“Hộ... hộc... hộc... tôi không muốn chết... tôi không muốn chết...” Người đàn ông bò lê trên đường cái, máu tươi cùng hợp chất vàng hôi thối bốc mùi tỏa ra từ trên người ông ta.
Đâu ai ngờ rằng ngày hôm qua người đàn ông còn bẩn thỉu, thảm hại hơn cả tên khất cái này là một đại ca hắc đại khét tiếng, lũng đoạn cả thị trường một thành phố, máu tươi nhuốm đầy hai bàn tay.
“Lữ Phương Tiến, đại ca hắc đạo thành phố U nước Y, tổng cộng tài sản 20 tỷ Y đồng (tiền nước Y) đã được thu gom, tổng cộng 7 vạn đàn em tay chân đã nhận được đền tội đích đáng. Vợ là Y Nhạc - trực tiếp hại chết 26 người, gián tiếp hãi hại áp bức chết 105 người, phán án Tử, đã thi hành. Con trai duy nhất Lữ Độc - nghiện hút, buôn bán chất cấm, trực tiếp sát hại 203 mạng người, gián tiếp hại chết: khoảng hơn 4 trăm người, phán án Tử, đã thi hành.”
Một nam nhân áo đen cầm theo một cuốn sổ đen đột ngột xuất hiện, lạnh lùng đọc lên những tội ác vô cùng man rợ. “Cuối cùng, chính chủ Lữ Phương Tiến, hãm hiếp 56 nam hài, 67 nữ hài, 22 nam nữ thành niên, trực tiếp sát hại 597 mạng người, gián tiếp hãm hại chưa rõ (tính cả mạng người do đàn em sát hại), đem chất cấm lũng đoạn U thành, buôn bán vũ khí, chất cấm, buôn lậu... phán án: Xé Thi Tử, lập tức chấp hành!”
Đọc xong, nam nhân cúi đầu, dần lùi về trong bóng đêm.
Cộp.
Cộp.
Cộp.
Lữ Phương Tiến nuốt sợ hãi vào bụng, cố gắng lấy ra chút dũng cảm cuối cùng sau một đời huyết tinh, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nữ nhân mái tóc đen tuyền đến gót chân, cơ thể có thể ví như được thần ban tặng được lồng trong một chiếc váy đỏ yêu diễm. Nổi bật nhất, một bên mặt cô ta được vẽ lên một hình xăm phức tạp, nhưng lại đầy phong tao khuynh đảo chúng sinh.
“Cô...” Thế nhưng Lữ Phương Tiến giống như nhìn thấy thứ gì vô cùng kinh khủng, nước mắt nước mũi toàn bộ chảy ra. “Cô... Cố...”
Đúng vậy, đồ án này ông ta đã từng được thấy, thấy trong một cuốn sách mà người thầy đã dẫn ông ta vào hắc đạo đưa cho ông ta. Khi đó ông ta vẫn còn có tuổi trẻ, nhiệt huyết, và lương tri.
Thầy nói với ông ta rằng:“Vào hắc đạo không phải có thể tùy ý bay nhảy, làm việc phi nghĩa. Hắc đạo có luật của hắc đạo, và những Thi Hành Giả mang theo đồ án này sẽ thực thi Hắc luật khi có kẻ phạm luật. Cho nên, đừng lầm đường...”
Cố gia...
Cố gia...
Lữ Phương Tiến run rẩy quỳ dưới đất, đối diện ông ta là mũi giày đỏ chót.
“Hừm... Hắc đạo ngày nay thật sự quá bẩn thỉu! Chỉ mới mười mấy năm mà đã bẩn thỉu thế này, haizz” Tiếng nói quanh quẩn bên tai Lữ Phương Tiến khiến ông ta càng thêm run rẩy.
“Chẳng lẽ Hắc luật đã trở thành đồ bỏ rồi sao?” Nữ nhân vỗ vỗ chiếc va li, nhẹ nhàng mở nó ra.
“Lữ Phương Tiến. Thi hành Xé Thi Tử.” Giọng nói đầy mị hoặc vang lên, sau đó, mắt Lữ Phương Tiến mờ đi.Không, ông ta ngã xuống.
Một chiếc dao đã cắt đi hai bắp đùi của ông ta.
“A...” Khi ông ta tính theo phản xạ hét lên, một chiếc kéo thẳng thừng xuyên qua cổ họng ông ta, ghim chặt ông ta xuống dưới đất.
“A... a...”
“Suỵt... nhỏ giọng một chút nhé. Gần nơi này là một khu phố nhỏ, nhà nhà đều đang say giấc, hét lên như vậy thật là mất lịch sự!” Cô gái dùng một con dao chọc chọc cơ thể ông ta, đôi môi đỏ mọng mím mím đầy bí hiểm, một ngón tay của cô đặt lên môi, con mắt khẽ nháy.
“Thật ủy khuất cho tôi nha, tôi thật thích nghe tiếng hét của mấy người. Quả thật nó là một thứ âm thanh rất tuyệt vời.” Nữ nhân vẻ mặt ủy khuất chu môi. “Đem chúng lại đây nào.”
5 con sói to lớn được đem ra, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm người đàn ông, thế nhưng đụng đến ánh mắt nữ nhân đều đồng loạt rụt chân lại, rên “ư ử” muốn lủi đi.
“Nào, xé hắn ra