Mẫu Đơn hài lòng uống xong ngụm canh thịt bò cuối cùng, khẽ ném cái muỗng vào chén, không
chút hình tượng duỗi cái lưng mỏi. Vừa chép miệng, vừa liếm môi, vuốt
cằm hừ nói: "Không hổ là quán cơm tốt nhất Phủ Quang Châu, quả nhiên mỹ
vị! Oa, ăn tới bụng căng tròn luôn rồi."
Nàng vỗ vỗ bụng căng như cái trống, quay sang Tư Đồ sắc mặt trắng bệch ngồi bên cạnh mà cười
nói: "Thật đáng tiếc, ngươi là nguyên linh, không có cách nào ăn được
món ngon này. Trước kia ta làm nha hoàn cho nhà người ta, làm sao ăn
được đồ ăn khéo léo ngon miệng như vậy."
Nàng dùng đũa đâm bánh trôi long phượng còn thừa trong mâm, gương mặt mềm mại xinh đẹp, tràn đầy hạnh phúc đỏ ửng.
Tư Đồ cắn ngón tay mảnh khảnh, không thể tin nổi nhìn nàng, "Ngươi có phải là con gái hay không? Nơi này lại không có ai giành với ngươi! Tướng ăn quả thật y như heo! Mạng ta thực khổ! Thế nào lại ám lên loại người dã
man này!"
Mẫu Đơn "Thiết" một tiếng, "Tướng ăn? Tướng ăn có thể
lấp đầy bụng không? Dù sao bây giờ ta cũng đang ở trong phòng riêng,
không có ai nhìn thấy được ta. Ta có lấy tay bốc ăn cũng không liên quan tới ngươi!"
Nói rồi dùng tay cầm một cái bánh trôi lên, ác liệt cười với hắn.
Tư Đồ nâng tay áo to rộng lên che gương mặt xinh đẹp của mình, hừ nói: "Ta nếu là một cô gái, thế nào cũng phải hơn ngươi hàng trăm lần!"
Mẫu Đơn nhìn hắn một cái, cái tên hồ ly tinh này, luôn cười nhạo dáng vẻ
của nàng. Làm ơn, chưa từng có ai dạy nàng cái dáng vẻ chó má gì hết có
được chưa? Người sống trên đời, ăn cũng không thể vui vẻ ăn, lời cũng
không thể thoải mái nói, vậy sống còn có ý nghĩa gì?
"Đáng tiếc
ngươi không phải là con gái, Thủy công tử của ngươi vĩnh viễn cũng không thể coi trọng ngươi, ngươi đừng có hy vọng nữa!"
Mẫu Đơn thấy
thái độ mỉa mai của hắn, không kịp suy nghĩ đã phun ra mấy lời nói đả
thương người. Tay áo Tư Đồ nhất lời hạ xuống, gương mặt tuấn mỹ hoàn
toàn trắng bệch, trong đôi mắt hẹp dài màu tím không có nước mắt, nhưng
lại đau lòng muốn chết, có đau khổ mà không thể nói.
Mẫu Đơn vội
vàng bụm miệng, hối hận nhìn hắn, mắt trừng to tròn. Ôi! Nàng sao lại đi đâm trúng chỗ đau của ngươi ta chứ? Đánh người chứ không nên làm đau
lòng người, cách làm của nàng dường như hơi bỉ ổi. . . . . .
Thật lâu, Tư Đồ mới yếu ớt mà nói: "Ngươi nói đúng, nhưng không phải hắn
không để ý ta, hắn chỉ là trước giờ vẫn chưa hề biết đến ta thôi. Đều là tự ta ở chỗ này len lén thích. . . . . . Người ta căn bản không biết
gì. . . . . ."
Nước mắt tinh khiết ngưng đọng trong đôi mắt màu
tím, giống như pha lê tím xinh đẹp, chậm rãi lay động, không kìm được mà rớt xuống. Lọn tóc đen nhánh rũ xuống bên mặt, điềm đạm đáng thương,
cũng quyến rũ mê người.
