6 giờ sáng! Những tia nắng ấm áp bắt đầu chiếu rọi xuống khắp thành phố Bắc Kinh nơi mà mới sáng sớm đã có các dòng xe tấp nập, ồn ào đầy khói bụi bao chùm khắp nơi. Nhưng cách thành phố khoảng mấy chục cây, số tách khỏi những âm thanh ầm ĩ, náo động là một khu biệt thự lớn nhìn rất đẹp và đơn giản nó được sơn một lớp sơn trắng hìn còn thêm nhã nhặn và cộng thêm lại có một vườn có đủ nhiều loại cây , hoa thảo dược,mời gọi bướm ong đến chơi. Nhưng tiếng “ Bốp!” phá vỡ cảnh đẹp được phát ra từ căn biệt thự đó.
Tiếng “Bốp!” đó là một cái tát giáng trần vào mặt của Triệu Lục Vy, Lục Vy là một cô gái xinh đẹp, cá tính có đôi mắt to tròn, lông mi dài, đôi môi anh đào đỏ mọng và mái tóc Vàng óng ( bẩm sinh tóc vàng nha ).
“ Mày vừa đi đâu về, hả ?” Ông Triệu tức giận đùng đùng, gào lên quát tháo mặt đỏ như cà chua sắp nổ.
“ Đi đâu là việc của con !” Lục Vy bị tát một cái rất đau, chỉ ngẩn người ra một lúc rồi cười tươi như cái tát chưa từng xảy ra, Nó chẳng thèm để ý đến nữa cầm cái túi xách ở dưới đất, mà đi lên lầu.
Nó vừa lên được mấy bước thì bị ông Triệu kéo lại thì hơi lảo đảo “ Mày giỏi đấy! Nhà này không bao giờ có loại con mất dạy như mày... mày cút ngay cho tao! Mày chẳng khác gì con mẹ mày đâu! Cút! Hừ! Ra khỏi nhà tao !” Ông Triệu lại tát nó một cái nữa, khiến cho khuôn mặt trắng như trứng gà bóc của nó vốn bị đỏ giờ còn đỏ hơn.
Bọn người làm thấy vậy thì sợ kinh hồn bạc vía họ đã chứng kiến nhiều vụ Cô chủ với Lão gia đấu khẩu, nhưng hôm nay cô chủ lại im lặng không nói gì cái họ không hề mong đợi cuối cùng cũng đến.
“ Wow...! Tát tôi... tôi chấp nhận! Đuổi tôi... Tôi sẽ đi!.... Nhưng đừng có xúc phạm đến mẹ tôi!” Nó kéo tay mình ra khỏi cái tay của Ông Triệu đang cầm, vốn dĩ nó rất hay cười, mà bây giờ nó cười lạnh đến thấu xương, nhiệt độ căn phòng giảm xuống như không 0oC. Bọn người làm đứng ở góc phòng mà cũng phải run lẩy bẩy.
Ông Triệu mặt vẫn đỏ, định dơ tay lên tát cái nữa, nó lấy tay đỡ, ông rút tay ra không được. “ Ông còn nhớ! ông hay dạy tôi gì không? không nhớ à để tôi giúp ông : 'Quá Tam Ba Bận' Hzai...! sao lại mau quên thế chứ!” Nó nhìn thẳng vào Ông Triệu chậc chậc lưỡi, rồi thở dài “ Đây là lần thứ ba rồi! “ Nó hất Ông Triệu xuống ghế salon, rồi lên lầu lấy vali xuống.
Nó kéo vali ra cửa quay đầu lại “ Tôi chờ ngày này lâu rồi! Hôm nay tôi sẽ sang Việt Nam với mẹ tôi cái người đã được ông bảo là loại cặn bã, người đã cho ông cuộc sống tươi đẹp như hôm nay! Và điều cuối cùng là đừng bao giờ tìm tôi nữa!” rồi nó quay vào góc vẫy tay tạm biệt mấy người làm, bọn họ cũng gượng cười nở nụ cười tươi nhất rồi tay cũng vẫy vẫy theo tạm biệt.
“Alo! Anh à! Em có việc muốn gặp anh ra đây nhanh lên! Không thì anh sẽ hối hận cả đời không kịp đâu!” Nó cúp máy, tay cầm túi đá chườm vừa mua trong cửa hàng tạp hóa để lên má chườm, đầu nghĩ chuyện chuẩn bị sang Việt Nam học tập và sống bên đó như thế nào? Nó chỉ biết thở dài chờ vị cứu tinh duy nhất ở Trung Quốc này mà nó biết là Triệu Lục Khánh, anh trai nó.
