Khi Serena thức dậy, mặt trời mùa hè đã mọc cao trên bầu trời, chiếu những tia sáng vàng rực rỡ qua những cánh cửa sổ chỉ buông rèm một phần trong phòng nàng. Cả căn phòng ngập trong màu vàng, nàng nằm đó mắt khép hờ, để những tia nắng đáng yêu thấm vào nhận thức của mình vài phút trước khi những biến cố của đêm qua lại xô về với nàng.
Nàng duỗi thẳng tay qua đầu rồi ngồi dậy. Nàng cảm thấy hoàn toàn khỏe khoắn và tỉnh táo. Ly sữa nóng Eudora mang đến đêm qua đã giúp nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, xua tan sự lạnh giá khỏi tứ chi giúp nàng ngủ ngon lành mà không hề mộng mị và nàng cũng không gặp một ác mộng nào.
Giờ đây, ánh nắng ấm áp trên khuôn mặt dễ dàng giúp nàng quên đi những khổ đau và nước mắt mà chỉ nhớ rằng nàng đã mưu mẹo hơn Ngài Wrotham. Nhớ lại điều ấy mới thỏa mãn làm sao. Ông ta hẳn phải giận dữ lắm! Serena khẽ cười với chính mình trước khi nàng gọi Eudora.
“Eudora!”
“Cuối cùng cô cũng dậy rồi, Serena.”
Eudora đứng trên ngưỡng cửa, nhăn nhó và khó chịu, nhưng rất thân thuộc đầy yêu thương khiến Serena vội chìa tay ra với bà.
“Phải, tôi dậy rồi, và ôi, Eudora ơi, tôi rất vui lại nhìn thấy bà. Tôi có thể đã không còn được ở đây sáng nay.”
”Vậy tôi có thể hiểu mấy lời bậy bạ của cô đêm qua rồi,” Eudora trả lời; “nhưng trước khi nghe cô kể chuyện gì đã xảy ra, tôi sẽ lấy cho cô một tách chocolate nóng.”
“Tôi thích lắm,” Serena đáp; “và có thể thêm chút trái cây nữa, Eudora. Tôi không muốn ăn.”
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện ấy,” Eudora gay gắt. “Cô cần phải giữ gìn sức khỏe phòng khi lại có thêm chuyện gì xảy ra nữa.”
Bà nói với vẻ cay đắng đáng ngại, và Serena bật cười với bà.
“Tôi thấy đủ khỏe đối mặt với sự cố ghê gớm nhất,” nàng nói. “Nhanh lên đi, Eudora, có nhiều chuyện tôi muốn kể cho bà lắm.”
Khi Eudora đi ra và còn lại một mình, Serena tuột khỏi giường. Nàng băng qua phòng đến chiếc ghế bên cửa sổ, kéo rèm lại để che nắng, rồi ngồi đó tắm trong sự rực rỡ, những đợt sóng vàng bên dưới óng ánh trước mắt nàng. Thật dễ thương làm sao! Serena khẽ thở dài, rồi nhìn xuống khu vườn bên dưới như muốn tìm ai đó.
Đôi mắt nàng lang thang qua những thảm cỏ cắt xén gọn gàng trước khi nàng rùng mình và những đốm hồng nhè nhẹ lan lên má nàng. Nàng biết mình đang tìm ai, nhưng tại sao nàng tưởng tượng ra anh ở đó thì nàng không dễ giải thích được, thậm chí cho chính mình. Nàng chỉ biết nàng vẫn nhớ sức mạnh trên đôi cánh tay anh, sự dịu dàng khi anh đặt nàng xuống giường.
“Chắc mình ngớ ngẩn quá rồi,” Serena tự nhủ.
Nhưng nàng đã được trả lời bằng nhịp đập nhẹ nhàng trong trái tim, và sắc hồng trên gò má.
Khi quay lại với khay đồ ăn, Eudora bật kêu lên trước cảnh tượng của Serena.
“Cô sẽ chết cóng mà không có cả một cái khăn quàng qua vai nữa,” bà la rầy nàng. “Hơn nữa, thế này không đứng đắn.”
“Chỉ có mấy con mòng biển mới nhìn thấy tôi thôi,” Serena đùa.
“Có thể thế,” Eudora độp lại. “Có quá đủ kiểu sống buông thả trong cái nhà này rồi mà không cần cô góp phần thêm đâu.”
Mỉm cười, Serena để Eudora khoác áo choàng lên người.
“Lẽ ra cô phải ở trên giường,” Eudora tiếp tục với giọng phàn nàn.
“Đừng bới tìm thêm lỗi của tôi nữa,” Serena đanh giọng, “rồi tôi sẽ kể chuyện đêm qua cho bà nghe.”
Nàng nhấm nháp chocolate khi nói và nhận ra mình đang đói ngấu. Nàng rất sung sướng thử sức với đĩa trứng, một khoanh bơ tự làm màu vàng guinea và một bình mật ong nguyên chất. Nàng nói trong khi ăn, và khi nàng kể xong, đôi mắt Eudora trợn tròn kinh ngạc và giận dữ.
“Đồ bất lương! Không thể có kẻ đểu giả nào có trái tim đen tối hơn nữa,” bà la lên, “dám dụ cô đi, mà còn dám tin là bắt buộc được cô chấp nhận cưới hắn bằng thứ cách thức như thế !”
“Tôi nghĩ rằng tôi có rất ít chọn lựa vào lúc ấy,” Serena khô khan nói, “nhưng may mà không có thiệt hại gì.”
“Không có thiệt hại á!”, Eudora vặn lại, “khi hầu tước mang cô lên đây tái xanh vì lạnh, thâm tím, chảy máu, và còn khóc nữa! Ông ấy tìm thấy cô ở đâu?”
“Ai cơ?” Serena hỏi, hoàn toàn hiểu rõ người Eudora đang ám chỉ đến.
“Hầu tước, hẳn rồi.”
“Oh, tôi… tôi gặp ngài ấy ở cầu thang.”
Serena nói với một chút chủ tâm, nhưng nàng biết Eudora không bị lừa. Câu chuyện của nàng kết thúc ở chỗ tên cướp đường đưa nàng về chỉ cách Mandrake vài trăm dặm. Nàng thấy rất miễn cưỡng không muốn kể cho ai biết về cuộc gặp với Justin. Nàng không muốn thuật lại cho cả thế giới hay những lời buộc tội của anh hay sự giận dữ của chính nàng sau đó khi đáp trả lại những lời chế nhạo của anh. Anh chính là người làm cho nàng mất kiểm soát và suy sụp, nhưng Eudora lại quy những giọt nước mắt của nàng là kết quả từ những “săn sóc” của Ngài Wrotham. Và ai dám bảo đó không phải là sự thật?
“Tôi xong rồi đấy,” Serena nói, đẩy chiếc khay ra và nóng lòng thay đổi đề tài.
Eudora cảm nhận được mong muốn đó của nàng, bà nhíu mày. Với cặp mắt lo lắng, bà nhìn Serena đi lại trong phòng.
“Hôm nay thật là đẹp trời,” Serena nói. “Tôi sẽ thay áo và dẫn Torqo đi dạo.”
“Còn lệnh bà?”
“Ồ, bà hầu tước!”
Tim Serena bỗng dưng ngừng đập. Nàng đã quên mất thử thách lơ lửng trên đầu. Nàng phải nói gì? Nàng phải làm gì? Rồi đột ngột cũng nhanh như khi nỗi sợ hãi dậy lên, chúng lại hạ xuống. Nhưng, dĩ nhiên, nàng mới ngốc nghếch làm sao khi thấy lo lắng! Justin hẳn đã báo cho mẹ anh biết là nàng đã trở về và chắc chắn sẽ xuất hiện trong cách này hay cách khác.
Có thể nữ hầu tước sẽ không nói về chuyện đó nữa, có thể sự im lặng lịch thiệp sẽ ngự trị thay vì những lời cáo buộc lẫn nhau được tung ra từ cả hai phía. Quá rõ là Ngài Wrotham đã rời khỏi ngôi nhà và không bao giờ trở lại.
“Tôi muốn đi dạo,” Serena lặp lại to tiếng, Eudora mang quần áo của nàng đến và giúp nàng thay. Khi nàng thay áo và phái một người hầu đi dắt con Torqo thì có một tiếng gõ cửa phòng. Eudora mở cửa. Martha đứng bên ngoài.
“Lệnh bà rất mong muốn được gặp cô Staverley trong phòng bà.”
