Đêm khuya yên tĩnh, ước chừng canh hai.
Mặt trăng khổng lồ màu trắng bạc yêu dị giắt ngang chân trời, ánh sáng bắn
ra bốn phía, đến mức toàn bộ đều bị phủ lên một lớp hào quang mông lung.
Tòa nhà lớn nhà họ Mễ lặng yên không tiếng động, tất cả mọi người đều đã
rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, chỉ còn lại cây Hòe cổ thụ trong vườn, bị
gió đêm đầu Hè thổi đến thân cây đong đưa, phiến lá phát ra tiếng xào
xạc rất nhỏ.
Ánh trăng im lặng lan tràn, lướt qua hành lang đá
xanh rộng rãi sạch sẽ, lướt qua song cửa sổ khắc hoa tinh xảo, vằng vặc
xuyên qua cửa giấy, khiến tờ giấy Tuyên Thành nằm trên chiếc bàn gỗ Táo
đặt trước cửa sổ ánh lên màu u lam.
Một thiếu nữ đứng trước bàn
dài, trên người là xiêm y màu xanh nhạt, tóc dài như ngọc đen tùy ý bện
thành bím rũ xuống sau lưng. Bên tai cài một đóa hoa ngọc trai màu hồng
nhạt, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm mềm mại đáng yêu. Làn
mi cong dày đậm khẽ nhếch, một đôi mắt hạnh trong trẻo, trắng đen rõ
ràng, ngập tràn sự chờ đợi nóng nảy và không kiên nhẫn.
"Cũng sắp canh ba luôn rồi! Tại sao còn chưa trở về chứ!"
Nàng tức giận lẩm bẩm, đi tới đi lui trong khuê phòng tinh xảo.
Quên nói, gian phòng này cũng chẳng phải của nàng. Đúng, người thiếu nữ này
chỉ là một nha hoàn của nhà họ Mễ (Mễ gia), phòng này là của chủ nàng —— Tam tiểu thư Mễ gia.
Kỳ quái, sao chủ nhân căn phòng vào lúc nửa đêm lại để cho nha hoàn chờ đợi một mình? Chủ nhân đâu? Nha hoàn đang
đợi ai? Tại sao lo lắng như vậy?
Chuyện này cần phải tỉ mỉ nói từ đầu. Quên giới thiệu, người thiếu nữ này kêu là Mẫu Đơn, tới Mễ gia làm nha hoàn đã một năm, năm nay mới vừa tròn mười sáu. Bởi vì miệng ngọt
cộng thêm chịu khó, nàng rất nhanh đã trở thành nha hoàn hầu hạ bên
người Tam tiểu thư.
Quay ngược thời gian, trở về sáng sớm hôm qua.
Mẫu Đơn ở phòng trà, đem trà Hoa Cúc Bách Thảo đặt vào khay men màu xanh,
nhẹ nhàng linh hoạt đi về phía khuê phòng Tam tiểu thư. Canh giờ này,
xem chừng tiểu thư sẽ rời giường. Ngày hè nóng bức, buổi sáng uống chút
trà Hoa Cúc Bách Thảo mát lành thì không còn gì tốt hơn.
Nàng có
thể trong một năm ngắn ngủi mà trở thành nha hoàn bên người chủ tử cũng
không phải là do vận số! Nếu so về đầu óc linh lợi cùng công phu nịnh
hót, trên dưới cao thấp mấy trăm gia đinh ở Mễ gia này, có ai hơn được
nàng? Từ nhỏ chưa từng thấy qua cha mẹ có dáng dấp như thế nào, lúc bắt
đầu có trí nhớ thì đã đi theo mẹ mìn bôn ba khắp nơi, làm công cho nhà
giàu người ta, công phu mồm mép nàng đã luyện đến lô hỏa thanh thuần.
(*) Lô hỏa thanh thuần: Dày công tôi luyện
Muốn lấy lòng mấy người chủ ăn no không có chuyện làm kia còn không dễ dàng
quá sao? Cẩn thận nhìn mặt mà nói chuyện, hiểu rõ sở thích của chủ,
miệng lưỡi ngọt ngào đúng lúc một chút, chịu khó làm việc một chút. Có
khi giả bộ hồ đồ một chút, nói lời trung thành ngốc nghếch một chút, thì có người chủ nào lại không thích nàng?
