Xin lỗi, nhưng có những chuyện không thể nào thay đổi được.
Tôi chưa từng thích ai, cũng không nghĩ là sẽ thích ai thật lòng. Tình
cảm của con người mong manh lắm, cứ như một cái cốc thủy tinh vậy, đập
một phát là vỡ tan. Cốc thủy tinh mãi mãi chỉ là cốc thủy tinh…
Trong mắt tôi, Madi là một đứa thú vị, nhưng thích nó thì chắc là không. Nhưng kệ, tôi không phải người tốt, tôi là một thằng đểu. Hơn nữa, tôi
không tin lắm vào chuyện nó bảo thích tôi. Mặc dù cũng khá bất ngờ đấy,
mới hôm nào còn ngồi ngoài sân bóng, nó tự kỉ bảo sợ lớn lên, chỉ muốn
làm con nít, vậy mà…
-Cậu nói thật đấy hả?- Tôi quay lại chỗ ngồi, chống cằm hỏi nó.
Không tin được, có gì mờ ám ở đây.
-Ừ, nhưng…-Giọng nó hơi run, có lẽ rượu vẫn chưa ngấm đủ để can đảm-…cậu không cần phải trả lời bây giờ đâu. Tớ sẽ đợi!
Ây da, sao da gà tôi lại nổi lên thế này. Nghe cứ như ca cải lương ấy,
tởm. Tôi biết nghĩ thế này là không đúng, nhưng tin tôi đi, một đứa bình thường vốn nghịch ngợm, thích đùa cợt bao nhiêu thì khi nói ra nhưng
câu nghiêm túc, sến súa lại kinh dị bấy nhiêu.
-Sao lại thích tớ? Tớ có gì tốt đẹp đâu?
Ok, giống như trước đây, tôi cũng đã nói với Quạ đen đại ý như thế, để
giữ lại cái thứ gọi là “tình bạn” khi còn kịp. Nhưng nói là nói cho vui
vậy thôi, chứ tôi cam đoan, chẳng xi nhê gì đâu.
-Tớ đã bảo đừng vội từ chối mà!- Madi bất ngờ đứng dậy, ánh mắt tổn
thương như thể đã đoán trước nhưng không tránh khỏi chuyện này.
Nó nghĩ là tôi đang bóng gió từ chối nó hả? Hóa ra nó chẳng ngây thơ tẹo nào. Buồn cười thật.
Chẳng để tôi nói thêm lời nào, nó đùng đùng bỏ đi, vội vàng như sợ dừng lại thì sẽ không chịu nổi.
Xin nhắc lại, tôi là một thằng đểu. Không, rất đểu.
Ngoài trời hơi tối, ánh đèn mờ ảo nhạt nhòa, không khí se se lạnh, tôi cầm lấy tay Madi giữ lại trước khi nó chạy mất.
-Tớ chưa nói xong mà, cậu đi đâu chứ?
-Nói gì chứ? Tớ biết…-Nó gỡ tay tôi, chán nản nói- …cậu…
-Tớ không tốt đẹp gì!- Tôi cướp lời nó- Nhưng tớ thích cậu!
Một cơn gió nhẹ lướt qua, khẽ làm mái tóc ngắn ngồ ngộ của nó bay bay.
Hình như có cả mưa đêm đọng lại trên mi của đôi mắt đang mở tròn xoe. Nó đờ người ra như con ngốc, trông buồn cười chết được, mãi mấy chục giây
sau mới nói:
-Cậu vừa nói…
Nhưng câu hỏi chưa thành hình của nó đã bị tôi nuốt gọn. Ok, cơ hội tốt
như thế này không ngu gì mà bỏ lỡ. Một nụ hôn sẽ giải quyết tất cả.
Madi hoàn toàn bất ngờ khi môi tôi chạm vào môi nó. Người nó run lên và
tôi nghe tiếng tim nó đập loạn xạ. Tôi luồn một tay ra sau gáy nó, kéo
nó lại gần hơn, tay kia vòng quanh eo, ôm chặt nó. Người nó rất ấm và có một mùi hương đê mê. Nó sau một lúc ngẩn người thì bắt đầu đáp trả và
mắt cũng nhắm lại. Và cũng không tiếc một vòng tay ấm áp khẽ khàng.
Đó là một nụ hôn dài và sâu. Nồng nhiệt, hơi ngấu nghiến. Và mê hoặc như có chất gây nghiện.
