Sự Ngọt Ngào Của Cheval Blanc

Chương 11: Chương 11: Tuyên bố của người đứng đầu




Tập đoàn Mộ Gia.

Tập đoàn có kinh nghiệm hơn hai mươi năm trên thương trường quốc tế. Với hàng loạt những thành tựu nhất định đáng nể. Sở hữu hàng loạt công ti con, chi nhánh, trên khắp Châu Lục. Mộ Gia- Cái tên vô cùng có tiếng nói khiến các thương gia trong giới phải kính nể, kiêng dè. Tập đoàn Mộ Gia có năm cổ đông lớn, tương đương với năm lĩnh vực khác nhau. Từ thời trang, trang sức, đến các lĩnh vực thương mại, điện tử. Mỗi một cổ đông đều sở hữu số cổ phần nhất định.

Nếu nói Mộ chủ tịch là xương sống của Mộ Gia thì các cổ đông sẽ là xương sườn, cùng chống đỡ, tạo dựng nên một Mộ Gia vững chắc. Chính vì thế, nên việc chọn được người kế nhiệm vị trí chủ tịch là một việc hết sức quan trọng. Không chỉ hợp lí về mặt pháp lí mà còn phải nhận được sự đồng tình của các cổ đông. Vì vậy mà mới dẫn đến cuộc họp hôm nay- Cuộc họp mang tính chất ra mắt những con người có quyền “Chọn mặt gửi vàng” cho tương lai về sau của họ.

Mộ Tâm xuống xe, ném chùm chìa khóa cho người đứng trực ở cổng sẵn. Cô tháo chiếc kính dâm che đi nửa khuôn mặt, ung dung bước vào cầu thang máy. Tầng 5- Phòng họp hội đồng rộng lớn được trang hòa lộng lẫy, sang trọng. Mộ Tâm đứng trong thang máy, tâm trạng có không thoải mái khi bị gọi đến đây.

Kể từ sau khi bữa tiệc, Mộ chủ tịch và cô không hề nói chuyện lại với nhau, ngoài hai ba câu chào hỏi lúc ở nhà, còn lại cô toàn ở trên phòng, đồ ăn cũng là người giúp việc mang lên. Hôm nay bất chợt gọi cô, không thể không có chuyện. Bố cô là người khó đoán, nước cờ ông đi, không một ai có thể tự tin đoán trước được.

Cánh cửa thang máy kêu lên một tiếng “Tinh…” Mở ra trước mắt cô là vị thư kí lâu năm của Mộ chủ tịch. Bốn mươi tuổi- Sự phong độ không hề giảm sút.

Mộ Tâm mắt sáng như sao, môi nở nụ cười vui vẻ.

“Chú! Cháu thật sự rất nhớ chú đấy ạ!”.

Vị thư kí nghiêm chỉnh, tay chỉnh gọng kính cũng không giấu nổi vui mừng khi được gặp lại Mộ Tâm sau bao năm.

“Đúng vậy! Tiểu thư khác rất nhiều so với khi xưa rồi”.

“Theo thời gian đương nhiên là sẽ phải khác rồi chứ ạ!”. Vị thư kí bật cười với Mộ Tâm. Cảm giác cô bé này không còn như trước, thay vào đó đã trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều.

Vị thư kí nghiêng người, tay đặt lên nắm cửa nhìn cô.

“Chủ tịch và mọi người đang chờ tiểu thư”.

Mộ Tâm môi vẫn nở nụ cười.

“Cháu biết!”.

“Có lẽ là lần đầu nên sẽ hơi run, nhưng về sau sẽ không còn nữa. Cố lên!”.

Mộ Tâm thở dài, gật đầu với vị thư kí, tay không quên chỉnh lại mái tóc cho gọn gàng. Dù sao không sớm thì muộn cũng phải vào, tốt nhất nên vào sớm để xuôi chèo mát mái. Vị thư kí kéo mạnh cánh cửa, Mộ Tâm bước vào.

Hiện ra chính là những ánh mắt đổ dồn về phía mình. Năm người, đại diện cho năm cổ đông, ngồi hai bên, Mộ Lâm ngồi bên mé phải gần đầu bàn, Mô Dung ngồi bên trái, người cuối cùng là Mộ chủ tịch, vị trí cao nhất. Bên cạnh ông có một vị trí trống, Mộ Tâm đoán là của thư kí. Gương mặt mỗi người trong căn phòng này lộ rõ sự căng thẳng đến lạ thường. Mộ Tâm bao quát xung quanh thấy ngoại trừ ghế cạnh chủ tịch thì còn một chỗ cuối bàn để không.

Mộ Tâm cúi đầu, giọng nói vừa đủ.

“Chủ tịch! Con đến rồi”.

Mộ chủ tịch hơi hắng giọng, ngồi thẳng người lại, mắt vẫn nhìn thẳng, không trả lời.

Mộ Tâm lén đưa mắt về phía chị gái Mộ Dung, liền bị chị lườm nguýt một cái. Mộ Dung ra hiệu cho Mộ Tâm nhanh chóng về vị trí để tránh làm mất thời gian của mọi người. Cô nghe lời, định lẳng lặng đi về phía cuối bàn.

“Ngồi ở đây”.

Mộ Tâm dừng bước, không động tĩnh.

“Vị trí này”.

Mộ Tâm mở to mắt khi biết chủ tịch đang ra lệnh cho cô ngồi cạnh ông.

