Đôi mày Hoàng Tuyền
nhíu lại thành một đường thẳng tắp nghiêm nghị, nặng nề đặt Mẫu Đơn
xuống đất, trầm giọng nói: "Xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng!"
Mẫu
Đơn vừa kịch liệt thở hổn hển, vừa luôn miệng nói: "Ừ . . . . . Là cái
tên Ưng Vương Dực gì đó! Hắn muốn làm lễ tế, bắt chúng ta đưa đến Lưu
Hỏa sơn. Thủy yêu bị xích sắt lệ cốt trói không thể nhúch nhích, nàng đã cứu ta để cho ta chạy đi tìm ngươi! Lễ tế sẽ bắt đầu vào giờ tý! Nhanh! Hoàng Tuyền ngươi nhanh lên!"
"Ưng Vương Dực?!" Sắc mặt Hoàng Tuyền nhất thời thay đổi, "Ngươi chắc chắn? Ngươi gặp được hắn rồi hả?"
Mẫu Đơn liều mạng gật đầu, nói cũng nói không ra.
Tư Đồ vẫn yên lặng nhẹ giọng nói: "Ưng Vương Dực, chẳng lẽ chính là Thần
phản bội Thần giới ư? Nghe nói hắn dẫn theo mấy tên thủ hạ trộm đỉnh
đồng xanh thờ cúng Trấn Minh, tự khoe là Yêu Thần, sùng bái thần lửa và
Tu La Huỳnh Hoặc điều khiển lửa."
Hoàng Tuyền xoay người vừa đi
về phía mới vừa rồi Mẫu Đơn chạy tới, vừa nói: "Gã vốn là chòm sao Dực
trong hai mươi tám chòm sao, bản lĩnh xuất chúng. Nhưng bởi vì quá mức
sùng bái Huỳnh Hoặc mà thành tâm ma. Ngay từ năm trăm năm trước đã phản
bội Thần giới, rời khỏi núi Xạ Hương tự mình thành lập một môn phái,
hành tung bí ẩn. Thì ra là gã đang ở Lưu Hỏa Sơn! Hừ! Còn không buông bỏ những tín niệm vô ích của mình sao? Bất luận gã có làm cái gì, Huỳnh
Hoặc cũng sẽ không để ý. Gã cũng quá tự mình đa tình!"
(*)Chòm sao Dực: Chòm sao hình cánh chim.
Mẫu Đơn bước chân tập tễnh đi theo sau hắn, thở gấp nói: "Lưu Hỏa sơn. . . . . . Thật sự là ‘lưu hỏa’ sơn! Khắp nơi trên núi toàn là lửa không nói
đi, cả trên trời cũng có đốm lửa rơi xuống! Những thứ kia đều là do Ưng
Dực Vương làm sao?"
Hoàng Tuyền gật đầu, "Nếu gã đã sùng bái
Huỳnh Hoặc, tất nhiên phải học điều khiển lửa. Có thể đem một ngọn núi
thiêu đốt cho hoang vu, bản lĩnh của gã cũng không kém. Chỉ tiếc. . . . . ."
Trên môi y treo nụ cười lạnh lùng, "Chỉ tiếc muốn được giống như Huỳnh Hoặc, đời sau gã cũng không làm được!"
Mẫu Đơn vội la lên: "Hoàng Tuyền! Ngươi có thể cứu Thủy Yêu ra không? Ưng
Vương Dực lợi hại như vậy, ngươi. . . . . . Ngươi được không?"
Nàng cẩn thận hỏi, lại bất chấp lễ phép. Hoàng Tuyền cho tới bây giờ cũng
chưa thi triển pháp lực gì lợi hại trước mặt bọn họ, tuy nói y là yêu
quái ngàn năm, nhưng. . . . . . Mặc dù nàng rất muốn tin tưởng năng lực
của Hoàng Tuyền. . . . . .
Hoàng Tuyền nhàn nhạt liếc nàng một cái, "Nơi này còn chưa tới phiên ngươi tới hoài nghi năng lực của ta."