Mẫu Đơn âm thầm ho một tiếng, nhìn loạn
xung quanh. Con hồ ly này bộ dáng đúng là rất đẹp! Khó trách mọi người
đều nói hồ ly tinh giỏi nhất là mê hoặc lòng người, dáng dấp tao nhã như vậy, hoàn toàn có thể làm cho người ta quên đi khác biệt nam nữ. Nếu
Thủy công tử nhìn thấy thật, nói không chừng đã mất hồn từ lâu, chứ
không phải là không cần.
Tư Đồ mở to hai mắt, cố nén không cho
nước mắt rơi, thở dài nói: "Hắn là người phàm đầu tiên mà ta nhìn thấy
khi ra khỏi núi Vô Trần, đến giờ ta vẫn không quên được lần đầu gặp gỡ
ấy. Mặt nước xanh biếc dập dờn sóng, Hắn mặc y phục màu xanh ngọc đứng
trước mũi thuyền. Ngọn gió kia ấy, thổi tung tóc hắn, y phục cũng bay
theo. Ta thậm chí còn ngỡ rằng mình gặp được tiên nhân, từ đó liền thế
nào cũng không thể quên, hối hận mình vì sao không phải là thân nữ nhi,
để được cùng hắn nắm tay cả đời, noi theo Uyên ương."
Mẫu Đơn cẩn thận nâng ly trà lên, uống một ngụm, sợ mình gây ra tiếng động làm phiền tới hắn.
"Ta vẫn len lén đi theo hắn, không dám để cho hắn phát hiện. Ta muốn biết
hắn thích cô gái như thế nào, dù phải rút củi dưới đáy nồi, ta cũng muốn trở thành cô gái như thế, khiến hắn coi trọng ta. Sau này vào một lần
tình cờ, ta đang ẩn thân ở trên nóc phòng, nghe hắn và bạn bè vui vẻ trò chuyện, nói Tam tiểu thư là mỹ nhân tuyệt sắc như tiên nhân, nếu được
người vợ xinh đẹp yêu kiều như thế, đại trượng phu sống cũng không uổng
cuộc đời này. Ta quả thật mừng rỡ như điên, cả đêm vội vã chạy tới Mễ
gia, dùng lửa hồ ly đốt nguyên thân, giữ lại nguyên linh, tính toán thời cơ ám vào người Tam tiểu thư."
Hắn khẽ ngẩng đầu, cười khổ nói:
"Nhập vào thân người khác vốn là việc bị Yêu giới và Thần giới nghiêm
khắc cấm đoán, môt khi bị phát hiện, thì ngay cả nguyên thần cũng không
thể giữ được. Mà ta lần đầu tiên lớn gan như vậy cũng là vì hắn. Thật
buồn cười cho tên tiểu yêu mới tu hành hai trăm năm như ta, ngay cả cái
đuôi còn chưa tu luyện thành hình, sớm đã biết khả năng nhập thân thành
công rất nhỏ. Tuy nhiên vẫn muốn ra tay một lần, dẫu không thành cũng có thể gặp gỡ, cùng hắn ôn tồn một thời gian. Lại không ngờ ngay cả ám
người cũng sai, toi công bỏ lỡ hắn. Thật sự rất không cam lòng. . . . .
."
Mẫu Đơn thở cũng không dám thở mạnh, chờ cả ngày, thấy hắn
không nói nữa, mới nhỏ giọng nói: "Chưa chắc đâu, sao ngươi biết bỏ lỡ
không phải là một sự may mắn? Như lời ngươi nói, tuổi thọ người phàm
chúng ta không quá trăm năm, cứ cho là ngươi cùng hắn kết thành cây liền cành, ngày sau hắn cũng phải già đi, chết đi. Tra tấn khổ sở từ từ như
thế, chẳng thà hiện tại dứt khoát từ bỏ, đau này cũng chỉ đau nhất thời. Yêu nói cho cùng vẫn là Yêu, người vẫn là người, làm sao có thể vĩnh
viễn gần nhau? Hãy nghĩ thoáng một chút đi."