Sắp có hội trại 26/3.
Thôi nào, hội trại đấy!
Sao cái lớp điên khùng này lại mặt mày ỉu xìu thế nhỉ? Căn bệnh truyền thống đầy tự hào của chúng đâu rồi?
-Tao ghét ông hiệu trưởng!- Thằng Thuận vừa soi gương bằng cái thước kẻ
hường sến của em nào đó vừa lẩm bẩm. Ế, dạo này nó ít có mụn quá, đi lột da ở đâu vậy?
-Vì ổng đẹp chai hơn mày à?-Thằng Exdi đang nhắn tin với em bồ mới nào đó ngứa mồm hỏi đểu.
-Hẳn rồi! -Cả đám con trai cùng gật gù, đoạn thở dài như buồn bã lắm.
Thằng Thuận làm người "bình thường" đột xuất, chả thèm nổi đóa mà chỉ cười hiền lành:
-Cắm trại ở trường chán òm!
Đúng rồi đó, cái lí do khốn nạn khiến cả lũ "con hoang đàng" rơi vào sự im
lặng nguy hiểm nãy giờ là vì hội trại năm nay sẽ diễn ra tại trường chứ
không phải một nơi trăng thanh gió mát lỡn mợn nào đó mà thày cô đã cất
công gieo rắc vào đầu bọn học sinh để chúng hoang tưởng theo.
Và tôi có cảm giác mơ hồ rằng đây là hội trại cuối cùng chúng tôi còn được chơi với đại ca. Chậc, đại ca sắp đi Thái Lan buôn Bikini hàng lậu mờ,
hại thằng Thuận đang bệnh ở đỉnh của đỉnh cũng té cái "ạch" xuống làm bé ngoan.
-Càng tốt chứ sao lại chán?- Tôi vừa nhắn tin reply cho Madi vừa cười bảo cả
bọn- TRường là đạ bàn của ai chứ, bọn mày mất trí rồi hả?
Inbox lại đầy ứ, khổ thân cái điện thoại của tôi, mấy tuần nay phải vật vã vì đống tin nhắn này. Gì chứ, tôi chả hiểu trò nhắn tin có gì hay ho mà
đám nhóc kia lại nghiện phát rồ, điển hình là Madi ấy.
-Ờ há!-Thằng Exdi búng tay cái "tách", nhìn lên nóc nhà mặc dù cái trần
của lớp đã cản tầm mắt của nó.- Chúng ta sẽ phá nát cái trường này cho
bõ tức!
-Xong rồi ôm sách vở ra học ngoài đường nhá!-Tiếng con Liên oang oang ngoài
cửa sổ và nó sầm sập chạy vào, nhảy phóc lên bàn ngồi với đám chúng tôi, theo sau nó là lũ con gái cầm đống bao bì to bự.
Quái, con này định...buôn đồ second-hand hả? Muốn đi theo đại ca?
-Vụ áo lớp đã hoàn tất!- Em Ly cầm một cái bao lên, lôi ra cái áo màu cam
có in hình gì màu đen quái quái, cười đắc ý- Đẹp chứ hả?
Cả lũ con trai chạy lại giựt giựt, săm soi thành quả thiết kế và đi đặt
àng của đám vịt giời 8 lớp. Thằng Thuận cảm động tới mức rước lại căn
bệnh điên vào người, đặt tay vào tim kêu lên:
-Ôi Giàng ơi! Chúng ta sẽ trở thành hội chất độc màu da cam!
Vâng, không biết con Liên có bị gì không khi mà 8 lớp BadBoy con trai lấn át
con gái mà nó chọn màu cam để phủ lên áo, trông gay gay thế nào, mặc dù
áo theo kiểu con trai, phía trước in logo một con cờ hó cười giơ hai
ngón tay xì teen và dòng chữ: "BadBoy is the best" hoành tráng, đằng sau thì tùy lớp mà có biểu tượng riêng: lớp Lý là cái ròng rọc, lớp Hóa là
mấy lọ hóa chất, lớp Toán là "1+1+1+1+1+1+1+1=1" (đứa lào tính mà ngu
thế, nhể?)...
-Đẹp hông?- Con Liên nhảy xuống sàn, trùm một cái áo lớp lên đầu thằng Thuận rồi buộc lại như chít khăn mỏ quạ, hớn hở hỏi tôi.