“Để tôi xem liệu tiểu thư có thể sắp xếp chấp thuận lời mời của lệnh bà hay không,” Eudora nói, đầy căm ghét, toàn thân bà cứng lên vẻ thù hằn. “Vui lòng chờ cho một phút,” bà thêm, và đóng sập cửa vào mặt Martha.
Quay lại, bà nhìn qua phòng vào Serena.
“Cô sẽ đến gặp lệnh bà chứ?”
Serena lưỡng lự; rồi nàng khoát một cử chỉ nhỏ bằng lòng với cả hai bàn tay.
“Tôi phải đối mặt với bà ấy sớm hay muộn thôi, Eudora. Dù sao tôi cũng hy vọng rằng… thôi, bỏ đi! Nói với bà người hầu là tôi rất vui lòng đến gặp lệnh bà trong vài phút nữa.”
Eudora mở cửa, lặp lại những lời của Serena bằng một giọng cho thấy rõ là chẳng có gì vui vẻ để gặp gỡ cả, và thô lỗ đóng cửa ngay khi bà nói xong. Serena đặt mũ lại lên ghế.
“Giữ Torqo ở đây,” nàng nói. “Tôi sẽ đi nhanh hết mức có thể và quay về gặp nó.”
“Cô không sợ sao?”
Serena sợ chứ, nhưng nàng không thừa nhận điều đó.
“Bản thân tôi nghĩ rằng lệnh bà đủ quý phái để giấu đi giận dữ,” nàng nói. “Có lẽ bà ấy đang chuẩn bị một lời xin lỗi tôi, Eudora. Không chắc thế, nhưng ta hãy cho bà ta hưởng lợi của sự nghi ngờ này.”
Serena mỉm cười, chậm rãi bước xuống lối đi dẫn đến phòng ngủ của nữ hầu tước. Khi nàng bước đi, không thể nào không nhớ lại đêm qua nàng cũng qua lối đi này trong vòng tay của Hầu tước Vulcan. Anh có khinh thường sự yếu đuối của nàng không? Sự yếu đuối đã làm lộ ra những cảm xúc mất kiểm soát của nàng. Nàng phải nói gì với anh khi gặp lại anh? Có nên cảm ơn anh? Thật khó khăn để biết phải làm gì!
Serena đến phòng nữ hầu tước. Một người hầu chờ bên ngoài mở cửa cho nàng. Nàng bước vào. Trong phòng tối lờ mờ, vì một số cửa sổ vẫn còn kín rèm. Nàng thoáng tự hỏi không biết nữ hầu tước có đang khó ở hay không, và rồi khi nàng đến gần cái giường bốn cọc còn căng màn, nàng nhận ra chẳng cần phải băn khoăn đến điều ấy.
Nữ hầu tước đang ngồi trên giường và đôi mắt bà, sáng quắc, hoàn toàn tỉnh táo linh lợi hơn bất cứ lần nào Serena từng trông thấy; môi bà, vừa được tô một lớp son đỏ tươi, rực rỡ và nổi bật trên làn da trắng trẻo.
“A, cô đây rồi, cô gái!”
Giọng nữ hầu tước rất khỏe và sang sảng, ngân vang trong căn phòng rộng lớn.
Serena khẽ nhún chào.
“Phu nhân cho gọi tôi.”
“Đúng vậy! ta muốn nghe những gì cô phải nói vì chính mình.”
“Nói vì chính tôi?” Serena lặp lại.
“Đừng giả vờ ngu ngốc, nhóc con,” nữ hầu tước quát. “Cô biết quá rõ ta muốn nói cái gì.”
“Về đêm qua ư, thưa phu nhân?”
”Dĩ nhiên!”
Im lặng một lúc, rồi Serena nói:
“Phu nhân muốn tôi thuật lại những gì đã xảy ra hay phu nhân đã nghe hết từ con trai mình rồi?”
“Con trai ta!” nữ hầu tước khẽ rít lên. “Phải, đó là điều ta muốn cô nói cho ta. Cô đã nói gì với con trai ta, cô đã dựng lên những điều giả dối độc địa nào để xúi giục nó, dồn ép nó – phải, dồn ép nó – thực hiện hành vi điên rồ này. Tất cả là lỗi của cô và chỉ một mình cô.”
Serena bối rối.
“Hành vi nào kia, thưa phu nhân? Tôi e là tôi không hiểu.”
“Cô hiểu quá rõ ấy chứ,” nữ hầu tước giận dữ độp ngay. “Cô buộc nó làm thế. Chính cô, với sự phóng đại và những chứng cứ hoàn toàn dối trá của cô để chống lại một người bạn cũ, đã đẩy Justin vào cuộc săn đuổi điên rồ này.”
“Tôi đã đẩy… Hầu tước Vulcan?” Serena hỏi. “Nhưng hầu tước đã đi đâu?”
“Thế cô còn muốn nó đi đâu? Nó còn cách nào khác nữa sau khi đã nghe câu chuyện của cô?”
“Ý phu nhân là hầu tước đi tìm Ngài Wrotham?”
“Tìm!” nữ hầu tước hét toáng, “Tìm là một từ hay đấy. Nó đi thách đấu với ông ta đấy, cô gái.”
“Đấu tay đôi!”
Serena thì thào những từ ngữ một cách khó khăn. Gương mặt nàng đột nhiên tái mét, hai bàn tay siết chặt vào nhau.
“Đấu tay đôi! Phải, chính thế đấy, đấu tay đôi!” nữ hầu tước dữ tợn nhắc lại, “và tất cả chỉ vì một con ranh nhà quê tầm thường, kẻ…
Bà đột ngột dừng lời, vì cửa phòng vội vã mở ra và Martha, xanh lét và khích động, đi nhanh vào phòng.
“Phu nhân, ôi, phu nhân,” bà la lên, “một người giữ ngựa ở quảng trường Grosvenor vừa đến. Hắn ta có tin tức, phu nhân ơi.”
“Tin tức? Tin của hầu tước à?” nữ hầu tước kêu lên. “Đem hắn vào đây, nhanh lên, mụ già, nghe chưa?”
“Vâng, vâng, thưa phu nhân, hắn ở ngay ngoài cửa.”
Martha hối hả ra khỏi phòng. Serena vẫn đứng. Lúc này, đối với nàng, dường như có một bàn tay to lớn đang vắt hết hơi thở ra khỏi cơ thể nàng; nàng cảm thấy mình như không tài nào thở được và cũng không thể làm được gì ngoại trừ đứng sững ở cuối giường nữ hầu tước như hóa đá. Thời gian đối với nàng dài như vô tận, mặc dù thực ra chỉ có vài giây trước khi Martha quay lại, theo sau là một người giữ ngựa trong bộ chế phục màu vang đỏ và bạc của nhà Vulcan.
Cậu ta vụng về xoắn xuýt chiếc mũ trong tay, đôi giày lấm tấm ố bẩn vì bùn; và dù đấy là một chàng trai nhà quê má đỏ bừng vì thể trạng khỏe mạnh, cậu ta trông rất mệt mỏi, trên mặt có những vệt bụi bẩn và mồ hôi giống như cậu đã hành trình rất cực khổ và tốc độ để đến Mandrake. Cậu hẳn nhiên đã bị nuốt mất lưỡi khi nhìn thấy nữ hầu tước. Bà sốt ruột bảo cậu:
“Tin gì hả, tên kia? Nói đi.”
Cậu người hầu liếm đôi môi khô khốc, rồi lắp bắp:
“Thưa lệnh bà, tôi… tôi đến để… để báo với lệnh bà là… sáng n…sáng nay… lúc bình minh… hầu tước đã đấu súng… taaa… ay đôi.”
“Phải, phải, ta đã đoán thế,” nữ hầu tước nói. “Cho ta biết kết quả, cậu bé – kết quả ấy?”
“Hầu tước ngã xuống, thưa phu nhân.”
“Ngã!”
Nữ hầu tước thét lên từ ấy.
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Ý ngươi là.. Ngài Wrotham…?”
“Đã bắn trước… khi sẵn sàng, thưa phu nhân. Thật xảo trá! Đồ độc ác! Tôi nhìn thấy tất cả.”
“Và… Justin ngã?” nữ hầu tước nhắc lại.
Giọng bà thẫn thờ giống như bà không hiểu được điều gì đã xảy ra.
“Vâng, thưa phu nhân. Hầu tước đã dặn tôi, hầu tước bảo rằng, ‘Nếu xảy ra chuyện gì với ta, Jansen, lập tức về Mandrake thông báo cho lệnh bà biết.’ Tôi nghĩ ngài chỉ đùa thôi, vì tôi không nghĩ là có bất cứ cái gì có thể làm hầu tước lo lắng được cả. Hầu tước khỏe như sư tử ấy. Rồi các quý ông đó gặp nhau. Họ chọn súng và bắt đầu đếm bước. Mười yards, thưa phu nhân.”
