Dạ Dương không hề biết, một câu nói trong vô tình của mình lại vô cùng có lực sát thương với cô gái này, hắn ôm lấy Ngữ Linh, dẫn cô ta ra ngoài. Thật buồn cười là trước khi đó, Ngữ Linh kia còn vô cùng thành khẩn cúi đầu xin lỗi Cố Lam. Cô ta quá thiện lương, cứ nghĩ thế giới này luôn luôn tốt đẹp - ngu ngốc giống như cô lúc trước.
Nén lại chút chua xót trong tim, Cố Lam bước ra khỏi quán cà phê, liếc nhìn chiếc ô tô đã phóng đi xa.
"A Dương..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Lam móc ra chiếc điện thoại cũ kĩ của mình. Chữ hiển thị: Bà chủ.
"Bà chủ, hôm nay sao?" Cố Lam có chút thẫn thờ nhìn lên trời cao.
"Đúng nha Lam Lam, hôm nay là ngày hẹn bắt buộc của cô đấy. Cô phải đến nhanh lên, đấu thủ của bên kia đã suốt ruột lắm rồi!" Trong điện thoại là một giọng nói vô cùng kiều mị, tùy hứng, chọc cho người ta yêu thích không thôi.
"Được rồi, chào chị, bà chủ!" Cố Lam cúp máy. Hôm nay tâm trạng của cô không được tốt, coi như giải tỏa một hôm vậy.
... ......
Khu hắc đạo - sảnh quyền anh ngầm.
"Phàm Lâm, không ngờ cậu mà lại có cái sở thích này!" Dạ Dương liếc nhìn xung quanh, mặc dù hắn cai quản khu hắc đạo đã lâu nên chuyện của sảnh quyền anh ngầm này hắn cũng biết chút ít, thế nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn thực sự bước đến nơi này.
"Hôm nay thấy tâm trạng của cậu không được tốt nên tôi mới dẫn cậu đến đây. Thực ra tôi cũng mới chỉ nghe nói mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới nơi này!" Phàm Lâm khoác tay lên vai của Dạ Dương, ánh mắt tùy ý liếc nhìn xung quanh. Không ai thấy, trong ánh mắt của hắn không phải là tò mò, hiếu kì, mà là âm trầm cùng nôn nóng.
Dạ Dương còn đang bận phiền muộn với chuyện cỉa Ngữ Linh, không rảnh để bận tâm trạng thái kì lạ của tên bên cạnh.
"Chúng ta lên trên kia ngồi, hôm nay tôi muốn cược đấu một chút!" Phàm Lâm nở một nụ cười thâm trầm.
2 năm rồi, Tiểu Hàn!
Lần này, em đừng mơ tưởng có thể chạy thoát khỏi tay tôi!
... .......
Người phụ nữ đứng ở nơi đó, thu hút mọi ánh nhìn. Mái tóc đen truyền hơi xoăn bao phủ quanh vòng eo nhỏ thon gọn, ôm sát cơ thể là bộ váy xẻ dọc dùi màu đỏ như máu tươi diễm lệ. Ánh mắt lẳng lơ, môi đỏ câu hồn người. Tất nhiên, nếu không có khẩu súng ngắn tự động bên hông nàng cùng hai tên vệ sĩ quân nhân đứng đằng sau lưng nàng ra, chắc chắn ở cái chỗ ngư long hỗn tạp này, cô gái đó đã bị ăn đến không còn mẩu xương nữa rồi.
Mà nếu bạn hiểu biết một ít trong giới hắc đạo cùng biết rõ thân phận nữ yêu tinh này, chắc hẳn bạn có muốn "cương" cũng cương không nổi đâu.
"Bà chủ." Một giọng nói dịu dàng vang lên. Lẽ ra các anh chàng đang đứng xung quanh hóng hớt người đẹp phải lao đến làm quen ngay, thế nhưng bọn họ cứ như bị động kinh, từng tốp, từng tốp bỏ chạy ráo riết.
Một cô gái khác tiến ra. Cơ thể trắng nõn hoàn mỹ chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đen cùng váy ngắn bó sát đùi khiêu gợi, khuôn mặt tinh xảo bị một chiếc mặt nạ màu đen che đi, để lộ môi son quyến rũ hơi cong.
Cô ta chính là nỗi sợ hãi của giới quyền anh ngầm khu hắc đạo - Hắc nữ họ Dạ.
Không ai biết cô ta tên gì, diện mạo thực sự như thế nào. Chỉ biết đột ngột vài năm trước, cô ta ngang trời xuất hiện, trải qua những cơn mưa máu tẩy rửa, trở thành tồn tại đứng đầu sảnh quyền anh ngầm với 300 trận bất bại.
Rất nhiều kẻ có máu mặt bị thua cược liền vận sức muốn bóp chết con kiến hôi này, ngày hôm sau đã toàn gia bị diệt. Bởi chỗ dựa của cô ta chính là nữ chủ nhân của sảnh quyền anh ngầm - Huyết tinh yêu nữ - kẻ có quyền lực vô cùng lớn, thuộc tầng lớp cao nhất của hắc đạo quốc tế. Sảnh quyền anh ngầm này cũng chỉ là một khu vui chơi cô ta mở ra thôi.
"Tiểu Dạ, theo hẹn ước thì hôm nay sẽ là trận đấu cuối cùng của em. Sau hôm nay, nợ của em với chị đã hết." Yêu nữ tiến đến ôm Hắc nữ họ Dạ vào lòng, khí chất đột nhiên trở nên ôn hòa hơn bình thường. Cưu mang cô nhóc này gần 5 năm, tình cảm của cô với nó đã trở nên vô cùng sâu đậm rồi.
"Vâng, em cảm ơn chị rất nhiều." Hắc nữ cũng ôm lại Yêu nữ này, khóe mắt cô hơi hơi ẩm ướt.
"Được rồi, cố lên, Tiểu Dạ!"
Yêu nữ nhìn bóng lưng kiên cường đang rời đi kia, ánh mắt của cô thập phần bất đắc dĩ. Một cô gái, có cần phải kiên cường đến mức đó không? Kiên cường đến mức làm cho người ta đau lòng chết đi được.
.
.
.
"Tiểu Lư!" Phàm Lâm ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô gái mặc đồ đen đang bước ra võ đài, ánh mắt ra lệnh cho thủ hạ đứng bên cạnh.
"Vâng!" Tiểu Lư cúi đầu, bước ra võ đài.
Mặc kệ ánh mắt hơi hơi nghi hoặc của Dạ Dương, hai tay của Phàm Lâm bị chính hắn siết đến trắng bệch.
Em không chịu trở về bên tôi, vậy thì chính tôi sẽ bức em phải quay về bên tôi!