Những tia nắng ban mai mờ ám nhảy qua khung cửa sổ, ló mặt vào nhòm bãi chiến trường chưa được dọn dẹp. Hai cái chuông gió chết giẫm kết từ vỏ ốc
được gió cổ vũ đập vào nhau lanh ca lanh canh như vừa muốn cười nhạo vừa muốn hoan hô màn phá hoại của hai bệnh nhân thiếu thuốc. Một bệnh nhân
đang ngồi băng bó bàn tay cho bệnh nhân còn lại, gương mặt thỏ non hiền
lành toát lên vẻ vị tha giả tạo. Bệnh nhân còn lại thì vừa để yên cái
tay cho bệnh nhân kia quấn băng, vừa vận dụng tối đa công suất của cặp
mắt cờ hó con hết liếc khung cảnh xung quanh đến liếc khổ chủ của cái
chốn "đầy thị phi" này. Điều đáng tiếc duy nhất, khổ chủ đó không ai
khác chính là tôi.
- Mười lăm "chai" tất cả, đền đi! - Tôi quăng cho Madi một câu sau khi ngó sơ qua đống tàn tích "thế chiến" để lại.
- Oát đờ heo? - Nó đã chuẩn bị tinh thần nãy giờ nhưng vẫn tròn mắt lên không buồn tin - Đùa hả?
- Đứa nào bảo đùa làm cờ hó! - Cún cún đang "chăm sóc" vết thương cho
Madi liền nói đểu. Nó vẫn còn tức vụ hồi nãy, thậm chí là ác cảm với
Madi, nhưng chả hiểu vì cái chết tiệt gì mà nó lại giành băng bó cho "kẻ thù". Con gái lắm khi ứ hiểu được.
- Đền thì đền! - Madi dường như vẫn thấy có lỗi vì chuyện hồi nãy nên nhượng bộ, xụ mặt xuống buồn hiu.
Cũng giống như những đứa không còn mẹ, nó hiểu cái cảm giác không bảo vệ
được kỉ vật là như thế nào. Có điều, nó không ngờ được là Cún Cún thù
rất dai và có thể lợi dụng tâm trạng đó để áp đảo nó.
- Bắn tiền ra đi! - Cún Cún vừa băng xong thì ngửa tay ra, làm tới luôn.
- Nhưng bây giờ không có nhiều thế. - Madi không biết là thật thà hay giả nai nói. Cái mặt thảm đến buồn cười, nó đưa mắt sang nịnh nọt tôi.
- Không có tiền thì lấy thân ra đền. - Tôi cười không trong sáng, cắt cái "rụp' niềm hy vọng sai lầm của nó.
- Hơ...- Nó hơi hơi đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác - Bệnh hoạn!
Tôi còn chưa chọc tiếp thì Cún Cún bỗng phang cho Madi một câu "kinh hoàng":
- Hứ, ai thèm vào tấm thân rách nát của nhà ngươi, con gái kiểu gì không biết!
Xem ra Cún Cún đã đi hơi quá trong việc "trả thù" rồi, nói vậy khác nào sỉ nhục con người ta chứ? Tội lỗi. Tội lỗi.
Một lẽ dĩ nhiên là điều đó làm Madi shock tới nỗi chả nói nên lời, mở to
mắt nhìn Cún Cún. Nó giận, nhưng bànghoàng nhiều hơn. Nó chả hiểu vì cái quái gì mà lại bị "troll" liên tục như voi đạp thế kia. Suy cho cùng,
cái vụ đó đâu phải hoàn toàn do nó? Người khởi xướng là Cún mà.
- Không phải sao? Làm như oan lắm vậy? - Cún Cún vẫn chưa buông tha, nghênh cái mặt lên đốp tiếp - Bố mẹ cậu không d...
- Đủ rồi! Đừng có đùa nữa! - Tôi cắt ngang. Hôm nay Cún Cún bị gì không
biết. Nó bệnh thật, nhưng không phải theo cách này. Hình như nó ghét
Madi, ghét thực sự.