“Mười yards! Đó là giết người!”
“Vâng, thưa phu nhân. Nhưng đối thủ của hầu tước đã quay lại bắn ở bước thứ ba.”
“Hắn là quỷ dữ!” nữ hầu tước la lên.
“Hầu tước ngã xuống. Tôi không chờ xem thêm nữa, thưa phu nhân. Tôi chạy vội về đây như hầu tước đã dặn.”
“Vậy có thể nó chưa chết, vì mi đã không chờ xem chuyện gì xảy ra nữa. Có lẽ nó chưa chết. Ai ở đó với nó?”
“Ngài Peter Burley, thưa phu nhân, một quý ông nữa, và người hầu của hầu tước với những con ngựa.”
“Nó xảy ra ở đâu?” nữ hầu tước hỏi.
“Ra khỏi London khoảng năm dặm, thưa phu nhân. Một nơi gọi là Cross Trees.”
“Ta biết rõ chỗ ấy,” nữ hầu tước nói. “Một chỗ yên tĩnh và tách biệt.”
Bà đưa tay ôm đầu.
“Thật khó tin khi nghĩ rằng Harry Wrotham lại giở trò hèn hạ nổ súng trước khi Justin sẵn sàng.”
Bà đưa tay che mắt, và Martha, người đang đi lại lo lắng quanh phòng, nói:
“Nào, nào, đừng làm mình kiệt sức, thưa phu nhân. Hầu tước có thể chỉ bị thương thôi. Hẳn đã tốt hơn nếu tên này chờ xem hết điều gì xảy ra thay vì chạy quáng quàng đến đây làm bà lo lắng với những câu chuyện điên rồ của hắn.”
“Tôi chỉ làm những gì hầu tước dặn tôi làm thôi,” Jansen sưng sỉa.
“Đủ rồi,” Martha nói. “Đi xuống nhà kiếm thứ gì ăn đi. Chúng ta đã nghe đủ những tin tức phát ốm để làm quà của cậu rồi.”
Chàng trai ngượng nghịu lê chân ra khỏi phòng, và rồi, khi cánh cửa đóng lại sau lưng cậu, nữ hầu tước bật hét lên:
“Đừng để nó đi! Đừng để nó đi! Có lẽ còn có gì đó nó có thể nói cho chúng ta.”
”Nó đã nói tất cả những gì nó biết. Bây giờ, đừng làm bà rối lên nữa, phu nhân. Cá mười ăn một là thằng ngốc này sẽ luôn chọn sai đầu của một khúc cây. Tại sao à, vì hầu tước ngang sức với bất cứ người đàn ông nào trong một cuộc đấu tay đôi.”
“Nhưng sẽ không còn nếu có lừa lọc, không còn nếu nó bị hạ gục bởi một hành vi đê tiện đến thế. Hơn nữa…” nữ hầu tước thình lình cao giọng. “… Roxana đã cảnh báo ta. Bà ấy đã cảnh báo ta là sẽ có chết chóc đến với ngôi nhà này. Bà ấy đã thấy nó, bà ấy đã thấy nó trong những lá bài. ‘Có chết chóc’ bà ấy nói thế… ‘cái chết và máu’. Bà ấy ám chỉ Justin. Ôi, Chúa ơi, bà ấy ám chỉ Justin – con trai ta.”
Giọng bà run rẩy vì đau đớn.
“Nếu ai đó nên bị bắn, thì phải là mụ phù thủy già đó vì đã làm phu nhân hoảng sợ đến thế này,” giọng Martha bén ngọt. “Tôi không tin một từ nào trong mấy câu chuyện kinh khủng của bà ta, và chưa bao giờ tin.”
“Cái chết và máu!” nữ hầu tước nhắc lại. “Gọi bà ấy đến đây. Để chúng ta được biết từ chính miệng bà ấy là Justin có chết hay không. Tìm bà ấy đi, mụ già, tìm bà ấy đi.”
Cánh tay nữ hầu tước khoát lên một cử chỉ độc đoán. Martha nhìn Serena.
“Cô sẽ ở lại đây với phu nhân trong khi tôi đi tìm mụ đàn bà digan đó chứ?” bà hỏi cô.
Serena gật đầu. Trong một lúc, nàng không tài nào thốt lên lời. Nàng vẫn còn tê cứng. Cơn choáng váng vì những gì vừa nghe thấy khiến nàng hóa đá ngay tại nơi nàng đang đứng. Nàng không thể nhúc nhích, thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau khi những ngón tay siết vào nhau cho đến khi các khớp tay trắng bệch.
Martha ra khỏi phòng và với một nỗ lực, Serena nhích gần hơn một chút về phía nữ hầu tước, người đã lại ngã phịch xuống đống gối, mặt bà nhàu nhĩ và nhăn nhúm, đôi vai co lại, những ngón tay che lấy mắt. Toàn bộ cử chỉ của bà đều được cường điệu, giọng nói méo mó trở nên chói tai hơn so với thông thường. Có điều gì đó lạ lùng và khó chịu trong sự chìm đắm vì đau buồn của bà, vì nữ hầu tước luôn giữ vẻ đường hoàng. Giờ đôi môi bà méo mó vì đau đớn, hai đầu gối dựng lên dưới lớp áo ngủ, bà trông như một con khỉ bệnh hoạn và có cái gì đó vô cùng khó chịu nơi bà. Song, bởi vì cảm thấy mình phải nói điều gì đó, Serena ép đôi môi mình buột ra những lời an ủi.
“Có lẽ không tệ như người sợ đâu, thưa phu nhân,” cô nhẹ nhàng nói.
“Như ta sợ?” nữ hầu tước lặp lại. “Không phải những cái ta sợ mà là những gì định mệnh đã nói với ta. Cái chết và máu! Roxana đã nhìn thấy nó! Bà ấy cảnh báo ta tối qua.”
Serena nhớ ra nữ hầu tước trông xanh xao đến thế nào khi bà đến buổi tiệc. Nàng cũng nhớ, nàng đã nhìn thấy người đàn bà digan đi dọc theo hành lang, lén lút và vội vã như đang chạy trốn khỏi cái gì đó. Nàng cảm thấy nhịp tim mình đập rộn đầy sợ hãi. Đã thực sự có một lời cảnh báo sao? Roxana có khả năng nhìn thấy tương lai và tiên đoán chính xác chuyện xảy ra hiện giờ sao?
Khi tự hỏi mình điều ấy, Serena lại thấy nghẹt thở, thật khó khăn để lấy lại hơi thở như nàng đã bị vài phút trước đó. Nàng thấy căn phòng quay tít; xung quanh mình, làm nàng choáng váng và vô cùng bối rối.
Cánh cửa lại mở và Martha bước vào. Nghe tiếng bước chân bà, nữ hầu tước bỏ tay ra khỏi mắt.
“Roxana đâu?”
“Phu nhân…” Martha nói, rồi dừng lại.
“Nào, nói đi, mụ già. Bà ấy đâu?”
“Bà ta đi rồi, thưa phu nhân. Bà ta bỏ đi sáng sớm nay.”
“Bỏ đi?”
Câu hỏi của nữ hầu tước là một tiếng hét inh tai.
“Phải, bỏ đi, thưa phu nhân. Bà ta đã gọi xe đến Dover. Dễ hiểu rằng bà ta sẽ đón xe từ đó đi London.”
“Bỏ đi!”
Nữ hầu tước lại ném mình vào gối.
“Bà ấy thấy nó đang tới! Cái chết và máu! Cái chết và máu!”
Giọng bà càng lúc càng cao chói lói. “Cái chết và máu!” bà run bắn, hét lên nhức óc, kinh hoàng, rùng rợn, rồi điên cuồng ném mình từ bên này sang bên kia giường.
“Cái chết và máu!” bà hét lên lần nữa, và lần nữa; bàn tay cào vào cổ áo khoác như thể bà không thể thở được.
“Bình tĩnh lại, thưa phu nhân.”
Martha cúi xuống bên bà, bắt lấy hai bàn tay bà và giữ chúng lại; rồi bà thì thầm qua vai với Serena:
“Để chúng tôi lại, thưa cô. Sẽ tốt hơn khi không có ai để phải nghe bà ấy.”