Nói đến việc nàng tới Mễ
gia, thật đúng là rất may mắn. Mễ viên ngoại vốn là một trong hai phú
hào lớn nhất ở Phủ Quang Châu(*) này, chuyên môn kinh doanh ngân hàng tư nhân và sòng bạc. Thế lực thì không cần phải nói, về phần nổi danh thì
ông ta có bốn nữ nhi, tất cả đều như hoa như ngọc. Đại tiểu thư ngay từ
lúc mười bốn tuổi đã bị Thiên viên ngoại ở Phủ Cầm Châu xem như bảo bối
mà mang về làm con dâu, Nhị tiểu thư vào lúc mười lăm tuổi không ngờ lại khiến người trong Hoàng cung coi trọng, hiện tại đang làm nữ Quan trong Cung, nghe nói được một Hoàng tử vừa ý, đang lo tổ chức đại hôn.
(*)Phủ: Tên gọi vùng đất đã được chia. Phủ cao hơn Huyện một cấp.
Kỳ quái là Tam tiểu thư.
Năm nay Tam tiểu thư đã mười bảy tuổi rồi, người tới cầu hôn giẫm bẹp cả
cửa, nhưng Mễ lão gia hoàn toàn cự tuyệt, không đồng ý một ai. Người bên ngoài đều nói Mễ lão gia định để Tam tiểu thư ở trong nhà nuôi nấng cả
đời, làm "trấn gia bảo". Ai cũng biết, Tam tiểu thư là người có dung mạo xuất sắc nhất trong bốn tỷ muội. Hiện tại ngay cả Tứ tiểu thư mười sáu
tuổi, người ta cũng đã được định sẽ gả đi vào cuối năm nay rồi, nhưng
hôn sự của Tam tiểu thư lại như mây bay, một chút dấu vết cũng không có.
Tam tiểu thư từng nhiều lần vụng trộm oán giận, nói cô bị cả Phủ Quang Châu chê cười. Nhưng Mẫu Đơn biết, cô không phải hờn giận Mễ lão gia, mà đối tượng cô nhằm vào là "người kia".
Người kia, vào thời điểm nàng
và tiểu thư nói chuyện bí mật đều dùng tên này để gọi thay. Nói cho cụ
thể, thật ra chính là Thủy công tử - Thủy Lan chi, con trai của một nhà
giàu khác ở Phủ Quang Châu.
Bí mật này chỉ có nàng và Tam tiểu
thư biết, Tam tiểu thư đã sớm cùng Thủy công tử hẹn thề ba kiếp, một năm trước đã bắt đầu đợi hắn tới cầu hôn. Nhưng mỗi ngày không dưới mười
mấy người tới cửa cầu hôn, một năm trôi qua, đổi không biết bao nhiêu
cánh cửa, nhưng hết lần này tới lần khác, người mà cô muốn chưa bao giờ
xuất hiện.
Tam tiểu thư vì vậy mà ưu sầu rụng không biết bao
nhiêu tóc, gầy mất không biết bao nhiêu thịt, còn thiếu chút nữa đã
tuyệt thực tự vận.
Ai, tiểu thư thật đáng thương . . . . . .
Mẫu Đơn thở dài trong lòng, trên mặt lại treo nụ cười vui vẻ, bưng khay chào hỏi tất cả nha hoàn, gia đinh đi qua.
Vĩnh viễn không làm mất lòng bất luận kẻ nào, đây chính là nguyên tắc sống
của nàng, cho dù đối phương là người làm có địa vị còn thấp hơn so với
nàng, nàng cũng sẽ không bày ra sắc mặt khó chịu. Mọi người ra cửa kiếm
miếng cơm, cũng không dễ dàng gì. Nếu sinh ra đã bất hạnh không được làm chủ tử, vậy thì hãy vui vẻ mà làm hạ nhân đi. Tự ái kiêu ngạo cái gì,
nghĩ trong lòng là được rồi. Trước mặt chủ tử, không nên xem mình là
người, kiêu ngạo cũng không thể ăn thay cơm. Người sống tốt nhất là nên
thực tế một chút.
Khe khẽ đẩy mở cửa phòng khắc hoa, Mẫu Đơn đứng ở cửa nhẹ giọng gọi.
"Tiểu thư, người đã tỉnh chưa? Nô tỳ mang trà tới cho người đây."
Trong khuê phòng màu hồng, một âm thanh kinh ngạc và mừng rỡ đột nhiên vang lên, "Mẫu Đơn? Mau vào mau vào! Đóng cửa lại!"
Ah? Hôm nay tinh thần không tệ lắm. . . . . . Chẳng lẽ Thủy công tử kia rốt cuộc có động tĩnh?
Mẫu Đơn đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi vào phía trong, cẩn thận đặt cái khay
lên bàn gỗ Tử đàn. Còn giai nhân có khuôn mặt đẹp đang ngồi trên giường
thêu đã không kịp đợi mà kéo nàng qua. Trên gương mặt thiên kiều bá mị
của giai nhân, tràn đầy vui sướng rực rỡ.
"Mẫu Đơn! Người kia đưa tin cho ta rồi !"