Mẫu Đơn vội vàng ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Tư Đồ nhẹ giọng nói: "Ưng Vương Dực đã từng là một trong hai mươi tám chòm sao, trình độ cũng coi như trên bậc trung ở Thần giới. Mặc dù không
cách nào so sánh được với Ngũ diệu bọn họ, nhưng năng lực cũng không thể khinh thường. Huống chi bản thân gã tu luyện năm trăm năm,
bây giờ rốt cuộc mạnh đến mức nào, không ai biết được. Người của Thần
giới tất nhiên đã sớm biết gã ở Lưu Hỏa sơn, lại chưa từng phái người
đến thanh trừ. Không phải che chở lẫn nhau, thì nhất định là không nắm
chắc có thể thanh trừ hay không."
Mẫu Đơn có chút nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Nếu gã sùng bái Huỳnh Hoặc, sao Thần giới lại không để Huỳnh Hoặc tới thanh trừ gã đi?"
Hoàng Tuyền nở nụ cười lạnh, "Lời của ngươi nếu như nói cho những yêu quái
khác nghe, nhất định sẽ bị cười nhạo! Huỳnh Hoặc là thân phận gì? Hắn ra tay, cả ngọn núi này cũng biến mất! Ta nói rồi, dù cho hắn lợi hại cỡ
nào, cũng không có khả năng sánh với Ngũ diệu. Ta nghĩ Thần giới chậm
chạp không phái người tới thanh trừ, nhất định là do Thần thú bốn phương cản trở. Ưng Vương Dực vốn là một phần trên danh nghĩa của tinh tú Chu
tước, từng đạt được hàng loạt chiến công trong lần đầu hai giới Thần Yêu đại chiến. Mà nhớ lại tình nghĩa trước kia, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt gã."
Sao lại có loại thần bao che lẫn nhau thế này? Mẫu
Đơn có cảm giác hình tượng Thần trong lòng mình phát ra âm thanh rạn vỡ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất. Từ trong lời của bọn họ, nàng cảm
thấy Ngũ diệu căn bản là lạnh lùng ích kỉ cộng thêm cao ngạo tự đại,
Thần thú bốn phương điên cuồng không có nguyên tắc mà bao che lẫn nhau
cộng thêm xem thường phàm nhân! Đó mà là Thần ư? Đó coi là cái gì?!
"Bọn họ cứ để mặc gã ở đây bắt người tới làm vật tế cho Huỳnh Hoặc ư? Thần linh là thứ khốn kiếp như vậy hay sao?!"
Mẫu Đơn nhất thời tức giận buột miệng mắng, mạng sống người phàm trong mắt
Thần là không có giá trị sao? Có thể tùy ý chà đạp sao? Mọi người đều là hai con mắt một cái mũi, có chỗ nào khác biệt? Chẳng lẽ Thần thì nhiều
hơn một con mắt một cái miệng sao?! Trừ có một ít pháp lực, sống được
lâu hơn, thì mấy tên Thần này cái gì cũng đều sai!
Tư Đồ nói:
"Cũng không thể nói như vậy. Ưng Vương Dực bây giờ đã không phải Thần,
hắn trúng tâm ma, đã thành yêu tiên. Huống chi Huỳnh Hoặc cho tới bây
giờ cũng không cần vật tế gì cả, thiếu nữ bị Ưng Vương Dực đem đi làm
vật tế cũng chỉ là hy sinh vô ích mà thôi. Thần giới mặc dù không nhúng
tay trông nom, nhưng cũng không có dung túng hắn làm vậy. Thần giới luôn có thái độ không nghe thấy, không để ý. Thật ra bọn họ thích nhất là
biểu hiện thần lực của bọn hắn ở trước mặt người phàm, sau đó thanh trừ
một ít tiểu yêu đạo hạnh không cao, cho người phàm kính ngưỡng mà thôi.
Thật sự gặp được yêu quái khó giải quyết, bọn họ sẽ lựa chọn yên lặng."
"Chuyện cũng không phải hoàn toàn như ngươi nói”. Hoàng Tuyền vừa lôi kéo Mẫu
Đơn phóng thật nhanh qua một cái lạch nước cản đường, vừa trầm giọng
nói, "Bọn họ chỉ rất ít tự tay đi làm chuyện gì thôi, bình thường đều
sai phái thủ hạ đi giải quyết tiểu yêu. Nếu như gặp phải đại yêu, Thần
thú bốn phương không xuất động, Ngũ diệu cũng nhất định sẽ ra tay. Chẳng qua thời điểm cần tới bọn họ tự mình ra trận, đó tất nhiên phải là trận chiến đấu kinh thiên động địa. Cho nên bọn họ rất ít tự mình ra tay."