Nhanh chóng, quá vui mừng vì được đi khỏi, Serena ra đến cửa và bước ra ngoài. Nữ hầu tước vẫn còn đang la hét. Serena nghe thấy tiếng hét của bà khi nàng chạy từ phòng ra hành lang, và thậm chí khi đã ra khỏi tầm nghe, nàng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh khủng khiếp ấy vang vọng bên tai. Thật kinh khủng, kinh tởm; nhưng quan trọng hơn, cấp thiết hơn nhiều trong đầu óc Serena, là ý nghĩ về Justin. Anh đã ngã. Nếu anh không chết, thì anh đã bị thương, và họ sẽ phải chờ đợi bao lâu để biết được sự thật?
Nàng đột ngột đứng sững lại và nhận ra chỗ nàng đang đứng chính là nơi đêm trước nàng gặp anh. Chính là nơi anh đã nói với nàng những lời gay gắt đó. Chính là nơi anh đã chìa tay ra và nắm chặt vai nàng. Chính là nơi nàng đã đổ sụp, là nơi anh đã thả nàng ra để nàng ngã vào tường, khi sự yếu đuối vô cùng của nàng để lộ cho anh thấy vết xước trên làn da trắng trẻo của nàng, những vết thâm tím trên cánh tay nàng.
Giờ nàng vẫn có thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt anh khi nó thay đổi từ khinh miệt và giận dữ sang quan tâm và lo lắng. Nàng có thể bắt lại khoảnh khắc với những cảm xúc nàng đã có khi anh bế nàng lên tay. Nàng lại cảm thấy vòng tay anh quanh mình và biết mình được an ủi khi đặt đầu nàng lên vai anh. Và giờ Justin – Justin thật mạnh mẽ, không dễ bị tổn thương và đầy quyền lực – đã ngã!
Trong một thoáng, Serena cảm thấy cảm giác suy sụp vây lấy nàng. Gần như mù quáng, nàng xòe bàn tay ra và cảm thấy sự vững chãi lạnh giá của bức tường nơi nàng đã ngã đêm trước. Cái chết và máu! Nàng lại như nghe thấy tiếng nữ hầu tước, tiếng la của bà, tiếng hét của bà.
Serena đột nhiên nhận ra mình phải làm gì. Nàng không thể đợi, không thể để cho ngày tháng chậm chạp trôi qua cho đến khi người mang tin thứ hai mang đến những tin tức đáng sợ . Nàng phải tự mình tìm ra, nàng sẽ không chờ ai khác. Chỉ có một thứ nàng không thể đối mặt, đó là ở một mình với những sợ hãi, một mình với nỗi kinh hoàng mà giọng nói cứ lặp đi lặp lại “cái chết và máu” kia mang đến.
Nàng bắt đầu chạy xuống hành lang và chạy nhanh hơn dọc theo cầu thang dẫn về phòng mình. Nàng xông vào phòng nơi Eudora đang sắp xếp đồ đạc cho nàng. “Nhanh lên, Eudora, nhanh lên,” nàng nói, “trang phục đi ngựa của tôi.”
Eudora nhìn nàng.
“Chuyện gì đã xảy ra?” bà hỏi.
“Tôi không có thời gian để trả lời những câu hỏi,” Serena đáp. “Lấy đồ đi ngựa cho tôi, Eudora; tôi phải đi London.”
“London,” Eudora kêu lên, nhưng trong khi bà vẫn còn đứng sững vì ngạc nhiên, Serena đã kéo bộ đồ ra khỏi tủ quần áo.
“Hầu tước đã đấu súng vì tôi,” Serena nói. “Anh ấy bị thương, có lẽ… có lẽ tệ hơn.”
Nàng không thể nói ra được từ đó.
“Nhưng cô không thể đi một mình được,” Eudora kêu lên.
“Tôi sẽ đưa một người hầu theo cùng,” Serena đáp.
“Cô đã kêu ngựa chưa?”
“Chưa, tôi sẽ tự đến chuồng ngựa. Tôi không muốn gặp bất kỳ ai và tôi không muốn ai ngăn cản tôi.” Nhanh chóng, thật nhanh để bà không có thời gian diễn thuyết thêm lời nào nữa, Serena tự thay quần áo cho mình. Eudora lấy mũ từ tủ cho nàng và nàng đội nó lên đầu, hầu như không hề liếc vào gương. Nàng chụp cây roi ngựa và găng tay, rồi nàng dừng lại một chút.
“Tôi sẽ ổn thôi, Eudora; đừng lo cho tôi.”
“Cô phải làm điều cô nghĩ là đúng, Serena,” Eudora trả lời, những giọt nước trong mắt bà. “Chúa bảo vệ cô.”
“Đừng cầu nguyện cho tôi, hãy cầu cho hầu tước.” Serena nói, cúi xuống hôn lên má
Eudora và vội vã ra khỏi phòng.
Nàng đến chuồng ngựa mà không gặp phải bất kỳ người khách nào đang ở trong nhà. Người quản lý chuồng ngựa vội chạy về phía nàng ngay khi nàng xuất hiện.
“Cô định cưỡi ngựa ạ, thưa cô? Tôi không được báo là có yêu cầu ngựa.”
”Tôi chưa đề nghị,” Serena trả lời, “vì tôi đang gấp.” Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt ông ta, Serena tiếp: “Tôi phải đến London vì một việc liên quan mật thiết đến hầu tước.”
“Đi London?” ông ta lặp lại. “Vậy tôi biết con ngựa nào phù hợp nhất cho cô rồi, thưa cô. ‘Ánh sao’ là một con ngựa ngọt ngào.”
Serena hít sâu.
“Thắng yên cho con Tia sét,” nàng nói.
“Tia sét!” người coi ngựa nhìn nàng như thể nàng bị mất trí. “Nhưng, thưa cô, chỉ có hầu tước mới cưỡi con Tia sét.”
“Hầu tước bảo tôi rằng tôi có thể cưỡi con ngựa khi tôi muốn,” Serena nói đầy uy quyền. “Đây là con ngựa nhanh nhất trong chuồng và không có thời gian để phung phí đâu.”
Người coi ngựa gãi đầu.
“Thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi phải hỏi, cho chắc, thưa cô.”
“Đó là lệnh của tôi,” Serena đanh giọng; “mang nó ra đây, nhanh lên.”
Người đàn ông quay đi làm theo lệnh của nàng, nhưng ông ta lẩm bẩm với chính mình khi bước đi. Serena đợi, đập đập cây roi mất kiên nhẫn vào giày. Một hay hai khắc sau, ông ta quay lại.
“Nếu cô quyết định cưỡi con Tia sét, thì chắc chắn là người giữ ngựa sẽ không bao giờ theo kịp nó. Nó sẽ vọt bắn đi, thưa cô, nên tôi sẽ cử cậu Joe trẻ tuổi với con ngựa nhanh nhất trong chuồng, nhưng Tia sét sẽ bỏ xa nó thôi, cứ đánh tôi đi nếu nó không thế.”
“Tôi sẽ không đổ lỗi cho người giữ ngựa đâu,” Serena nói. “Anh ta phải theo sau tôi gần nhất có thể và nếu Tia sét ném tôi xuống, anh ta chắc chắn có thể nhặt các mảnh vụn của tôi.”
Nàng nói với ý đùa giỡn, nhưng đủ rõ ràng đến mức người giữ ngựa nghiêm nghị nhìn nàng.
“Các mảnh vụn là tất cả những gì còn lại đấy, thưa cô.” Ông ta dữ tợn nói.
Dù đã quyết tâm, nhưng Serena vẫn thấy e sợ khi Tia sét được đưa ra sân. Hai người coi ngựa giữ nó, và người thứ ba đang cố siết chặt đai cương. Nó đang lao tới và lồng lên, hai tai ép ra sau, đôi mắt xoay tròn độc ác, và khá khó khăn với những người giữ ngựa khi đưa nó đi dọc theo chỗ để leo lên.
Joe đã leo lên một con ngựa cái còn non màu hạt dẻ, nhưng ngay khi Serena lên lưng con Tia sét, nó lao vọt ra khỏi sân như một mũi tên bắn khỏi cung. Khi nàng hướng nó chạy vào lối đi, nàng biết rằng tất cả sức lực của mình cũng không đủ để giữ nó, và không hề lo lắng về người giữ ngựa sau lưng, nàng để Tia sét dẫn đầu.