Cũng như phản ứng của cô, toàn bộ người trong phòng ngạc nhiên nhìn nhau, nhưng vẫn không nói gì, họ chỉ có chút hiếu kì dành cho chủ tịch đáng kính. Đến ngay cả Mộ Lâm còn chưa được ngồi cạnh thì không biết lí do gì cô con gái út lại được ngồi ở đó. Mộ Tâm vẫn đứng đó, cô đánh mắt sang Mộ Lâm.

Anh nhìn bố mình với ánh mắt khó hiểu. Gương mặt tối sầm lại. Mộ Tâm bỗng chốc bị khó xử giữa chủ tịch và Mộ Lâm.

“Đừng kéo dài thời gian nữa. Mọi người ở đây ai cũng còn có việc riêng”.

Chủ tịch Mộ lên tiếng giục Mộ Tâm khiến cô càng bị rối. Kết cục vẫn là có được “vinh dự” quý báu ngang hàng với chủ tịch.

Vị thư kí đồng thời đi vào, thấy Mộ Tâm ở đó liền thoáng ý cười.

“Bắt đầu thôi!”. Mộ chủ tịch ra lệnh, toàn bộ người trong căn phòng tự động như một thói quen, mở tập tài liệu được đặt trước mặt.

Vị thư kí đứng bên chủ tịch mạnh dạn phát ngôn thay cho Mộ chủ tịch.

“Như mọi người đã biết, trong nhiều năm gần đây chúng ta đã cố gắng phát triển mọi lĩnh vực của các cổ đông và gặt hái được thành công nhất định. Tuy nhiên sắp tới chiếc ghế chủ tịch cần được trao lại cho người mới. Để tìm được người xứng đáng, chủ tịch có một yêu cầu”. Nói rồi vị thư kí nhìn Mộ Lâm, Mộ Dung và Mộ Tâm. Ba người ba tâm trạng khác nhau.

”Tháng hai tới đây, một buổi biểu diễn của các hãng thời trang do nhà thiết kế Victoria tổ chức sẽ diễn ra. Chủ tịch muốn đưa hãng thời trang của Mộ Gia xác nhập vào Victoria”.

Vị thư kí dứt lời, Mộ Tâm liền nheo mắt nghĩ ngợi.

“Hãy thể hiện cho tốt”. Mộ chủ tịch cất tiếng ngay sau đó, không chỉ rõ mặt nhưng ai cũng hiểu rằng đó là lời ông đang nói với ba người con của mình.

Ngoài kia, trời vẫn trong xanh, nhưng tâm trạng con người ta lại âm u như chuẩn bị có một cơn giông bão sẽ đến, mang theo bao sóng gió. Mộ Tâm từ đầu đến cuối thỉnh thoảng lại để ý đến nét mặt của Mộ Lâm, đây là việc sẽ làm khoảng cách giữa anh trai và cô lớn dần. Mộ Tâm từng nói sẽ không lấy bất kể thứ nào thuộc về anh, nhưng Mộ Lâm lại khinh bỉ, cho rằng cô rất ngu ngốc “Cô nghĩ mọi thứ do cô quyết định hay sao? Muốn làm gì thì được hay sao?”. Xem ra đến tận hôm nay cô mới thấy lời anh nói rất đúng, chủ tịch là người định đoạt tất cả, ông sẽ không bỏ sót một ai, sẽ kéo cô vào bằng được dù cho cô không muốn, ông muốn biến cô thành nhân vật phản diện trong mắt ngời khác, đặc biệt là Mộ Lâm.

Mộ Tâm ngồi yên tại chỗ, đợi cho toàn bộ người rời khỏi phòng sau khi cuộc họp kết thúc, mắt cô nhìn vào không trung một cách vô định. Chủ tịch cũng ngồi đó. Không khí yên lặng một cách đáng sợ.

“Con sẽ không tham gia”.

Chủ tịch Mộ nghe thấy thế vẫn không có phản ứng, dường như câu nói này quá quen thuộc. Câu nói đã được Mộ Tâm phát ngôn từ tám năm trước và cho đến tận bây giờ, không thay đổi. Mộ chủ tịch có vẻ không quan tâm, ông lấy cây gậy chống toan đứng dậy, thì Mộ Tâm nói vội.

“Con nói lời này khi đã hai sáu tuổi, không phải lời nói của đứa trẻ mới lớn, nên lần này nó là thật. Xin người hãy tôn trọng”.

Mộ chủ tịch chững lại, ông nhướng lông mày.

“Vậy con định làm gì trong khi anh trai và chị gái con phải đau đầu để lao vào cuộc đua này?”.

Mộ Tâm ngẩng cao đầu. “Con sẽ đứng sau Mộ Dung, hậu thuẫn cho chị ấy”.

Mộ chủ tịch lắc đầu. “Vậy còn mẹ con?”. Câu nói nghe có vẻ bình thường nhưng Mộ Tâm biết thừa nó giống một câu đe dọa khiến cô bực lên.

“Chủ tịch!”. Mộ Tâm bức xúc nhìn ông. “Đừng đem mẹ con ra. Nếu chủ tịch đã đem bà ấy về nhà làm vợ thì hãy giữ lấy, đừng có lúc nào cũng đem ra làm quân bài điều khiển con. Con không còn là đứa trẻ năm đó nữa, cũng không yếu đuối như Mộ Dung, càng không tham vọng giống anh. Con không muốn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.