Mẫu Đơn bị hắn lôi kéo, chân không chạm đất, cơ hồ là bay về phía trước,
trong lúc choáng váng vẫn không quên nói, "Huỳnh Hoặc thật sự lợi hại
như vậy sao? Ta nghe mấy tên Thần phản bội ở Lưu Hỏa sơn kia gọi hắn là
Tu La. Hắn đã giết rất nhiều người sao?"
Hoàng Tuyền trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ta từng chứng kiến một lần Huỳnh Hoặc trừ
yêu, chính là trừ một con Hồ tiên lợi hại tu hành hơn ba ngàn năm. Lần
chiến đấu đó quả thật khiến ta cả đời khó quên. Nếu như nói Hoàng Tuyền
ta bội phục nhất là ai, vậy chỉ có ba người. Một là Huỳnh Hoặc, một là
Hồ tiên kia, một còn lại chính là Thái Bạch."
Mẫu Đơn nuốt nước
miếng, oa. . . . . . Xà yêu lỗ mũi hếch lên trời này cũng có người để
bội phục sao? Nàng còn tưởng rằng y chỉ sùng bái chính mình. . . . . .
Hoàng Tuyền tiếp tục nói: "Khi đó ta vẫn chỉ là một con rắn nhỏ ngay cả thân
người còn không có, cuộn người ngủ trong hang đất. Ta nhớ lúc ấy là bị
một tràng tiếng gầm rú kịch liệt đánh thức, ta còn tưởng rằng núi lở
rồi, vội vàng ra xem. Lại thấy được hai người, một là Huỳnh Hoặc, một là Hồ tiên ấy. Hồ tiên là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt rất thâm
thúy màu tím đậm. A, lại nói cùng Tư Đồ có mấy phần giống nhau."
Mẫu Đơn vội vàng nhìn sang Tư Đồ đang bay theo bên cạnh, Tư Đồ mặt không
chút thay đổi mặc cho nàng nhìn hồi lâu. Mẫu Đơn "Xì" một tiếng bật
cười, nói: "Nếu quả thật là hắn thú vị như thế! Ta lại muốn nhìn thử bộ
dáng uy phong của Tư Đồ một chút! Ẻo lả ta đã sớm nhìn đến chán ngấy
rồi!"
Tư Đồ vẫn là không nói gì, an tĩnh tung bay bên người nàng, thật lâu, mới nói nhỏ: "Hoàng Tuyền, nói tiếp."
Hoàng Tuyền nói: "Đôi mắt của Hồ tiên kia hình như có thể mê hoặc lòng người, ta chỉ nhìn bộ dáng xinh đẹp kia thôi mà toàn thân đã nhũn ra, muốn
nhúc nhích cũng không được. Nhưng Huỳnh Hoặc bị hắn nhìn như vậy mà mặc
không biến sắc, trên thực tế ánh mắt của hắn nhất định là trống rỗng,
không lộ vẻ gì, không có suy nghĩ. Tay trái của hắn quấn kinh văn chi
chít, nghĩ hẳn là các loại phong ấn. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ đi
tới, từng vòng từng vòng mà cởi kinh văn quấn trong tay ra."
"Từ
từ cởi ra?" Mẫu Đơn không nhịn được chen miệng, "Hồ tiên biết rõ hắn sẽ
tấn công, sao còn để mặc cho hắn từ từ bày ra tuyệt chiêu vậy?"