Tốc độ hàng đầu của nó, với sức nhanh như được chắp thêm cánh, đã đạt đến tốc độ phi nước đại vững vàng chỉ sau một hay hai dặm. Nó sung sức, quá sung sức, quá hăng hái và khí thế khiến Serena biết rằng sẽ là vô ích nếu cố gắng kềm hãm nó cho đến khi sức hăng dồi dào của nó giảm bớt. Nàng đã cưỡi nhiều con ngựa trong đời, nhưng chưa bao giờ có con nào, bằng bất cứ cách nào đạt được vẻ lộng lẫy hay dòng giống của Tia sét, và khi nỗi căng thẳng đầu tiên của nàng đã qua, nàng bắt đầu thưởng thức cuộc hành trình của con ngựa tuyệt vời và sự dễ dàng mà nó mang nàng trên lưng.
Và họ phi nước đại. Serena biết rằng nếu hướng về phía bắc, cách Mandrake khoảng năm dặm họ sẽ ra đến đường chính đi Dover. Nàng biết quãng đường khá rõ nhưng nàng rẽ vào những cánh đồng và ghìm dây cương vào những con đường nhỏ, biết rằng họ sẽ đi nhanh hơn nếu rời khỏi đường cái - nơi thường xuyên có người đi lại. Họ đi gần một giờ trước khi Tia sét đáp lại sự kìm chế và chuyển từ nước đại sang nước kiệu, và cuối cùng Serena cũng có thể quay đầu nhìn lại phía sau. Đúng như nàng mong đợi, chẳng thấy dấu hiệu gì của người coi ngựa.
“Cậu ta sẽ bắt kịp chúng ta thôi,” Serena nói to, và Tia sét vểnh tai lên như thể ngạc nhiên với giọng nói.
Nàng cúi về trước vỗ đầu nó.
“Xả hơi chút đi, cậu bé già đầu,” nàng nói. “Mi sẽ làm mình mệt lử mà chúng ta còn một quãng đường dài phải đi.”
Họ đang đi qua vài thị trấn có nhiều cây cối và nàng rất biết ơn là Tia sét đã bằng lòng đi chậm hơn một chút, nếu không nàng có thể dễ dàng bị hất văng khỏi lưng nó bởi những cành cây thấp lè tè. Nó vẫn từ chối thư giãn. Đống khoai tây ở một góc cánh đồng nọ làm nó hoảng sợ, và một tiếng kêu đột ngột của một con gà lôi bật lên từ dưới mặt đất làm nó phi nước đại trở lại.
Nhưng điều đó giống như Tia sét đang muốn chứng tỏ một chút với người lạ mặt đang cưỡi trên lưng mà không có ý định làm hại nó. Serena đã nói chuyện với nó. Nàng đã học được từ nhiều năm trước rằng động vật được vuốt ve bởi âm thanh của tiếng người, và trở nên quen thuộc rất nhanh với các mệnh lệnh của người nó nghe thấy.
Nàng đã đi thêm năm hay sáu dặm khi một vùng nông thôn trống trải tiêu điều xuất hiện làm mắt nàng lo lắng. Nàng vội nhìn nhưng không thấy dấu hiệu nào của đường Dover.
“Chúng ta chắc lạc đường rồi, Tia sét,” nàng nói.
Ra khỏi những cánh đồng, nàng thấy một con đường làng nhỏ chạy giữa những hàng rào cao sáng sủa với dây thường xuân và cây bìm bìm. Serena vội tìm cột chỉ đường, nhưng không có. Rồi đột nhiên Tia sét bắt đầu cử động rất kỳ lạ.
“Chuyện gì với mi vậy?” nàng hỏi, rồi biết câu trả lời.
Vì trước đây nó đã từng xảy đến với nàng. Nàng biết dáng đi của một con ngựa bị tuột móng.
Nàng hướng Tia sét sang đi bộ.
“Đường làng này phải dẫn đến nơi nào đó.” Nàng lo âu nói.
Họ lại đi. Không có nhà tranh, không có nhà gạch, chỉ có con đường làng và thỉnh thoảng vài bụi cây. Mặt trời nóng bức và Serena thấy khát nước.
“Nếu chúng ta đến được một ngôi làng,” nàng nói với Tia sét, “mi sẽ có cái móng mới và ta sẽ được uống nước.”
Nàng đoán theo vị trí của mặt trời thì lúc ấy hẳn phải sau ba giờ. Bây giờ nàng ước gì nàng nhận ra sớm hơn là nên đợi người giữ ngựa của mình. Nàng nên dùng ngựa của cậu ta và để cậu ta cưỡi Tia sét. Nhưng giờ cậu ta cách phía sau hàng dặm.
“Ta tự hỏi chúng ta đang ở đâu,” nàng thở dài, rồi đột nhiên một giọng thô ráp vang lên sau lưng nàng:
“Đứng yên và giao ra!”
Nàng bật kêu lên và quay đầu nhìn thấy dưới bóng cây, có một con ngựa khác và một người đàn ông cưỡi nó; nhưng ngay khi nàng quay sang, giọng nói vang lên:
“Đánh tôi đi nếu đây không phải là cô nương bé nhỏ ở Mandrake.”
Kêu lên vui mừng, Serena xoay Tia sét lại gặp Tên hề.
“Vui sướng làm sao được gặp ông,” cô kêu lên. “Ngựa của tôi bị tuột móng mà tôi đang vội đi London.”
“Thật khó tin, nhưng cô lại đang chạy trốn khỏi một tên bảnh tỏn nữa hả?” tên cướp cười ha hả.
“Không, tôi đang đi tìm một người.” Serena trả lời. “Giúp tôi với, Ông hề, vì lần này thực là gấp lắm.”
“Sẵn sàng phục vụ cô,” ông ta đáp. “Cô có một mình thôi à?”
Serena gật đầu.
“Tôi lạc mất người giữ ngựa ngay khi chúng tôi rời khỏi chuồng ngựa ở Mandrake.”
“Chẳng ngạc nhiên chút nào,” Tên hề nói. “vì cô đang cưỡi con ngựa tuyệt nhất mà tôi từng thấy từ trước đến giờ.”
“Nó có dòng máu Ả rập,” Serena kêu lên, “nhưng một con ngựa Ả rập cũng phải cần có đủ bốn móng.”
“Nó sẽ có thôi,” Tên hề đáp. “theo tôi đi qua mấy cái cây này rồi tôi sẽ đưa cô tới một xưởng rèn cách đây chưa tới một dặm.”
Ông ta dẫn đường, cúi đầu xuống dưới những nhánh cây. Họ nhanh chóng ra đến chỗ trống và Tia sét nhảy cỡn lên, làm duyên làm dáng một chút cạnh Rufus.
“Cô còn chặng đường dài lắm đấy,” tên cướp nói; “nhưng chẳng là gì với những khoảnh khắc tuyệt vời trên con ngựa như của cô đâu.”
“Tôi cho là có khả năng tôi sẽ mệt hơn cả Tia sét nữa,” Serena đáp.
“Cô là một con gà mái gan dạ,” tên cướp phán, “tôi đã từng bảo cô rồi mà.”
“Xin cảm ơn, thưa ông.”
“Tôi tưởng đêm qua cô đã đủ mệt để ngủ cho nhiều chứ.”
“Tôi thức giấc vì nghe được những tin tức nghiêm trọng của… của một người bạn.”
“Một người bạn?” tên cướp hỏi lại, mỉm cười. “Trung thực đi, quý cô, lần này hãy theo mong muốn của trái tim cô.”
Serena nhìn ông, rồi khá đột ngột, trước khi nàng có thể trả lời ông, nàng nhận ra sự thật trong lòng mình. Phải, mong muốn của trái tim nàng là Justin. Nàng thật ngu xuẩn biết bao khi không nhận ra nó trước đây! Thật mù quáng, hoặc nếu không phải là mù quáng, thì nàng chính là đạo đức giả! Nàng yêu anh! Sao cứ phải giả vờ cơ chứ? Giờ nàng đã biết, nàng đã yêu anh, từ rất lâu rồi.
“Dù là ai thì đó cũng là một anh chàng may mắn,” Tên hề lại nói với nụ cười lặng lẽ. “Khi cô cưới anh ta, hãy gửi cho anh ta lời chúc của tôi và kể cho anh ta biết tôi đã cứu cô khỏi một tên vô lại như thế nào.”
“Anh ấy đã biết rồi,” Serena trả lời.
“Anh ta biết?” tên cướp ngạc nhiên. “Tôi không hiểu làm sao anh ta có thể biết nếu anh ta ở London.”
”Anh ấy đến đó sáng nay, hoặc cuối đêm qua, để thách đấu tay đôi,” Serena nói, khi nàng nói những từ ấy, chúng vang lên báo điềm gở trong tai nàng.