Madi không chịu được, nó hầm hầm nhìn Cún, tuôn một tràng phẫn nộ:
- Đồ điên! Chả hiểu nổi cậu nghĩ cái gì! Tớ đã sai khi làm vỡ bức ảnh đó, nhưng cậu cũng thật quá đáng. Hạ thấp nhân phẩm người khác làm cậu vui
lắm hả?
Nói xong, nó bỏ đi, nhưng mới được mấy bước thì bị Cún "xốc óc" tiếp bằng giọng nhẹ tênh:
- Tớ chỉ nói sự thật thôi mờ!
Càng lúc tôi càng có cảm giác Cún Cún đi Mỹ để học nghề bán cá.
- Không chấp con điên! - Madi vẫn bước đều đều, tay giơ lên chào bái bai
mà không nhìn lại. Nó "thích ứng" giỏi thật! Nếu là người khác chắc đã
quay lại cho ẻm Cún một dấu chân vào mặt rồi.
Cún có vẻ không cam tâm, định chạy theo thì tôi ngăn lại:
- Ngoan đi! Đừng có cư xử đàn bà thế!
Câu đó cũng bình thường thôi, vậy mà nó đần mặt ra, làm như bị ma nhập không bằng. Nó là đứa hiểu ý tôi nhất cơ mà, sao lại...
Kệ ông bà nhà nó, tôi đi ra khỏi "chốn thị phi" thì thấy Madi đang đứng
dựa tường, cạnh cầu thang, ngắm nhìn phòng khách với một vẻ ngạc nhiên.
Sự tức giận hồi nãy tiêu biến như bị cảnh vật nuốt chửng.
Nó làm quái gì phải nhìn ngấu nghiến thế chứ, chẳng qua là cách trang trí
của cái nhà này hơi kì dị một tẹo thôi: tường màu cam vẽ đầy những mẫu
hình xăm màu đen đủ cỡ lớn bé, hầu như là khắp nơi, từ hình hoa lá cỏ
cây, rồng, phượng, chuột, chim, người...đến cả chữ, được cách điệu độc
đáo và bắt mắt. Những hình xăm - đó là sở thích của cả mẹ tôi lẫn bà già kia. Họ vẽ hình xăm khắp nơi. Trên lưng tôi cũng có một cái, từ hồi
nhỏ, đẹp lắm.
Mẹ tôi có thói quen rất lạ, ngồi cắm cúi thiết kế những hình xăm cổ quái
những lúc làm-việc xong. Lúc tỉ mỉ, chậm rãi, lúc vội vàng, hấp tấp. Còn thói quen của tôi là nằm dài một chỗ, chống cằm nhìn những nét bút của
mẹ, quan sát từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trên trán mẹ, từng cái nhếch
mép giễu cợt, nhất là từng khoảnh khắc mẹ run rẩy, bần thần đánh rơi vẻ
mệt mỏi, sợ hãi. Và cả những giọt nước mắt vội vã lau đi. Thằng nhóc là
tôi không biết tại sao mẹ lại trải qua những trạng thái kì quặc đó, chỉ
biết rằng: cái cảm giác trong tôi lúc đó là rất khó chịu, cực kì khó
chịu. Không biết đó có phải là thứ cảm giác mà ngày hôm nay tôi đã đánh
mất không: sự "đau đớn"?
Và những hình xăm cứ thế khắc lên tay mẹ, tay những người mẹ gọi là "bạn". Lên cả quá khứ sẫm màu của tôi.
- Người đó là mẹ của con bé hồi nãy hả? - Madi chợt hỏi, cắt ngang sự hồi tưởng chết tiệt của tôi. Nó đang nhìn chăm chú vào một bức ảnh đóng
khung trên tường-ảnh mẹ tôi đứng dưới mưa. Bà già kia bảo treo đó cho
đẹp.
Con bé này bị xoắn não dữ quá nên mờ mắt và mất trí nhớ ngắn hạn luôn rồi sao?