Hoàng Tuyền thở dài nói: "Không ai có thể ngăn cản Huỳnh Hoặc, huống chi ta
thấy vẻ mặt Hồ tiên đó thậm chí rất vui mừng, dường như đợi không kịp
muốn nhìn tuyệt chiêu của hắn. Lúc ấy hắn từ từ cởi kinh văn ra, từ đầu
tới cuối không nói một lời. Kinh văn rơi đầy trên mặt đất, ta thấy được
trên tay trái hắn cháy lên một ngọn lửa, cả bàn tay đều là ngọn lửa tươi đẹp đỏ như máu ấy. Mặc dù chỉ là ngọn lửa nho nhỏ như thế, nhưng lại
khiến bầu trời cũng ánh lên màu đỏ, ngay cả ta cách xa như thế vẫn cảm
giác được loại khô khốc nóng bỏng đó. Huỳnh Hoặc không hổ là Hỏa Thần.
Sau lại ta mới biết, cả người hắn đều là một đốm lửa. Trên đời không ai
có thể chạm được thân thể hắn, bởi vì không ai tiếp xúc được một đốm lửa nóng cháy như thế. Ta lúc ấy quả thật bị sự thần thông ấy làm cho sợ
ngây người, cho rằng Hồ tiên kia phải chết không thể nghi ngờ, lại thấy
Hồ tiên kia chợt nở nụ cười, cũng không nói gì, tay áo mở ra, mười đầu
ngón tay vừa nhỏ vừa dài, phía trên lóe ra cùng một loại ánh sáng như
Huỳnh Hoặc." Nguồn: diendanlequydon.com
"Cùng một loại ánh sáng? Cũng là lửa đỏ sao?" Mẫu Đơn nghe đến mê mẩn, cứ như nghe kể chuyện cổ tích.
Tư Đồ chợt nhẹ giọng nói: "Là ánh sáng màu đỏ, nhưng không phải lửa. Bởi vì hắn là một con hồng hồ, cho nên yêu khí có màu đỏ."
(*)Hồng hồ: Hồ ly đỏ
Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn Tư Đồ, "Làm sao ngươi biết?"
Tư Đồ nhàn nhạt nói: "Hồ tộc chúng ta đều biết, Yêu hồ bị Huỳnh Hoặc hàng
phục, sau đó bị Trấn Minh phong ấn kia chính là Hồ tiên từng là niềm
kiêu hãnh của núi Vô Trần. Cũng là vị Hồ tiên mà Phi Yên đại nhân tôn
kính nhất."
Hoàng Tuyền gật đầu nói: "Yêu khí của hắn có thể thấy rõ mới là điều đáng sợ nhất, ta chưa từng thấy qua yêu quái nào có thể
khiến yêu khí hiển hiện ra như vậy. Nói ra thật xấu hổ, bọn họ chiến đấu thế nào ta đều không nhìn thấy rõ. Bởi vì động tác bọn họ quá nhanh,
lúc ấy ta hoàn toàn không thể nhìn rõ ai là ai. Ta chỉ thấy hồng quang
chiếu đỏ bầu trời, sau đó cả ngọn núi kia đều biến mất tại chỗ không còn nhìn thấy nữa. Thật là một trận chiến chấn động lòng người, cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng thấy lại trận đấu Thần Yêu nào lợi hại như thế."
"Hồ tiên đó đã làm gì mà Ngũ diệu muốn đi thu phục hắn vậy?" Mẫu Đơn nhỏ giọng hỏi, "Sau cùng là Huỳnh Hoặc thu phục hắn sao?"
Hoàng Tuyền vừa muốn nói, Tư Đồ đã lên tiếng: "Nghe nói Hồ tiên đại nhân đó
là một yêu quái tội ác tày trời, giết người, mê hoặc lòng người, lấy
trộm bảo vật Thần giới, làm rất nhiều chuyện xấu. Thần giới nhẫn rồi lại nhịn, sau hắn lại trộm Trấn Hồn ngọc có thể hấp thu linh hồn của Trấn
Minh, tụ tập rất nhiều linh hồn người phàm bên trong, tu luyện hóa thành yêu lực của mình. Chuyện này khiến Xạ Hương Vương vô cùng tức giận, cho nên phái hai người trong Ngũ diệu đi thu phục. Huỳnh Hoặc cùng Hồ tiên
kia chiến đấu một ngày một đêm, bất phân thắng bại, sau đó Trấn Minh lại ra tay phong ấn Hồ tiên đã mệt mỏi kia lại."
