"Đây là Yên Hồng Sơn ư?"
Thủy yêu tựa trên lưng Hoàng Tuyền, kinh ngạc hỏi. Núi kia... Sao lại bồng
bềnh trên không trung vậy? Nàng chưa từng nghe nói yêu quái tộc Lang yêu biết bay mà! Bình thường bọn họ lên xuống núi, chẳng lẽ đều dùng xích
sắt ư?
Hoàng Tuyền thản nhiên nói: "Đây chỉ là bóng dáng mà thôi, Yên Hồng Sơn thật sự nằm dưới lòng đất. Nói toạc ra thì chính là một
cái động ngầm khổng lồ. Ngọn núi trôi nổi kia, là ảo ảnh mà Yêu Lang
Vương cố ý dùng pháp thuật tạo ra, phòng ngừa yêu quái không hiểu chuyện mà xông loạn."
Y nói xong, thoáng nhìn Tư Đồ.
Năm ngày
trước, bọn họ đuổi theo mùi của Ưng Vương Dực, đuổi ngày đuổi đêm. Rốt
cuộc đến được Yên Hồng Sơn vào ngày thứ năm. Mặc dù thương thế của Thủy
yêu sắp lành, nhưng cũng không thể chạy đi quá kịch liệt, cho nên Hoàng
Tuyền đành phải cõng nàng trên lưng. Mà Tư Đồ, năm ngày qua vẫn chưa
từng nói một câu. Dẫu đến nơi này rồi cũng chẳng nói chẳng rằng, mặt
không đổi sắc mà nhìn vách núi bên dưới.
Chưa từng thấy hắn lạnh
lùng đến thế. Kể từ khi biết hắn tới nay, Hoàng Tuyền vẫn cho rằng hắn
chỉ là một tiểu hồ ly đơn giản không có đầu óc, thỉnh thoảng còn ra vẻ
ẻo lả, giả ngây giả dại một lần. Cho đến bây giờ y chưa từng chú ý thấy
Tư Đồ có điểm nào khác biệt, nhưng…
Cặp mắt hẹp dài đang nhìn
vách đá kia thỉnh thoảng lại phát ra thần thái kinh người, cộng với
gương mặt vốn xinh đẹp của hắn, khiến y càng nhìn càng kinh hãi. Cứ mơ
hồ có cảm giác rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó trước đây
thật lâu. Y từng hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ ý nghĩ hoài
nghi ấy. Tư Đồ không phải là con hồ ly kia, thậm chí một đuôi hắn còn
chưa tu được, lại xảy ra chuyện quạ đen ngu ngốc như vậy với Mẫu Đơn. Có làm thế nào y cũng không thể khiến bản thân tin Tư Đồ có liên hệ gì với yêu hồ ba ngàn năm kia được.
"Mùi của bọn họ. . . . . . Biến mất ở bên dưới."
Tư Đồ chợt mở miệng nói, rồi cúi đầu, không chút tình cảm.
Hoàng Tuyền không nói gì, Thủy yêu trên lưng y lại vội vã tuột xuống đất, nói khẽ: "Chúng ta… Còn chờ gì nữa? Mau đi xuống đi!"
Hoàng Tuyền đỡ nàng, không nhìn tới vẻ mặt lo lắng của nàng mà lạnh nhạt nói: "Ngươi đừng đi, đi cũng chỉ làm gánh nặng thôi. Chờ ở đây là được rồi."
Thủy yêu vội muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên lại cắn môi. Hoàng Tuyền nói
đúng, nàng không có bản lãnh gì, chỉ là một tiểu yêu không có bất kì lực công kích nào mà thôi, thực sự là một gánh nặng, huống chi hiện giờ
trên người nàng còn mang thương tích.
"Vậy. . . . . . Ta ở lại đây chờ các ngươi. . . . . . Phải cẩn thận đó!"
Nàng ngoan ngoãn tự mình vịn lấy một cây dương nhỏ ven đường, từ từ ngồi xuống đất.
Ánh mắt Hoàng Tuyền hơi mềm đi, ôn hòa hiếm thấy. Y cởi chiếc áo khoác màu
bạc của mình xuống, đắp lên người nàng rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi hãy ở
đây, đừng đi đâu cả. Chậm nhất là hai ngày sau bọn ta sẽ trở lên."
Thủy yêu gật gật đầu, nắm áo của y ở trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay
tràn đầy mồ hôi. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên vui sướng hay
nên phiền não, tim đập thình thịch trong lồng ngực, cũng chẳng dám nhìn
y.