Tam tiểu thư vội vàng nói, nước mắt kích động tràn ra. Mẫu Đơn tỉ mỉ thay
nàng phủ áo khoác tơ tằm, rồi mới cười nói theo: "Đó là phúc khí của
tiểu thư! Ngài ấy muốn xin cưới sao?"
Tam tiểu thư lắc đầu, nhưng vẫn vui sướng vô hạn như cũ.
"Ngươi xem! Chàng hẹn ta tối nay đến phủ của chàng! Chàng quả nhiên vẫn nhớ đến ta đấy!"
Nàng rút ra một cái khăn xanh nhạt dưới gối, đưa cho Mẫu Đơn. Phía trên có
hai dòng chữ thanh tú, còn mơ hồ lộ ra mùi mực nước thơm quý. Đáng tiếc
Mẫu Đơn nhìn cái gì cũng đều không hiểu, nàng không biết đọc chữ, chưa
bao giờ học qua. Nhưng nàng vẫn có thể mỉm cười!
"Thật sự là phúc khí của tiểu thư! Thủy công tử nhất định là hẹn ngươi đi nói chuyện
cưới gả, tiểu thư nên ăn mặc xinh đẹp một chút!"
Mẫu Đơn cười tủm tỉm đem khăn trả lại cho Tam tiểu thư, đảo đảo mắt, ngọt ngào nói.
"Nha đầu chết tiệt này!"
Tam tiểu thư mặt mũi hớn hở thổi nàng một hơi, khuôn mặt đỏ ửng, hiển nhiên không kìm được vui mừng.
Cái cô tiểu thư này còn cố làm ra vẻ, rõ ràng trong lòng vui vẻ muốn chết,
còn không cho người ta nói. Mẫu Đơn cười híp mắt đỡ Tam tiểu thư từ
giường đứng lên, hỏi "Vậy tiểu thư tính chừng nào thì đi? Có cần Mẫu Đơn đi theo không?"
Tam tiểu thư ngồi vào trước bàn trang điểm, lắc
đầu nói: "Không cần ngươi đi, cũng tuyệt không thể để phụ thân biết
được! Ta ước chừng sau bữa cơm chiều sẽ đi, trước canh tư nhất định sẽ
trở lại. Ngươi đó, hãy ở lại chỗ này chờ đi. Ngộ nhỡ phụ thân muốn tới
hoặc là có hạ nhân tới quấy rầy, thì nói ta không thoải mái ngủ trước
rồi, không muốn gặp bất luận kẻ nào."
Mẫu Đơn chải đầu cho nàng,
động tác hơi dừng một chút, lập tức lại khôi phục lại bình thường, cười
nói: "Đó là đương nhiên, hôm nay tiểu thư muốn búi kiểu tóc gì?"
Chết tiệt! Muốn nàng làm bia đỡ đạn sao? Nếu thật sự để cho người ta phát
hiện ra, Mẫu Đơn nàng có chín cái mạng cũng không đủ đền a! Vị tiểu thư
khuê các này cũng quá buông thả rồi!
Tam tiểu thư thở dài một
tiếng, dịu dàng nói: "Mẫu Đơn, trong nhiều nha hoàn như vậy, chỉ có
ngươi đối với ta tốt nhất, thật lòng nhất. Ta đều biết hết, chuyện này
trăm ngàn lần không thể để phụ thân biết, ngươi hiểu không? Ta chỉ có
thể tìm ngươi giúp đỡ, ngươi nhất định phải dụng tâm a."
A, dùng
chiến thuật tình cảm với nàng sao? Mẫu Đơn vội vàng làm ra vẻ biết ơn,
ép ra một chút nước mắt, nhỏ giọng nói: "Ân tình của tiểu thư đối với nô tỳ, nô tỳ có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết! Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không để cho bất kỳ người
nào biết! Chuyện này nếu như có người thứ ba biết, nô tỳ liền bị giáng
xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!"
Cái lời thề này đủ nặng chứ? Thiên kim đại tiểu thư hài lòng chưa? Hừ, muốn nàng nói, nàng còn khinh thường đó. . . . . . Từ xưa tới nay nam nữ bí
mật ước hẹn có thể có chuyện gì tốt? Chuyện ngộ nhỡ bại lộ, chịu xui xẻo chỉ có thể là kẻ làm nha hoàn nàng đây, tất cả mọi người sẽ nói nàng
không có coi trọng tiểu thư. Làm hạ nhân thật là mạng khổ hu hu. . . . . .
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã đến tối.