-Được đó!- Tôi giơ điện thoại lên làm một shot ảnh "cậu bé quàng khăn cam".
Cái này mà đem đi bán đấu giá chắc được cả tỷ đô. Đô...âm phủ.
Nhưng thằng Thuận không thèm cười lấy một cái, gỡ cái áo ra, bước về chỗ ngồi học bài Lý, dù môn Lý đã kiểm tra xong tự đời tám hoánh nào.
Con Liên ngơ ngác, nhìn thằng Thuận một hồi rồi trèo lên bàn cạnh chỗ tôi, chống cằm phán:
-Tao thấy bữa nay bọn mày lạ lắm nhá! Đại ca thì xách dép phắn tận đâu,
thằng Thuận thì ủ rủ như gà dịch, còn mày thì chuyên đánh lẻ, ôm điện
thoại suốt ngày!
"Đại ca xách dép đi mua hàng về buôn, thằng Thuận không nỡ xa đại ca, còn
tao thì đang bận lừa tềnh con người ta, nếu mày muốn biết!"
-Đi khám mắt đi cưng!- Tôi gõ cái "cộc" vào trán nó, cười trong sáng.
-Đau!- Nó xoa xoa trán, vờ nhăn nhó rồi bỗng cười gian tà, khoác vai tôi nói- E hèm, tao không biết hai thằng kia giở trò gì, nhưng tao nghĩ là tao
hiểu mày, vậy nên đừng giấu tao!
Con này láo!
-Vậy nói xem, anh mày đang làm gì?
-Tao sẽ đoán ra thôi!- Nó nhíu mày tuyên bố mà không được tự tin cho lắm.
Biết ngay mà, nó chỉ được cái mạnh mồm.
Thực ra chuyện tôi và Madi đang qua lại với nhau một cách không công khai
-vì Madi sợ bạn bè chọc nó- chỉ có thằng Exdi là biết, nhưng tất nhiên
nó chỉ biết cái bên ngoài chứ ứ hiểu tôi đang nghĩ gì. Thằng này không
phản ứng gì quá, chỉ cho tôi một tối-hậu-thư kinh dị: "Mày mà làm gì
không phải với nó thì mày chết chắc!". Tuyệt, thế ai đã từng nói "Đàn bà là phù du, anh em mới là trên hết" vậy nhỉ, quen quá! Nhưng tôi cũng ứ
tin nó cao cả rộng lượng đến thế, nó nguy hiểm lắm!
Tóm lại là nếu thằng cha con mụ nào biết sự thật đằng sau cái "tềnh êu" đẹp như bánh kẹp bò của tôi và Madi, hẳn tôi sẽ nhận được giải Nobel vì là
người...chết thảm khốc nhất quả đất. Này nhé, đầu tiên, con Liên và
thằng Thuận sẽ lột da tôi vì tội làm mất hình tượng bạn bè tốt đẹp thần
thánh trong lòng chúng nó. Kế đến, thằng đại ca và Exdi sẽ vì tình huynh đệ mà vác dao róc thịt tôi. Tiếp theo, thằng Godi sẽ vì nể mặt báu vật
của nó mà lôi lục phũ ngũ tạng của tôi ra ăn tươi nuốt sống. Chưa hết,
lũ bạn bè đông như kiến cỏ của Madi sẽ họp nhau lại mà hút hết tủy của
tôi. Khoan vội ớn, giờ tới phiên ông già của nó sẽ đem xương tôi
đi...đốt thành tro. Ây da, tiếp nhé, bây giờ còn nhân vật chính là
"người iu lý tưởng" của tôi sẽ làm gì ấy nhỉ? Nó sẽ đem một nửa tro cốt
của tôi lên tận đỉnh Everrest để rải bay khắp bốn phương trời, một nửa
còn lại thả xuống Thái Bình Dương để làm mồi cho muôn loài cá tôm, mãi
mãi không thể siêu thoát.
Phê lòi như con giòi.