Hoàng Tuyền không nói gì nữa, đứng dậy đi về phía vách núi. Ra dấu với Tư Đồ một cái, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của hai người đã
dần mất hút dưới vách núi.
Thủy yêu không quan tâm đến đôi chân
vẫn đang nhũn ra, vội vàng chạy tới bên vách núi, lại thấy một tầng mây
sương lượn lờ bên dưới, yên ắng khác thường, đâu còn chút bóng dáng của
bọn họ!
--Editor Mèo Mạnh Mẽ--Diễn đàn Lê Quý Đôn--
"Tầng
thứ nhất của Yên Hồng Sơn là hồ Tuyết Phong, bình thường Lang yêu không
hay lui tới. Chung quanh là những con đường thông đến tất cả các tầng,
chúng ta vào đó thăm dò phong thanh tình huống trước đã."
Hoàng
Tuyền vừa rơi xuống đất, lập tức tiến về phía động đen vĩ đại kia. Tư Đồ yên lặng theo sau, thân thể trong suốt ánh lên động tối, trông càng
thêm phiêu diêu, giống như sắp tan vào không khí.
Đi tới cửa
động, liền xuất hiện một con đường nhỏ âm u. Nếu như nhớ không lầm, bước tới chín bước, nhảy xuống là đến được hồ Tuyết Phong. Hoàng Tuyền
ngoảnh đầu lại nói khẽ: "Tư Đồ, cảm giác của ngươi nhạy hơn ta. Sau khi
đi xuống nhất định phải chú ý tình huống xung quanh, nếu như dẫn tới quá nhiều Lang yêu, sẽ chỉ làm trì hoãn thời gian chúng ta đi tìm tiểu nha
đầu mà thôi."
Tư Đồ khẽ gật đầu, đôi mắt hẹp dài lơ đễnh nhìn vùng tối kia, có loại ánh sáng nào đó chợt lóe lên trong đáy mắt hắn.
Hoàng Tuyền bước chín bước, lật người nhảy vào bóng tối dày đặc.
Không lâu sau, trước mắt sáng lòa, chỉ thấy đốm sáng xanh bay lượn đầy trời,
soi rọi khiến hồ Tuyết Phong vốn trong veo yên tĩnh càng thêm trang nhã
lạnh lùng. Rừng phong màu bạc vẫn dày đặc, tươi tốt như cũ. Hồ nước xanh như ngọc trong rừng cây kia, lúc này hệt như phát điên mà nổi lên vô số xoáy nước, toàn bộ bùn đất màu máu dưới đáy hồ đều nổi lên, nhuộm cả hồ nước trong veo như ngọc thành màu đỏ sậm cổ quái.
Tiếng nước
vang rền trời, những xoáy nước kia bắn ra vô số bọt sóng, vỗ bên bờ.
Nước hồ nhiễm màu máu giờ hệt như tính nết một nữ nhân, hoàn toàn mất đi sự ưu nhã cao quý bình thường, phát điên trở thành người đàn bà chanh
chua. Tiếng vang ầm ĩ như vậy, Lang yêu không thể nào không phát giác
được!
Hoàng Tuyền biến sắc, chỉ thấy quanh hồ Tuyết Phong, vây
một vòng Lang Yêu lố nhố! Con nào con nấy đều ngửa đầu nhìn Hoàng Tuyền
và Tư Đồ, trong mắt là ánh sáng xanh lét đáng sợ!
Thật không may! Gặp ngay chóc lũ Lang yêu! Hoàng Tuyền cũng chẳng nói chẳng rằng, khẽ
lật tay áo, nháy mắt đã có mấy con cự mãng phóng ra từ lòng bàn tay,
nhào vào đám Lang yêu vẫn còn đang đứng ngẩn ra nhìn bọn họ. Đám Lang
yêu kia hình như vừa mới phản ứng kịp có cường địch đột kích, chạy chạy
chạy, gọi gọi gọi, phản kích phản kích, tránh né tránh né, bên bờ hồ
bỗng trở nên rối nùi.
(*)Cự mãng: Mãng xà to.
Tư Đồ chợt nhẹ giọng nói: "Mùi của Mẫu Đơn bọn họ… biến mất ở bờ hồ. Xem ra đã vào hồ nước."
Hoàng Tuyền vừa rơi xuống đất, nhưng không hề căng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh
nhìn Lang yêu vây tới. Bọn này đều là Lang yêu cấp thấp. . . . . . Đôi
mắt đỏ như lửa của y quan sát từng con một: Rõ ràng là đặc trưng của
loài sói, mắt xám, mỏ dài nhọn và răng nanh dữ tợn, lông đen phủ đầy
trên người, trên tai.