- Không. Đó là mẹ tớ. - Tôi đính chính.
- Gì cơ? - Nó tròn mắt ngó tôi, vẻ khó tin.
Đó là biểu hiện chung của những đứa tinh ý khi biết đó là mẹ tôi. Bởi vì:
"Mày nói mày yêu mẹ nhưng tao é.o thấy điều đó trong mắt mày.", thằng
Nodi đã từng quẳng cho tôi một câu thật lòng chết tiệt như thế, khi tôi
và mấy thằng bạn ngồi chém gió về cái thứ mắc dịch mang tên "gia đình".
Nói cách khác, nhìn vào mắt tôi, người đối diện không có cảm giác tôi
đang nói về người-sinh-ra-mình. Nói cách khác nữa, tôi thừa nhận mình
không-có-khả-năng-bộc-lộ-cảm-xúc-yêu-thương. Nghe rất hại não, nhưng đó
là sự thật.
- Điếc cũng phải nghe rè rè chứ! - Tôi ném cho Madi một câu phũ phàng, tất nhiên là có dư sự giễu cợt.
Nó nhăn mặt, định đốp lại nhưng không hiểu sao lại im lặng. Nó nhìn bức
ảnh một lần nữa, rồi giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó mới nói:
- Cậu rất giống Godi!
Mẹ kiếp! Nó có vấn đề về thần kinh thật rồi, không dưng bảo tôi giống thằng cờ hó đó? Thật là tởm.
- Đừng giết tớ! Ý tớ là...- Nó nhích chân lui một tẹo, cười khổ sở và
giải thích gấp gáp, hình như sợ bị phanh thây hay hiểu lầm gì đó -
...giống một điểm thôi, hai người đều bị vô cảm, tức là không biết buồn, đúng chứ?
What the hell? Nó đang lảm nhảm cái gì vậy? Hóa ra nó không trẻ con và vô tư như tôi nghĩ, mà có cái gì rất khác. Nó hiểu được cảm giác của tôi bây
giờ. Thật đáng buồn cười.
Và bây giờ các bạn đã hiểu vì sao tôi ghét thằng Godi chưa? Vì
thằng-khốn-đó-giống-tôi: bị vô cảm. Nhưng vô cảm ở đây không phải là
không có cảm xúc, mà là vô-cảm-tích-cực, nói theo kiểu đại khái chết
giẫm thì là biết vui nhưng không biết buồn, biết cười nhưng không biết
khóc, ok? Mà tôi thì không thích ai giống mình, vì như vậy sẽ có nguy cơ bị nhìn thấu tâm can.
Madi vẫn đang ngó tôi chằm chằm chờ câu trả lời. Nó không tỏ ra thông cảm,
càng không thương hại, cũng đếch phải cái gì hết ngoài sự tò mò. Chơi
thân với thằng Godi từ nhỏ đến lớn, nó có thể hiểu được cảm giác đó,
nhưng một phần nào thôi. Và nhờ đó nó cũng mò ra sự vô cảm của tôi - thứ mà ngoài Cún Cún, thằng Nodi, con Liên và rất ít kẻ thân quen nữa mới
biết được.
- Đúng thì sao? Liên quan tới cậu hả? - Tôi cười đểu. Biểu hiện của nó hay ho đấy chứ.
- Không, nhưng... - Nó bỏ dở câu trả lời, lảng sang chuyện khác - Tớ phải về đây, bố tớ sẽ lo lắng mất. Dù sao cũng cảm ơn và xin lỗi cậu! Tớ sẽ
đền bù sau!
Tôi có cảm giác nó không muốn đào ra những suy nghĩ kinh khủng của người
khác, mặc dù nó có khả năng đó. Cũng phải, đào ra chả có lợi gì. Bạn
biết đấy, lúc nghe tâm sự khốn nạ.n của người khác, bạn sẽ phải tỏ ra
thông cảm, thấu hiểu này nọ, tốn calo lắm. Mà có khi biểu hiện kịch cỡm
quá sẽ ăn dép vào mặt như chơi.