Tư Đồ đột nhiên nhìn về phía nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dọa nàng giật mình, thiếu chút nữa đánh rớt ly trà xuống bàn.
"Ngươi nói thật dễ dàng! Người ngoài cuộc không trải qua đều như thế! Không
biết cảm thông nỗi khổ, tất nhiên cũng không biết vẻ đẹp của tình yêu.
Nói với ngươi không thông."
Mẫu Đơn nhíu nhíu đôi mày cong, nở nụ cười, "Ta quả thực không biết tình là gì, ta chỉ biết, nếu là của ta
thì nhất định không trốn thoát; không phải của ta, có cầu xin cũng vô
ích. Uổng cho ngươi là Hồ tiên hai trăm năm, đạo lý đơn giản như vậy
cũng không hiểu, ta nói với ngươi cũng không thông!"
Tư Đồ lại
trầm mặc, thật lâu cũng không nhúc nhích. Mẫu Đơn ăn uống no đủ, dần dần có chút ngồi không yên, móc ngân phiếu trong tay áo ra, hô vọng xuống
lầu, "Tiểu nhị! Tính tiền!"
Tiểu nhị vội vàng hào hứng chạy tới,
cúi đầu khom lưng, "Cô nương ăn xong rồi sao? Có muốn dùng thêm một bình Bách Thảo Hoa Cúc của hỉ lâu chúng tôi hay không? Mát mẻ hạ hoả, tốt
cho dưỡng sinh."
Trà Bách Thảo Hoa Cúc? Khóe miệng Mẫu Đơn cong
lên, trà gì còn được, trà này thì miễn đi! Lúc nàng hầu hạ người ta,
bưng còn ít sao?
"Không cần, tính tiền thôi."
Nàng tiện
tay ném cho tiểu nhị ngân phiếu một trăm lượng, nhìn hắn hai mắt tỏa
sáng mà chạy xuống, hô lên với chưởng quầy là hôm nay có khách hàng lớn. Ha ha! Cảm giác làm kẻ có tiền thực sự là —— thoải mái!
Nàng tùy tiện chọn một khối bạc nhỏ trong cái túi mới vừa rồi đã được trang bị
đầy đủ ra, thưởng cho tiểu nhị, khiến hắn cực kì vui mừng, cảm tạ liên
tục.
"Kia, Tư Đồ, mới vừa rồi ngươi nói cái gì mà hồ tiên một đuôi, hồ tiên chín đuôi, là có ý gì? Có khác biệt gì sao?"
Mẫu Đơn đi dạo lung tung trên chợ , tùy tiện mua một chút bên đông, một
chút bên tây, thỏa mãn dục vọng mua sắm tích lũy mười sáu năm của mình.
Tư Đồ hiển nhiên đã hơi khôi phục tinh thần một chút, lạnh nhạt nói: "Cửu
vĩ hồ yêu là tiên nhân tu hành cao thâm nhất trong hồ tộc, nói chính xác một chút, bọn họ đã không còn là yêu quái, mà địa vị đã không khác mấy
so với Thần. Còn một đuôi, là tu vi cơ bản nhất mà hồ tiên phải đạt
được. Ví như có thể tùy ý biến hóa dung mạo, cho dù nguyên thân có gặp
phải bất kì tổn hại nào, cũng có thể khôi phục."
Mẫu Đơn nhíu mày, "Vậy ý của ngươi là. . . . . ."
Tư Đồ có chút suy sụp, mặt đỏ lên, hừ nói: "Đúng a! Ta ngay cả một đuôi
cũng không phải! Ta chỉ là tiểu yêu nhỏ nhất, yêu hồ nửa đuôi mà thôi!
Câu trả lời này làm ngươi vui vẻ chưa?!"
"Phốc" , Mẫu Đơn phá lên cười, "Trời ạ! Ngươi chỉ là yêu hồ nửa đuôi?! Thật uất ức! Vậy chẳng
phải cái gì ngươi cũng không thể làm! Khó trách làm ra tới tình trạng
này!"