Đáy lòng Mẫu
Đơn than khóc, thật sự là mạng khổ a! Nói trở về trước canh tư, hiện giờ cũng đã canh ba rồi, nhưng mà một chút động tĩnh cũng không có! Nàng
chờ ở cửa ra vào đến chân cũng tê rần, lòng tràn đầy khẩn trương. Hai
người nam nữ si tình này, chẳng lẽ vẫn còn dây dưa đến bây giờ ư? Nói
như vậy, cũng không phải không có khả năng sáng sớm mai mới trở về. . . . . .
Mẫu Đơn lại chạy một vòng trong khuê phòng, ánh trăng càng
ngày càng kiêu ngạo, chiếu rọi cả căn phòng nhìn qua cứ như ban ngày.
Trên đất chỉ thấy bóng dáng lo lắng của Mẫu Đơn, lúc ẩn lúc hiện.
Gió nhẹ thổi qua, cửa sổ ở góc tây chợt bị thổi mở, dọa Mẫu Đơn giật mình,
vội vàng chạy tới đóng cái cửa sổ đang ‘bang bang’ vang lên kia. Tiếng
vang như vậy, muốn kinh động người nào, nàng đã không thể chịu nổi rồi!
Lại dạo qua một vòng ở trong phòng, trong mũi chợt ngửi thấy một mùi thơm
quái dị, như những sợi tơ có ý thức lần lượt chui vào mũi nàng. Đầu óc
Mẫu Đơn đột nhiên có chút nặng nề, mơ mơ màng màng chỉ muốn ngã lên trên giường ngủ một giấc thật ngon.
Cái mùi thơm này. . . . . . Hình
như có gì đó không đúng. . . . . . Mẫu Đơn hoảng hốt nghĩ, chưa bao giờ
ngửi qua loại mùi này, thoải mái kì lạ! Sao đột nhiên đầu óc nàng lại
không tỉnh táo như vậy? Giường đâu? Giường ở nơi nào?
Ý thức của
nàng đã mơ hồ thành một đống, bản năng chỉ muốn tìm một cái giường mà
nằm ngủ. Trong lòng có một tia cảnh giác, biết rõ mùi thơm này cổ quái,
nhưng nàng lại không đủ sức kháng cự cảm giác buồn ngủ, thân thể quả
thật có ý thức như mình, tự động đi về phía giường thêu trong phòng.
Vén ra tầng tầng màn lụa, nàng ngay cả y phục cũng không thèm cởi, ngả đầu liền ngủ.
Trong bóng tối, mơ hồ cảm giác có ngón tay ở trên mặt, trên người nàng tỉ mỉ
dao động, lành lạnh, lại cực kỳ thoải mái. Nàng giật giật, miệng vô ý
thức líu ríu câu gì đó, đáy lòng vẫn còn một vùng nhỏ không có bị hương
vị kia mê hoặc, khổ sở vật lộn cùng cảm giác buồn ngủ.
"Tam tiểu thư Mễ gia. . . . . . Quả nhiên danh bất hư truyền, thật là mềm mại động lòng người. . . . . ."
Một giọng nói không phải nam cũng chẳng phải nữ chui vào tai nàng. Cái gì?
Người này cho rằng nàng là Tam tiểu thư sao? Nàng mơ hồ nghĩ, cái này
cũng coi như một con quạ đen bự rồi. . . . . . Nàng căn bản không phải
Tam tiểu thư đâu a. . . . . .
(*) quạ đen: ý nói xui xẻo
Nàng
ra sức giãy giụa, muốn mở miệng, nói cho cái người thần bí này biết nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng thân thể lại nặng nề không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đôi môi khẽ mấp máy một cái, lập tức không còn động tĩnh.
"Không cần sợ, thân thể ngươi về sau cứ giao cho ta đi, ngươi có thể hảo hảo mà đi ngủ. . . . . ."
Giọng nói của người kia vô cùng dịu dàng, lại thì thầm như thôi miên, khiến ý thức của nàng càng thêm mê man.
Người này. . . . . . Muốn bắt "thân thể" của nàng. . . . . . ?
Lỗ tai chợt phát ra một tràng âm thanh kịch liệt, Trong nháy mắt, vô số
cảnh tượng không thể giải thích được chui vào đầu nàng. Trong lúc mê
man, nàng chỉ loáng thoáng thấy ngọn lửa đỏ tươi, một mảng mây mù trắng
xóa, cùng với núi non xanh tươi bị mây mù bao phủ. Đó …………Là nơi nào?
Ngoài dự tính là ý thức của nàng đã dần dần rõ ràng, khẽ giật giật ngón tay,
không ngờ đầu ngón tay lại có thể cọ xát vào chăn. Nàng vui sướng một
hồi, đang muốn ra sức ngồi dậy xem xem chuyện gì xảy ra. Đáy lòng lại có một giọng nói đột ngột hô to!
"Xong rồi! Ta bắt sai người rồi!"