Xem ra Lang yêu ở tầng thứ nhất đều là cấp
thấp. Y hít sâu một hơi, khẽ giũ ống tay áo, thu hồi cự mãng vẫn đang
rượt đuổi Lang yêu bên hồ.
"Đối phó với loại yêu quái này, không cần dùng tới pháp lực cao cấp làm chi."
Y lạnh lùng nói, siết chặt mấy con cự mãng trong tay, biến hóa thành một cây roi bạc. Vung trái vung phải, cực kì dễ dàng.
Hoàng Tuyền chợt cười khẽ một tiếng, "Từ khi luyện ra ngân mãng, ta đã không
còn dùng roi nữa, hôm nay vừa lúc ôn lại quá khứ." Y ngoảnh đầu lại nhìn Tư Đồ cạnh đó, trầm giọng nói: "Tư Đồ, ngươi xuống đáy hồ trước đi, xem thử có lối đi hay không. Ta sẽ lập tức giải quyết hết đám Lang yêu
này."
(*)Ngân mãng: Mãng xà màu bạc.
Tư Đồ khẽ gật đầu, bước
về phía hồ. Đám Lang yêu dọc theo đường đi vừa cào vừa cấu hắn, nhưng
luôn xuyên thẳng qua thân thể hắn, không rớ tới hắn được. Tư Đồ mang vẻ
mặt thản nhiên mà bay tới hồ, rất nhanh thân thể đã biến mất trong hồ
nước, đi tìm thông đạo dưới đáy hồ.
Hoàng Tuyền đứng giữa đám
Lang yêu, cả người mặc y phục màu trắng bạc, tựa như ngọc thụ lâm phong. Y chậm rãi giơ roi lên, cười lạnh, thản nhiên nói: "Được rồi, cùng lên
đi. Để ta tiết kiệm thời gian một chút."
(*)Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió.
Dứt lời, ánh bạc trên tay lóe lên, khua thành một dãy sáng màu sặc sỡ.
************
Tư Đồ ung dung trôi trong nước, cho dù nước hồ bên người vẩn đục cuồn
cuộn, thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hồn phách này của
hắn. Liếc mắt một cái đã thấy được nguyên do tạo nên sự hỗn loạn của hồ
nước —— giữa đáy hồ nứt ra một cái động không lớn lắm, nước hồ xung
quanh mãnh liệt lao vào động, tạo nên vô số xoáy nước. Trên thông đạo
kia còn có một cái vòng bằng đồng vĩ đại hơi biến dạng, dường như từng
bị người ta kéo mới trở thành như vậy.
Hắn đang kinh ngạc quan
sát thì tiếng của Hoàng Tuyền đã vang lên sau lưng, "Xem ra Ưng Vương
Dực đã tới đây từ lâu. Nhìn vòng đồng xem, vệt đen đó là dấu tích từng
bị thần hỏa đốt qua".
Cửa thông đạo vỡ ra, có ít nước đen trào
lên, Hoàng Tuyền vội vàng bơi tới. Thấy trong thông đạo đã sớm tràn ngập nước hồ đen như mực. Trên cửa thông đạo móc một cái vòng đồng lớn, phía trên có dấu tay đen xạm, hiển nhiên là dấu vết vừa mới bị đốt cháy.
Nhất định là Ưng Vương Dực!
Tư Đồ chẳng nói chẳng rằng mà nhẹ
nhàng lách mình vào trước, bóng dáng trắng như tuyết thoáng chốc đã
không thấy tăm hơi. Hoàng Tuyền dừng một chút rồi cũng vội vàng đi theo, bơi theo hướng xoáy nước đến một cái hồ khác.
Cũng không biết
trôi theo dòng nước bao lâu, thế rơi xuống dần dần chậm lại, làn
nước trước mắt càng lúc càng vẩn đục, màu sắc càng lúc càng sậm đi, xem ra đã đến gần hồ nước đen. Hai dòng nước chảy âm tầm tranh tài, đấu đá
lẫn nhau tạo nên vô số mạch nước ngầm. Hoàng Tuyền lười phải mất công
bơi, rung người một cái, hiện ra nguyện hình!