Sau 5 phút, chờ đợi mà tưởng hàng thế kỉ trôi qua. Cuối cùng, trước cửa quán café có chiếc xe BMW đen bóng vừa hạ cánh bên vệ đường. Xe đã đẹp, người còn đẹp hơn, tóc vuốt gel, mặc âu phục, gương mặt thanh tú đằng sau còn phát ra những tia sáng hào quang. Khiến mấy người đi đường cả nam lẫn nữ, cũng phải ngoảnh lại nhìn ngắm vẻ đẹp hiếm có.
“Lần sau! Anh nhớ đi đâu thì đeo cái khẩu trang vào nha! Nhan sắc của anh chỉ được cho chị dâu tương lai ngắm thôi!” Lục Vy cười nửa đùa nửa thật, miệng hút sinh tố nho mà cô thích nhất.
Lục Khánh nở nụ cười ấm áp nhìn em gái trước mặt: “Mặt lại bị làm sao thế kia? Lại xảy ra chiến tranh ở nhà hay sao hả?” Lục Khánh ngồi xuống ghế nhìn nó, thấy trên bàn bao nhiêu là bim bim, snack nho,..., cảm thấy nó như bị bỏ đói 3 năm vậy.”Mà chuyện em nhờ anh, anh làm xong mẹ cũng biết rồi! Nhưng em muốn giấu thân phận hay giữ nguyên lí lịch?”
“Ừ! Giấu danh phận đi có lẽ sẽ tốt hơn đó! Mà mẹ đang ở đâu?” Vẫn ăn.
“Bên Châu Phi! Mẹ sang bên đấy mua vải da!” Lục Khánh vẫy tay gọi phục vụ cho 1 cốc cafe đen.
“Ừ! Sở thích của anh vẫn không thay đổi mấy nhỉ? Mà em nói thật! Mẹ làm rất nhiều lĩnh vực như kinh doanh bất động sản, nhà đất, sản xuất công thương nghiệp,... Giờ còn mở thêm ngành thời trang nữa! Tiền của mẹ có thể nuôi 5 đời con cháu!” Tay nó vẫn lấy một miếng trong gói snack mà bỏ vào miệng, mặt thì có vẻ đăm chiêu suy nghĩ tại sao mẹ lại thích kiếm tiền như vậy.
Lục Khánh chỉ cười trong tâm trí nghĩ: “Mẹ làm tất cả là vì em, để đền bù cho khoảng thời gian của em đã mất mát, mà đáng lẽ ra em phải có như bao đứa trẻ khác và anh cũng vậy, cũng muốn đền bù tình cảm của người anh này cho em!” Lục Khánh nhìn vào đôi mắt của nó, thấy một chút buồn phiền thoáng qua và anh biết nó rất giỏi che dấu, từ lúc bé đến giờ nó chỉ dám khóc một mình và không muốn cho bất kể ai nhìn thấy nó khóc, vì như thế nó cảm thấy người đó đang chế nhạo nó, những nụ cười của nó vẫn chưa phải thực sự từ tâm hồn thật sự của nó - nơi vẫn ẩn khuất nỗi buồn không thể nói.
Nó lên tiếng làm đứt mạch suy nghĩ của anh: “Bao giờ thì bay hả anh?” Nó ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn Khánh
“Để xem! Khoảng 2 tiếng nữa!” Khánh nhìn đồng hồ mở điện thoại nói. “Đi bây giờ sẽ đến kịp sân bay!”
“Ừ! Đi thôi! Lúc em sang Việt Nam chắc sẽ nhớ nơi đây lắm nhỉ? Anh nhớ chăm sóc Benny hộ em nha!” Nó đứng dậy kéo vali ra khỏi quán.
“Hay là để anh đưa em đi?” Lục Khánh đứng dậy xoa đầu nó.
“Cũng được! Thế thì nhanh cái chân lên xem nào!” Nó bắt đầu chống nạnh kéo tay anh trai nó ra ngoài.
Mãi mới tới được sân bay, vì còn tắc đường lên đến muộn, nhưng may mắn là còn 1 tiếng nữa đủ để làm thủ tục xuất trình giấy tờ mua vé lên máy bay. Giờ nó chỉ cần lên máy bay thôi!
“Tạm biệt nha! Ngàn năm sau gặp lại!” Nó vẫy tay tạm biệt, rồi bóng nó dần dần lẫn vào đám đông.
Khánh nhìn theo nó rồi rút điện thoại ra, gọi điện cho ai đó với vẻ mặt cười tươi như đang chờ đợi điều gì đó.