“Đấu tay đôi!” Tên cướp la lên. “Vậy thì anh ta cũng rất gan dạ, ai trách anh ta được? Nếu có tên khốn nào muốn thổi một lỗ trên người anh ta, hẳn phải là tên súc sinh nhợt nhạt đi cùng cô đêm qua.”
Serena buông ra một hơi thở dài xuất phát từ tận đáy tim. Nếu Harry Wrotham chính là kẻ ngã gục, nàng sẽ rất sung sướng. Phải, sung sướng, vì hắn ta phải bị trừng phạt xứng đáng với những gì hắn đã làm.
Không có thời gian để nói thêm nữa trước khi họ đến một ngôi làng bé xíu. Vài ngôi nhà tranh bằng rơm bao quanh một nhà thờ xám xịt và trên bãi cỏ làng có một lò rèn. Tên cướp dẫn đường đến đó rồi xuống ngựa, la to:
“Này, Ted.”
Một người đàn ông khổng lồ, ở trần, làn da nâu bóng như tấm tạp dề bằng da đang đeo, bước ra ánh nắng.
“Chào, Tên hề. Gặp rắc rối hả?” ông ta hỏi, và rồi nhìn thấy Serena, ông ta khẽ huýt sáo. “Ah, thật đáng ngờ khi trông thấy anh với thứ ngon lành thế này.” Ông ta vui vẻ thêm vào.
Tên cướp trông rất lúng túng.
“Ngậm miệng thối lại đi, Ted,” ông nói; “anh nhìn một người mà không biết là quý cô hay sao?”
“Ôi, xin lỗi, quý cô.” Người thợ rèn nói với Serena. “Tên hề này là bạn cũ của tôi.”
“Và của tôi nữa,” Serena nhẹ nhàng nói. “Ông vui lòng đóng móng cho con ngựa này giúp tôi chứ?”
Người thợ rèn bước về phía Tia sét, nó lập tức chồm lên như hoảng sợ; rồi thật ngạc nhiên, khi ông ta đưa tay nắm lấy cương nó, con ngựa trở nên yên lặng như một con cừu. Người thợ rèn nói với nó với một giọng lặng lẽ, và khi Serena tuột xuống khỏi lưng nó, con vật to lớn để mình được dẫn đến chỗ cái đe một cách ngoan ngoãn.
Serena nhìn tên cướp ngạc nhiên.
“Bà ngoại của Ted là người digan,” ông giải thích, “và anh ấy học được nhiều thứ về khả năng của họ. Ted là một người hiếm có đối với ngựa.”
Serena nhớ ra đôi môi khô rốc và cổ họng bỏng rang của mình.
“Ông có nghĩ là tôi có thể xin một ly nước không?” cô hỏi.
“Tôi sẽ lấy cho cô một ly,” Tên hề nói. Ông thả ngựa và đi vào một ngôi nhà tranh sáng sủa có trồng hoa bên ngoài ở cạnh đấy. Ông quay lại không phải với một ly nước mà là một ly sữa.
“Sữa bò tươi đây,” ông nói; “sẽ giúp cô khá hơn.”
Serena cảm ơn ông và chậm rãi nhấm nháp nó. Tia sét đang cư xử rất mẫu mực. Thật hài lòng vì được nghỉ ngơi, nhưng nàng đang rất lo lắng muốn lên đường.
Nàng nhìn quanh ngôi làng yên tĩnh. Bọn trẻ đang chơi đùa ở cuối bãi cỏ và vài người dân làng đang chăm sóc vườn tược. Nàng liếc lên nhìn tên cướp.
“Ông an toàn ở đây à?”
Ông gật đầu.
“Tôi có những người bạn có thể tin tưởng.”
Serena ngồi xuống một súc gỗ bên trong lò rèn. Rufus gặm cỏ bên ngoài và tên cướp tựa vào cửa nhìn Ted khi cái búa của ông ta vang lên chát chúa, những tia lửa bắn tung tóe.
Đột ngột phía cuối làng, nơi con đường lượn theo bãi cỏ trống trải vào trong con đường làng nhỏ hẹp, xuất hiện hai con ngựa và loáng thoáng màu đỏ tươi. Họ được theo sau bởi nhiều màu đỏ hơn – những người lính bước hành quân đằng sau chỉ huy của họ.
Serena há hốc miệng.
“Ông hề!” cô bật kêu lên cảnh báo.
Ông quay lại và nhìn thấy những người lính đang đến gần. Ông lưỡng lự một khắc và Serena biết ông đã định vù đi ngay tức khắc; nhưng khi đám lính đến gần, nàng nhìn thấy những con ngựa của các sĩ quan rất sung sức và có thể dễ dàng chứng tỏ tốc độ nhanh hơn Rufus. Theo bản năng, nàng biết cần phải làm gì là tốt nhất.
“Vào trong này đi,” nàng nói. “Nắm lấy cương Tia sét.”
Tên cướp liếc nhìn nàng cũng mau lẹ như nàng nghĩ là ông đã hiểu kế hoạch của nàng. Tia sét bị cột vào tường bằng dây cương của nó. Ông nới lỏng dây cương và đứng bên đầu con ngựa nói chuyện dịu dàng với nó.
Toán lính đến gần hơn. Họ sắp hàng, với một từ hiệu lệnh sắc gọn bên ngoài lò rèn. Một trong số sĩ quan, một người đàn ông ngăm đen với đôi mắt trơ tráo, nhìn Serena và rồi, xuống ngựa, bước đến lối đi, nghênh ngang với chút ngạo mạn về vị trí quan trọng của mình.
“Hê, này, tên thợ rèn,” hắn gọi.
Ted đập thêm bốn phát búa ầm ĩ trước khi trả lời, rồi ông nhấc cái đầu bự lên. Dáng vẻ ông rất xấc xược dù ngôn từ rất lễ độ.
“Ngài gọi tôi, thưa ngài?”
“Phải, ta gọi mi đấy, tên kia. Mi có thấy một tên cướp cưỡi ngựa không? Một kẻ trốn giá treo cổ với tên gọi là Tên hề ấy?”
“Làm sao tôi biết đấy là hắn nếu tôi gặp hắn? Chắc là hắn phải đeo mặt nạ đúng không?”
“Có thể có, có thể không. Ta được báo là hắn có đồng đảng ở gần đây. Một gã trung niên, theo ta biết, hung ác và mặt rỗ, nhưng sẵn sàng đùa bỡn với những người bị hắn cướp. Mi có biết hắn không?”
Người thợ rèn quay lại với cái móng ngựa đang làm.
”Không,” ông ta đáp. “Tôi chẳng nghe gì gần đây hết.”
Viên sĩ quan nhìn chăm chú vào những cái bóng.
“Gã đứng với con ngựa là ai?” hắn nghi ngờ hỏi.
Serena đứng dậy.
“Thưa ông,” nàng hống hách nói. “Nếu ông muốn tra hỏi tên giữ ngựa của tôi, hẳn sẽ lịch sự hơn nếu ông hỏi xin sự cho phép của tôi. Tôi có việc rất gấp ở London và không muốn có trở ngại trong hành trình.”
Viên sĩ quan quay sang nhìn nàng. Chậm rãi, gần như miễn cưỡng, hắn nhấc mũ khỏi đầu.
“Rất xin lỗi, thưa quý cô. Tôi không biết người tôi nói tới là người giữ ngựa của cô.”
Serena nghiêng đầu.
“Tôi chấp thuận lời xin lỗi của ông, thưa ông, nhưng tôi rất biết ơn nếu ông hoãn các cuộc thẩm vấn lại cho đến khi người thợ rèn này làm xong cái móng ngựa cho tôi. Tôi đang bận một việc cực kỳ khẩn cấp.”
Viên sĩ quan quan sát nàng kỹ lưỡng. Hắn không bỏ sót bộ áo đi ngựa bằng nhung sang trọng, khẩu khí lịch sự và uy quyền của nàng, và hắn ta cũng chú ý thấy Tia sét không phải là một con ngựa bình thường. Hắn cúi chào.
“Tôi sẽ ra lệnh cho người của tôi rút lui, thưa cô, cho đến khi cô được phục vụ xong.”
“Tôi cảm ơn, thưa ông,” Serena nói, rồi quay đi như cho phép hắn ta tháo lui với vẻ lạnh nhạt và khinh khỉnh hệt như xử sự của bất kỳ quý cô đài các cao quý nào trong tình huống tương tự.
Hơi khó chịu, nhưng không hề nghi ngờ, viên sĩ quan quay lại toán lính của mình. Hắn hạ lệnh cho họ nghỉ, xuống ngựa và rút vào bóng râm một cây sồi to tướng trên bãi cỏ, dựng súng vào thân cây và thả mình vào bóng mát. Ngay khi họ ra khỏi tầm nghe,
Serena hỏi người thợ rèn:
“Ông còn mất bao lâu nữa?”
