc nẻ, vỗ vai tôi một cái "bộp" như thể bạn bè
lâu ngày gặp nhau, rồi sốt sắng nói tiếp - Tớ đã nghĩ ra cái tên phù hợp cho cậu rồi, có biết BH là gì không? Là BỆNH HOẠN đó mà! Hay lắm! Từ
nay tớ sẽ gọi cậu là BH!
Lại cái trò chọc phá của nó, BH hả? Nghe cũng hay hay nếu không muốn nói là kinh dị hợm. À mà kể cũng lạ, nó rất là khoái chọc tôi, bất cứ khi nào
có cơ hội. Tôi là trò giải trí của nó?
- Vậy được, còn tớ gọi cậu là ĐB, ok? - Tôi cười bảo nó. Đừng có hỏi ĐB nghĩa là gì!
- KHÔNG! Tớ không "đàn bà"! - Nó ngay lập tức hiểu được ngụ ý của từ ĐB nên ngúng nguẩy phản đối, trông khổ sở hết sức.
Điểm này cực giống con Liên, muốn mình mạnh mẽ như con trai nên cực ghét bị
cho là "Đồ đàn bà!". Hình như mấy đứa này có xu hướng ghét sự yếu đuối
của chính mình, không muốn dựa dẫm vào ai nhưng cuối cùng lại là những
kẻ yếu đuối.
- Được rồi! Không gọi nữa! - Tôi nhượng bộ nó.
Nó chỉ chờ có thế mà cười hì hì như con nít giành được phần thắng, lại ba
hoa tiếp như để chứng minh mình là một đứa nói nhiều kinh khủng và không bao giờ chịu ngồi yên:
- Nể tình cậu ra đây viết bản kiểm điểm với tớ nên tớ sẽ vẽ tặng cậu một thứ, đưa cho tớ quyển vở đi!
- Vẽ gì chứ? Chữ cậu xấu như ma thế kia! - Tôi phì cười khi nhìn cái mớ
chữ xấu kinh hoàng trên tờ bản kiểm điểm của nó. Chữ nó xấu một cách
ngoài dự đoán, xấu hơn cả chữ con trai, may mà còn dịch ra được.
- Chữ này mà xấu hả? - Nó lườm tôi một cái rồi lại cười - Quá xấu mới đúng chứ! Nhưng mà yên tâm, tớ vẽ rất đẹp!
Thế là chiều hôm đó Madi ngồi đòi cho bằng được cuốn vở của tôi và cắm cúi
vẽ hình Jack London từ bức ảnh trên điện thoại mà phải tra Google mới
thấy, vì nó bảo : - Liên nói Jack London là thần tượng của cậu. Mà tớ
thì chỉ thích vẽ thần tượng thôi!
Vẽ thần tượng của người khác để tặng hả? Đúng là một sở thích đặc biệt và
cũng ý nghĩa nữa, dù hơi sến. Nó vẽ khá nhanh và rất đẹp, với một sự
chăm chú kì lạ, không biết nó học vẽ mấy chục năm rồi, hay là người của
thế kỉ trước? Mà khoan, cái con Liên này có vụ đi ba hoa chích chòe về
thần tượng của tôi với Madi hả?
Nó đang vẽ thì ông thầy giám thị kia đi vào, hỏi nó với vẻ không vui:
- Tại sao hôm nọ mời phụ huynh mà bố em không đến vậy Nguyên?
Vừa nghe thấy thế, cái vẻ say mê vì được vẽ nãy giờ của nó vụt tắt, thay
vào đó là một sự chán chường bao vây nhưng chỉ trong phút chốc, nó nhanh chóng cười đáp:
- Dạ bố em đi công tác xa chưa về!
Nhưng tất nhiên đằng sau đó là cả một mớ lí do rắc rối khác của con nhà giàu, kiểu như bố em ham làm việc, bố em không quan tâm gì đến em, bố em chỉ
yêu tiền, đủ thứ. Thế mới nói làm con nhà giàu chưa chắc đã vui, nhất là một đứa mất mẹ như nó.
Có lẽ thầy giám thị cũng hiểu nên không trách gì nó, đó là một điểm rất
"chất" ở thầy cô trường này: ngoài mặt tỏ ra nghiêm khắc, lạnh lùng
nhưng lại rất tâm lý.
Tuy nhiên, cái chuyện này đã làm nó không còn vui được như trước nữa dù
ngoài miệng vẫn cười, nộp bản kiểm điểm xong thì bước ra ngoài, chuồn
nhanh như chạy trốn.
Có những chân lý con người phải tự mình cảm nghiệm. Có những nỗi đau không thể nói ra. Và sự lựa chọn lúc này chỉ có 1: chạy trốn.