Biết là thế nhưng tôi vẫn thích thử cảm giác mạnh xem sao. Cũng không hẳn là vì tôi muốn thách thức cái lũ có tiềm năng sẵn sàng giết người kia, mà
vì dạo này lương tâm của tôi rụng hết răng rồi hay sao ấy, chẳng cắn rứt tẹo nào. Thậm chí, tôi thấy ...vui là đằng khác. Trừ chuyện Madi nghiện nhắn tin và thường xuyên có trò hack (ăn trộm) một vài thứ lặt vặt của
tôi ra thì mọi chuyện khác đều ok. Vì thích làm con trai nên nó không có "thú vui tao nhã" kinh dị là đòi mua những thứ mà đa số con gái đều
thích. Hơn nữa, nó là con đại gia nên chả thiếu thứ gì, chỉ khoái đi
chơi và phá phách. Tuần trước, nó còn hack mất cái dây xích của con cờ
hó nhà tôi-do Cún Cún tặng-, thế là báo hại con cờ hó xổng ra, chạy lên
đến tầng hai chơi rồi hưng phấn nhảy xuống mà không chết (thực ra tôi
chả thấy tận mắt nên chẳng biết con cờ hó này nhảy kiểu gì mà pro thế).
Madi đền bù thiệt hại cho tôi bằng một cái móc khóa hình bộ xương người
hút thuốc lá. Hết hiểu.
Nhưng cũng phải công nhận một điều, ở bên cạnh nó tôi chưa từng thấy chán. Nó thật sự dễ thương, như một con gấu bông vậy.
----------
22/3 là một ngày mưa.
22/3 cũng là ngày cắm trại.
Tuyệt vời con vịt giời!
Ông trời hận đời cho mời mưa xuống. Mưa to như vô lo, mưa trắng như củ sắn, mưa trút như nghiện hút, mưa ào ào như cào cào gặm cỏ, mưa lênh láng
như lợn cạp thủng máng.
Khốn nạn.
Hàng cây, những thảm cỏ, những dãy phòng học và nhất là những cái trại được
dựng công phu từ mấy ngày qua được dịp tắm mưa thỏa thuê. nƯớc mưa lọt
qua những lỗ thủng trên nóc trại, nhỏ xuống tong tong. Nước mưa cũng chả thèm ngại ngần gì mà tạt thẳng vào trong trại, rửa mặt cho một số kẻ.
Cả lớp tôi lấy áo mưa đắp lên trên lớp bạt và chiếu trải sẵn ở dưới nền, vậy mà nước vẫn thấm vào như đúng rồi. Thằng nào thằng nấy cười hô hố
hừ hự, thay phiên nhau trèo lên thang dán mấy lỗ thủng. Lũ con gái thì
cầm ô đứng giữa sân gào thét vì mấy cái bong bóng hồng hường và chong
chóng sến súa móc trên cổng trại bị mưa quật cho tơi tả, nhưng chủ yếu
là để...chụp ảnh tự sướng. Ông thầy chủ nhiệm thì đứng ngâm thơ và chém
gió vui tươi trong khi hai em nào đó đang say sưa cá cược hôm nay thầy
đã chải tóc chưa- vì cái đầu thầy bao giờ cũng rối tung theo một stlye
bất hủ. Thằng Nodi chen vào, vỗ vai hai đứa lắm chuyện, đoạn vung vẩy
cái điện thoại đang ghi âm:
-Mấy bé có muốn thầy nghe đoạn mát tai vừa rồi không?
Ồ, thằng này đã trở lại và quằn quại hơn xưa sao? "êu" đời thế, dân buôn bán có khác!
Mưa nhưng vui nổ trời dù hội trại chỉ mới bắt đầu. Bọn lớp Hóa đi theo con
Liên, nhân cơ hội "đường xa ướt mưa" xách bịch bánh Lucky đi rao vặt
khắp nơi:
-"Bánh mỳ Sài Gòn
Mười ngàn một ổ
Ăn vô mắc cổ
Chết ngay tại chỗ..."
báo hại những đứa chưa kịp ăn sáng đã xách quần chạy lên trường phải "ngậm đắng nuốt cay. tiền sượt qua tay" mà gặm tạm.
Vật vã mãi với cái trại cũng chán, tôi quyết định ăn không được đạp đổ,
đi...phá trại các lớp khác. tHế là một chuyến hành trình trong mưa đã
diễn ra. Bọn lớp tôi đi đến đâu là âm thầm cào, cấu, xé, rach cho cái
trại lớp đó thủng, toạc, hack được cái gì là đem bán chia nhau...
Thầy Hiệu trưởng đi qua đi lại ngắm nghía thảm họa trại của các lớp, gật gù cười:
-Mưa như vậy mà vui!