“Khoảng vài phút nữa,” ông ta trả lời; “móng xong rồi đây.”
Ông ta giữ đúng lời và vài phút sau, Tia sét đã có móng mới và Tên hề dắt nó ra khỏi lò rèn, giữ mình đứng ở phía bên kia con ngựa để tránh khỏi bị các viên sĩ quan nhìn thấy, những người lúc này đã xuống ngựa và đang nói chuyện nói nhau cách đó chỉ vài yard. Tên hề kê gối để Serena lên ngựa; rất thong thả, Serena xoay Tia sét sao cho nó luôn đi giữa ngựa của tên cướp và hai viên sĩ quan. Tên hề phóng lên mình ngựa; Serena sờ túi và ném một đồng vàng cho người thợ rèn, lúc này đã đi ra và đang nheo mắt trong ánh mặt trời. Ông ta khéo léo bắt lấy nó, và rồi thúc đinh vào ngựa, Serena và Tên hề lóc cóc đi xuống đường. Họ không dám ngoái nhìn lại và Serena cố giữ hơi thở của mình, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe thấy tiếng móng ngựa gõ vang đuổi theo hay tiếng súng nổ.
Họ đi được nửa dặm trước khi nàng quay đầu sang và mỉm cười với Tên hề. Lúc ấy, nàng mới nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán ông.
“Thật suýt chết, quý cô,” ông nói, “nhưng cô đã đâm chết họ đấy.”
“Họ có nhận ra ông không?
“Không, nhưng nếu cô không nhanh trí, họ hẳn đã túm lấy tôi thẩm vấn. Bị quân đội hỏi han vào mấy ngày này chẳng vui vẻ gì.”
“Ôi, thưa ông, làm thế nào ông chịu nổi một cuộc sống như thế?”
“Vẫn hay hơn là chết vì buồn chán. Đừng khóc cho tôi nhé, quý cô, nếu cô có nghe thấy tin tôi đang đung đưa cuối một sợi dây thừng.”
Serena rùng mình.
“Đừng nói về chuyện đó.”
Tên Hề bật cười.
“Cô nhát quá, quý cô. Cuộc sống rất khó khăn, và tôi nghĩ cô cũng đã chọn một con đường khó khăn rồi. Cô còn một chuyến hành trình đơn độc phía trước đấy.”
“Ông sẽ đưa tôi ra đúng đường chứ?”
“Dĩ nhiên tôi sẽ. Từ đây đi thêm một phần tư dặm nữa là gặp đường đi Dover. Đừng rời khỏi đường nữa. Cô rất dễ bị lạc và luôn có những người chẳng vui vẻ gì đâu – cướp đường hay kiểu thế.”
Ông phì cười với câu đùa của mình. Họ đi nhanh, chỉ chậm lại khi con đường làng lộng gió gặp một con đường băng ngang và cột chỉ đường báo quãng đường đi London và Dover. Serena ghìm cương Tia sét và giơ tay lên.
“Tôi nghĩ rằng tôi lại mắc nợ ông lần nữa rồi, Ông hề.”
“Không, lần này đến lượt tôi phải cảm ơn cô,” ông đáp lại.
Họ chạm tay nhau. Nhưng khi ông hôn ngón tay cô, Tia sét nhảy giật lại, hoảng hốt vì vài chiếc lá bay vô định qua đường.
“Chúa phù hộ,” tên cướp nói, và Serena vẫy roi đáp lại khi nàng chạy nước kiệu nhỏ ra đường.
Nàng giữ Tia sét chạy theo đường cỏ bên cạnh đường chính. Nó nhanh chóng ổn định với một sải bước dài thoải mái, vẻ rất thích thú với những mệnh lệnh bất ngờ dành cho mình và gây chút rắc rối cho Serena khi một chiếc xe ngựa ầm ầm chạy qua hay một cỗ song mã chạy nhanh làm nó lồng lên dữ tợn như muốn quay lại đua với những con ngựa đang chạy ngược chiều. Chẳng có ai vượt qua họ đi lên phía bắc, vì họ đi quá nhanh để bị vượt qua.
Sau mỗi giờ hoặc hơn, Serena lại ghìm cương con ngựa to lớn để nó đi bộ, và cho nó uống nước một lần ở một dòng suối gần đó và lần khác ở một cái hồ trong một ngôi làng. Nhưng như thể con ngựa cảm nhận được sự thiết tha của nàng quyết đi về đến đích, nó chẳng quan tâm đến thứ gì nữa mà tiếp tục hành trình, sung sức và không hề mệt mỏi, dù Serena thấy mình đã bắt đầu tê cứng và cánh tay đau nhức nhối. Tia sét hoàn toàn không khó cưỡi như nàng đã sợ sau cú vọt lên đầu tiên, khi nó kéo cánh tay nàng gần như muốn long ra khỏi khớp, nhưng nó vẫn đòi hỏi sức mạnh của nàng vì cứ nhảy lên hay lồng lộn với những khiêu khích nhỏ nhất.
Nàng bắt đầu thấy rã rời quá sức khi ánh nắng đang tắt và bầu trời tối dần đi. Cái ấm áp của ban ngày nhường chỗ cho những ngọn gió lành lạnh thổi đến từ phía đông và bây giờ Serena đã cảm thấy một giọt mưa rơi trên má. Nó được theo sau bởi một giọt nữa, một giọt khác và họ nhanh chóng đương đầu với một cơn bão.
Không cần hỏi tìm nơi trú ẩn, vì Serena không muốn mất thời gian. Chỉ có một việc phải làm là tiếp tục tiến bước. Tia sét đã không để ý đến mưa và nó giảm tốc độ. Giờ họ vẫn trên đường, mỗi dặm chầm chậm lướt qua khi cơn mưa sập xuống, cho đến khi Serena thấy mình ướt sũng xuyên qua cả chiếc áo khoác nhung và nước mưa chảy thành từng dòng nho nhỏ xuống lưng nàng.
Nhưng những bất tiện về thể xác không tương quan với sự thất vọng trong lòng nàng. Suốt cả ngày, nàng đã cố gắng giữ vững tinh thần vì tầm quan trọng của chuyến đi và không để sự lo lắng về Justin làm nàng mất tự chủ. Nhưng giờ trong mưa, trong bóng tối vây quanh và Tia sét đã dễ dàng điều khiển hơn, nỗi ám ảnh về điều gì đã có thể xảy ra lại hiện lên làm nàng sợ hãi. Giờ nàng đã biết với tất cả chân thật về điều nàng đã thú nhận với chính mình trước đó, là nàng yêu Justin.
Chính những lời nói khai sáng của Tên hề đã làm tan biến những giả dối vờ vịt mà nàng đã sử dụng để che mắt chính mình. Giờ đây, nàng hoàn toàn nhận ra rằng nàng yêu Justin trong từng thớ thịt của cơ thể. Nàng đã biết điều ấy, nàng nghĩ, vào cái ngày mà anh cho nàng xem các mô hình và hỏi nàng “Ta có thể làm cho em yêu ta không, Serena?”
Từ ấy nàng lẩn trốn anh. Giờ nàng ước ao trên hết thảy giá như nàng đã ở lại. Có phải anh đã chế giễu nàng? Anh chỉ đùa cợt hay còn có một lý do nào dịu dàng và sâu sắc hơn trong câu hỏi ấy? Ước gì nàng biết câu trả lời! Sao nàng quá ước ao muốn biết mình có ý nghĩa gì dù ở mức nào, với anh đến thế? Nàng đã co người lại trước cơn giận dữ của anh đêm qua rồi anh đã mang nàng về giường. Anh đã nghĩ gì khi nàng nằm nức nở trong tay anh? Nàng ước gì nàng đã ngước lên nhìn vào mặt anh, để nàng có thể đọc được biểu hiện trong đôi mắt anh. Nếu lúc ấy nàng nhìn anh, nàng có biết không? Có cái gì đó sẽ cho nàng hay sự thật?