Đó là một con mãng
xà màu bạc vô cùng khổng lồ! Vảy bạc lốm đốm tỏa sáng lấp lánh trong
nước hồ đen kịt, đôi mắt đỏ như lửa, miệng rộng há to, bốn cái răng nanh bén nhọn còn to dài hơn cột chống trong cung điện. Truyện được edit bởi mèo mạnh mẽ diễn đàn lê quý đôn. Tư Đồ không nhịn được ngoảnh đầu nhìn
y, lại thấy Hoàng Tuyền đã hiện nguyên hình, lắc đuôi một cái tạo ra
xoáy nước đáng sợ. Thân thể y mặc dù khổng lồ nhưng vẫn rất linh hoạt,
lượn thật nhanh dưới hồ. Bơi lội trong nước hệt như một con giao long.
"Xoạt” một tiếng, thân thể Hoàng Tuyền nhô lên khỏi mặt nước, Tư Đồ chỉ kịp
thấy ánh bạc lóe lên, Hoàng Tuyền đã khôi phục hình người, yên tĩnh đứng bên rừng cây, ngửa đầu nhìn hoa đào hồng phấn bay lượn khắp trời.
"Nơi này có điều quái dị, số hoa đào này…" Hoàng Tuyền sờ sờ một cây hoa đào cạnh bờ hồ, chẳng ngờ cây kia bị y ấn lại lõm vào! Hoàng Tuyền dùng
móng tay gảy một mảnh vỏ cây xuống, lập tức có chất lỏng đỏ như máu chảy ra.
"Đây là do người bị nguyền rủa bằng chú huyết đào hóa thành. Không thể động đậy, không thể nói chuyện, nhưng cảm giác trên thân thể
vĩnh viễn tồn tại, có thể nói là lời nguyền độc ác nhất."
(*)Chú huyết đào: Lời nguyền rủa đào máu.
Tư Đồ sâu kín nói, dường như muốn giơ tay chạm vào cây hoa đào bị nguyền rủa kia, nhưng đã giơ ra rồi lại rụt về.
Hoàng Tuyền trầm giọng nói: "Dường như ở đây có người đặc biệt nào đó cư ngụ, không có mùi của Lang yêu…".
"Vì đây là nơi vị khách quan trọng của chúng ta ở."
Một tiếng cười dài bỗng nhiên xen vào, không riêng gì Tư Đồ mà ngay cả sắc
mặt Hoàng Tuyền cũng có chút trắng bệch! Người này đến gần như thế nào?! Trước đó chẳng hề có chút cảm giác!
Hai người vội vàng quay đầu, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi vận y phục đen đứng dưới tàng cây hoa
đào, nhặt hoa mỉm cười, mặt mày tuấn lãng, cười tủm tỉm nhìn bọn họ. Đôi mắt xanh biếc, tựa như loại ngọc thạch tốt nhất, trong trẻo ôn nhuận,
không có chút sắc bén.
"Ta đây nên hoan nghênh các người đến Yên
Hồng Sơn, hay là nên trừng phạt các người đã giết chết năm trăm thị vệ
tầng thứ nhất của ta đây?"
Hắn bẻ một nhánh cây dính vài bông
hoa, làm như không thấy chất lỏng màu đỏ tuôn trào mãnh liệt từ chỗ đứt
gãy! Hoàng Tuyền nhìn ánh mắt ôn hòa mang ý cười của hắn, đột nhiên cảm
thấy toàn thân phát rét. Người này, tuyệt đối không đơn giản!
"Ngươi là ai?"
Hoàng Tuyền lạnh lùng hỏi, bắt đầu tập hợp yêu khí từ từ, cảnh giác nhìn hắn.
Người nọ cười hì hì, "Ta? Ta là chủ nhân của Yên Hồng Sơn, Lang Vương." Hắn
nhẹ nhàng cọ cành hoa đào vào mặt, dịu dàng nhìn bọn họ, nói nhỏ: "Làm
sao đây? Đây là chỗ của khách quý, không thể để cho các ngươi quấy rầy.
Nhưng để các ngươi quay về, không phải Lang yêu chúng ta hơi hẹp hòi
sao? Như vậy đi. . . . . ."
Hắn chợt cắm cành hoa đào xuống đất,
bước lên một bước, lòng bàn chân dính đầy máu loãng. Xiêm y của Lang
Vương rung lên, hắn nói một cách chậm rãi: "Các ngươi đã thích Yên Hồng
Sơn như vậy, thì hãy vĩnh viễn ở lại bên những cây hoa đào này đi! Xem
như tăng thêm chút phong cảnh cho Yên Hồng Sơn chúng ta, được chứ?".
Hắn cười một tiếng dữ tợn, đôi mắt màu xanh ngọc bích hiện ra sát khí ngút trời.
"Không biết thân thể Xà yêu ngàn năm, có thể nở ra đóa hoa tươi đẹp cỡ nào?"