Mẫu Đơn há to
miệng, vội vàng hỏi: "Vậy. . . . . . Hồ tiên chết hay không chết? Ta
biết đối với yêu quái mà nói, phong ấn cũng không có nghĩa là giết chết
mà! Hoàng Tuyền không phải cũng bị phong ấn rồi lại được chúng ta thả ra đó sao ?"
Tư Đồ lắc đầu, "Cũng không ai biết Trấn Minh đem Hồ
tiên đi phong ấn ở nơi đâu, dù sao từ đó đến nay Hồ tiên kia cũng không
còn xuất hiện nữa. Chuyện này trở thành chiến công lớn của Huỳnh Hoặc,
từng được Xạ Hương Vương long trọng ăn mừng."
Mẫu Đơn gật đầu
liên tục, lại chuyển qua Hoàng Tuyền, "Ngươi bị ai phong ấn? Chẳng lẽ là một trong ngũ Diệu sao? Nghe ngươi nói trừ Huỳnh Hoặc và Hồ tiên, ngươi còn bội phục Thái Bạch, chẳng lẽ hắn chính là người phong ấn ngươi
sao?"
Sắc mặt Hoàng Tuyền trở nên cực kì khó coi, mím môi nửa
ngày cũng không nói chuyện, ánh mắt âm lãnh. Mẫu Đơn vội vàng bụm miệng, vô cùng hối hận mình hỏi chuyện không nên hỏi! Đần quá đi Mẫu Đơn!
Hoàng Tuyền đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ngươi nói đúng rồi, chính là Thái Bạch
phong ấn ta. . . . . . Thù này không đội trời chung!"
Mẫu Đơn không dám nói nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trăng sáng khổng lồ lên cao, hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng như bạc,
phạm vi trăm dặm đều nằm trong vầng sáng của nó, không sót chỗ nào.
Hoàng Tuyền đột nhiên từ mặt đất nhảy lên đầu cành, ánh lửa ở Lưu Hỏa
sơn vô cùng rõ ràng, cực kì rực rỡ, phía bên kia bầu trời đều là màu đỏ
quái lạ .
"Hiện tại giờ gì?!" Mẫu Đơn chợt kinh hoảng đứng lên! Ông trời! Đến giờ tý rồi sao? Thủy yêu sắp bị chết cháy mất rồi!
"Giờ hợi hai khắc! Chúng ta có nhiều thời gian!"
Bóng dáng Hoàng Tuyền như chớp, cấp tốc chạy về phía Lưu Hỏa sơn.
"Kiên nhẫn một chút! Lập tức tới ngay!" Thân hình hắn nhảy lên, nhẹ nhàng xuyên qua đầu cành, tựa như ma quỷ.
Giờ tý đang đến, trên Lưu Hỏa sơn dựng lên đàn tế cao lớn. Xung quanh đàn
tế cắm đầy nến nhỏ dài, những đốm lửa như những giọt máu, yêu dị lay
động. Cả người Thủy yêu bị đổi thành y phục trắng dành cho lễ tế, dùng
xích sắt lệ cốt trói chặt vào cây cột cao nhất trên đàn tế.
Dưới
đài, Thần phản bội mặc y phục đỏ đứng thành ba hàng, trong tay mỗi người đang cầm một cây nến, lửa đỏ như máu chiếu lên gương mặt khiến bọn họ
trông như yêu ma.
Ưng Vương Dực đứng trước đàn tế, ánh mắt lạnh
như băng nhìn vật tế còn lại không chạy trốn, đột nhiên tay áo mở ra,
bàn tay “phóc” một tiếng, toát ra một đốm lửa xinh đẹp.
"Lễ tế bắt đầu!"
Hắn lớn tiếng gào thét, người phía sau đều lẩm nhẩm tụng niệm gì đấy, âm thanh trầm thấp kéo dài.
Ưng Vương Dực vung ngọn lửa trong lòng bàn tay lên, lửa đỏ tươi lập tức bay ra ngoài, hạ xuống đống lửa đã sớm được đốt dưới chân Thủy yêu. "vù”
một tiếng, ngọn lửa đỏ như máu nhất thời vọt lên cao, chiếu lên dung
nhan Thủy Yêu trên đàn tế cao cao, xinh đẹp mà thê lương.