Tư Đồ giận rồi, lại mở tay áo ra che mặt, không thèm để ý tới nàng.
Mẫu Đơn cười lớn, chọc cho người chung quanh đều nhìn về phía nàng, nhưng
nàng cũng không ngại. Thuận tay cầm lên một cây trâm khảm hoa ở gian
hàng đối diện, móc bạc trong hà bao thảy qua, bộ dạng hào phóng khiến
cho mọi người ghé mắt, nàng lại cười tủm tỉm thật là hài lòng.
Tư Đồ vẫn không nói chuyện, xoay đầu đi không nhìn nàng. Nhưng khi nàng
lần thứ một trăm hai mươi mốt bỏ tiền ra mua một cái chén nhỏ không có
gì đặc biệt, thì rốt cuộc hắn cũng chịu hết nổi.
"Này! Ngươi có
thể cẩn thận một chút hay không? Mọi người trên đường đều đang nhìn
ngươi đấy! Ngươi mua nhiều đồ vô dụng như vậy, chúng ta lên đường chẳng
lẽ còn phải vác trên người sao?"
Hắn rống to bên tai nàng, trơ mắt nhìn nàng lại mua một bộ y phục màu đỏ.
"Ngươi còn đi mua như vậy, về sau ta sẽ không biến ra tiền cho ngươi nữa.”
Mẫu Đơn thở dài nói: "Ngươi yên lặng một chút xem, lần đầu tiên trong đời
người ta được mang nhiều tiền như vậy, cũng phải hào phóng một lần chứ.”
Tư Đồ nhìn chung quanh thấy vài nam tử có ánh mắt bất thường, vội quay đầu lại la lên: "Chớ mua! Mau trở lại khách sạn! Ngươi làm cho người ta
theo dõi rồi kìa! Một cô gái mang nhiều tiền trên người như vậy, ngươi
còn không biết sợ nguy hiểm sao?"
Mẫu Đơn cẩn thận nhìn bốn phía
một chút, có mấy nam tử vừa chạm phải ánh mắt của nàng liền rời mắt đi.
Trong lòng nàng căng thẳng, âm thầm hối hận. Là nàng quá hưng phấn, cũng quá sơ suất, sao lại quên mất đạo lý mang nhiều của ra đường thì không
thể phô trương chứ?
"Tư Đồ, tốt xấu gì ngươi cũng là Hồ tiên, chẳng lẽ mấy tên phàm nhân này cũng không đối phó được sao?"
Mẫu Đơn vừa đi thật nhanh về khách sạn, vừa nhỏ giọng hỏi. Liếc qua khóe
mắt, thấy mấy người kia đã đuổi tới, nàng sợ tới mức vội vàng không dám
nhìn nữa.
Tư Đồ tức giận nói: "Ta hiện tại chỉ là một nguyên thần mà thôi, chỉ biết một chút pháp thuật nhỏ vô cùng bình thường, căn bản
không có biện pháp đối phó với những người đó! Vả lại yêu cũng không
được tấn công người phàm! Ta đã phạm vào một đống điều cấm kị vì ngươi
rồi! Còn phải phạm tới khi nào nữa? Cái người nữ nhân này thật phiền
phức!"
Vừa dứt lời, Mẫu Đơn đã cảm thấy trên bả vai nặng trĩu, một bàn tay to lớn lông lá đã đè lên vai.
Nàng cả kinh, đang muốn hét lên, bên tai đã vang lên một giọng uy hiếp trầm thấp.
"Tiểu cô nương, không được hét, nếu không sẽ không có trái ngon để ăn. Ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi!"
Mẫu Đơn hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy năm sáu nam tử cao to vây lấy nàng, toàn bộ đều tham lam nhìn chằm chằm hà bao giắt bên eo nàng. Mà đoàn
người lui tới trên đường cái, cũng cố ý tránh ra, không một ai dám nhìn
về phía bên này!
Xong rồi! Nàng gặp nạn cướp thật rồi!