Nàng khiêm nhường tự nhủ hy vọng anh yêu nàng là quá nhiều; chỉ cần nàng quan tâm đến anh là đủ, rồi anh sẽ tìm thấy sự hấp dẫn của nàng. Nàng nghĩ đến Isabel, sôi nổi và hấp dẫn, đôi môi đỏ thắm của cô ấy luôn mời mọc Justin. Nếu anh có thể kháng cự những tán tỉnh của Isabel, liệu anh có thể sẽ quan tâm đến nàng? Nàng có gì để đáp lại? Rất ít ngoài một trái tim trinh nguyên và một tình yêu mà đối với nàng, to lớn hơn và ý nghĩa hơn bất cứ tình yêu nào khác từng có từ xưa đến nay. Nàng yêu anh, nàng yêu khuôn mặt anh, yêu những đường nét dứt khoát đẹp đẽ, đôi mắt cứng rắn như nước biển mùa đông, cái miệng cứng cỏi và thường cong trễ xuống hoài nghi như có điều gì thất vọng trong lòng, đôi khi rộng mở với nụ cười – trẻ con và tự nhiên.
Nàng yêu hai bờ vai anh, sức mạnh khủng khiếp của đôi cánh tay anh, những ngón tay dài gầy gầy quý phái. Phải, nàng yêu anh. Ngu ngốc làm sao khi nàng không nhận ra trước đây, thật điên rồ khi lẩn tránh anh suốt những ngày và những tuần ở Mandrake thay vì đi tìm anh. Nàng thật ngu xuẩn. Còn gì chua xót hơn khi nghĩ về một viễn cảnh đã có thể xảy ra.
Trời đã tối. Tia sét vẫn tiếp tục phi tới trước. Cảnh đồng quê đang dần đông đúc hơn. Đây đó xuất hiện những ngôi nhà, một cánh cửa sổ vén rèm ấm áp với ánh sáng màu cam, âm thanh cười đùa vui vẻ trong một quán rượu. Họ vẫn đi tiếp. Nàng cảm thấy Tia sét giờ đã mệt, khó chịu vì những giọt mưa đập vào mình và hy vọng nó có thể sẽ sớm thấy lại sự ấm áp và thoải mái trong chuồng và được an ủi với một bữa ăn ngon.
Serena rùng mình. Nàng ướt sũng, những ngón tay tê cóng vì lạnh. Nếu bây giờ Tia sét bắt đầu quay ngược lại, thì nàng cũng không thể ngăn nó được.
Cuối cùng thì London đây rồi! Những con đường đầu tiên, âm thanh đầu tiên của một người gác đêm đang thả bước trên những viên sỏi lát đường với cây đèn lồng. “Tám giờ rồi, thưa quí vị, và mọi thứ đều ổn .” Muộn quá! Serena đã hy vọng nàng đến được quảng trường Grosvenor trước giờ này. Nàng dừng lại hỏi đường người gác đêm. Ông ta chỉ hướng cho nàng và họ lại đi.
Hai bên đường đều có nhà cửa, những chiếc máng xối chảy ào ào vì cơn mưa vừa rồi. Họ đang đi vào thành phố London sành điệu bậc nhất. Một chiếc xe ngựa ầm ầm chạy qua, người xà ích trong bộ quần áo màu đỏ thẫm ngồi dạng chân trên một trong những con ngựa đen nhánh cân xứng hoàn hảo. Một chiếc ghế kiệu có hình gia huy cỡ bằng cái đĩa nhỏ đi theo sau người dẹp đường mặc bộ chế phục màu xanh lông công thêu chỉ bạc.
Serena mệt lử rẽ Tia sét vào đường công viên. Không còn xa mấy nữa. Những chiếc đèn và tiếng nhạc vang đến từ một trong những ngôi nhà to tướng nhìn ra công viên, những người hầu mặt thoa phấn đang giúp các vị khách bước xuống tấm thảm đỏ, và có một dãy xe ngựa đậu liên tiếp nhau.
Trong khi đi, Serena chỉ nghĩ đến việc nàng sẽ tìm thấy gì. Justin đã ngã! Những từ ngữ ấy cứ lặp đi lặp lại trong trí óc nàng và liên kết với chúng là những tiếng la hét của nữ hầu tước, tiếng thét gào của bà vang lên dội xuống từ chiếc giường phủ màn rộng lớn.
Cuối cùng quảng trường Grosvenor đây rồi! Và ngôi nhà của gia tộc Vulcan với những chiếc cột trắng và hàng rào cao. Nàng kéo Tia sét dừng lại trước cửa. Một người dẹp đường chạy lên phía trước, nửa lo ngại nàng sẽ không đứng nổi khi nàng chạm đất.
Serena xuống ngựa.
“Đưa ngựa vào chuồng đi,” nàng nói, giọng khàn khàn. “Nó là tài sản của đức ông, ngài Hầu tước, và phải được chăm sóc ngay lập tức.”
Người dẹp đường nhìn nàng; và Serena biết ông ta đang tự hỏi nàng là ai, ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nàng, ướt át và bẩn thỉu, vào giờ này.
Nàng nhanh chóng đi lên những bậc thang rộng bằng cẩm thạch. Cánh cửa mở bung ra, ánh sáng tràn ra vây lấy nàng. Trong thoáng chốc nàng quá chói mắt không phân biệt được gì; rồi nàng nhìn thấy người hầu đang đứng nhìn nàng. Cố gắng ghê gớm, nàng nói với ông ta.
“Tôi đến từ Mandrake. Hầu tước? Có ở đây không?”
Nàng không còn sức để nói nhiều hơn, không thể thốt ra câu hỏi quan trọng hơn tất cả đối với nàng.
“Tên của quý cô, thưa cô?”
“Cô Staverley.”
“Mời cô đi lối này.”
Người hầu đi trước. Nàng bước theo sau vì đối với nàng vào lúc này, nàng không muốn hỏi hay làm bất cứ điều gì ngoại trừ điều được chờ đợi về nàng. Nàng băng qua sảnh với những ô vuông đen trắng bằng cẩm thạch trông như một bàn cờ khổng lồ. Người hầu mở toang một cánh cửa bằng gỗ dái ngựa to tướng. Serena bước vào phòng. Đấy là một căn phòng to, rực rỡ với ánh đèn, màu sắc, với những tấm màn thêu và đồ đạc. Nàng có ấn tượng về một sự vui vẻ, nàng nghe thấy những tiếng nói và tiếng cười dừng lại đột ngột khi nàng bước vào. Trong một lúc, đôi mắt nàng không thể tập trung được, rồi nàng nghe thấy tiếng người hầu vang vang:
“Cô Staverley, thưa hầu tước, từ Mandrake.”
Rồi nàng trông thấy anh, thấy Justin – người nàng đã đi rất xa để tìm kiếm, thấy người đàn ông mà nàng nghĩ rằng đã chết hay ít nhất đã bị thương trầm trọng. Anh đang ngồi trong một chiếc ghế bên lò sưởi, một cánh tay anh treo băng, nhưng anh đang cười, và bàn tay kia của anh cầm một ly rượu.
Có vài người đàn ông khác trong phòng. Một người đang đứng quay lưng về phía lò sưởi, một người khác ngồi đối diện với Justin, đôi chân duỗi dài và một cánh tay hờ hững gác qua lưng ghế. Nhưng kế bên Justin, ngồi trên một chiếc ghế thấp ngay cạnh anh, với một bàn tay trắng trẻo đặt trên gối anh, là một người phụ nữ - một phụ nữ mà Serena chưa bao giờ nhìn thấy trong đời mình.
Theo bản năng và kiên quyết, nàng chăm chú nhìn vào từng chi tiết. Nàng nhìn thấy một gương mặt yêu kiều, khác thường cả về vẻ đẹp lẫn đường nét. Nàng nhìn thấy đôi mắt thẫm dưới hàng mi hẹp và cong, mái tóc sẫm màu lấm tấm những hạt bằng vàng thật, chiếc áo dài cũng màu vàng được cắt rất thấp đầy táo bạo tạo cảm giác một phần cơ thể người mặc hoàn toàn trần trụi. Nàng cũng, nhìn thấy, cái miệng cong cong với nụ cười; và nàng đoán mà không cần ai bảo rằng vài câu nói hóm hỉnh từ đôi môi đỏ tươi đó chính là nguyên nhân làm cho Justin vui vẻ đến thế.
Nàng nhìn hết toàn cảnh. Và nàng biết, vào lúc ấy, đó là bức tranh mà nàng sẽ không bao giờ quên. Rồi khi nàng thấy Justin bắt đầu đứng lên, ngay khi nàng nghe thấy tiếng anh thốt lên tên nàng trong ngạc nhiên và sửng sốt, nàng ngã xuống sàn, và bóng tối thình lình chụp xuống. Khi nàng ngã, nàng biết với nỗi đau đớn tuyệt vọng là chuyến đi của nàng – cũng như tình yêu của nàng dành cho anh – là vô nghĩa.