Thánh đường hoa lệ nhất thành phố Pha Lê, bản nhạc mừng chúc phúc dịu dàng ngân vang khắp ngóc ngách thành phố. Bởi lẽ, hôm nay chính là ngày thành hôn của Dạ gia đại công tử Dạ Dương.
Khách khứa tấp nập không ngừng. Nụ cười của họ trông thật vui vẻ, giống như là rất hạnh phúc thay cho hôn lễ của Dạ Dương đại công tử. Thế nhưng nếu không phải Dạ gia là gia tộc nắm giữ 1/2 mạch kinh tế toàn cầu thì liệu những kẻ này có thể cười nói chân thành như vậy hay không?
Thế mà, trái ngược với nụ cười không rõ thật giả của bọn họ, những vị chủ nhân của buổi lễ - Dạ gia lại méo mó mặt mày, miễn cười cười cho qua truyện. Chỉ cần vậy cũng rõ, hôn lễ này rõ ràng là có vấn đề nghiêm trọng.
Bên trong căn phòng chuẩn bị hôn lễ...
“Hừ, rất đắc ý phải không?” Một cô gái ăn mặc vô cùng sang trọng quý phái, cả cơ thể toát lên nồng đậm khí chất cao sang cùng kiêu ngạo - Dạ Tâm Thư, tiểu công chúa của Dạ gia bây gìơ đang vẻ mặt khoa trương cùng khinh bỉ vị chị dâu ngồi trước mắt.
Khác với vẻ kiêu ngạo cao sang của Dạ Tâm Thư là cô dâu ngày hôm nay, Cố Lam, cô gái với bộ áo hoa lệ xa xỉ, người phụ nữ một bước lên mây xanh trong truyền thuyết.
“Tôi nói cho chị biết, nếu không phải do anh trai tôi đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn cùng chị, tình cờ lại bị cánh nhà báo tóm được, chị làm sao có cửa tiến vào Dạ gia chúng tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Dạ Tâm Thư kiêu ngạo hất hàm, nói xong thì tức giận rời đi.
Ti tiện kỹ nữ vậy mà lại bày mưu tính kế chui lên giường anh hai, hại anh hai phải thú ả về làm vợ, bây gìơ lại làm cái vẻ mặt thanh cao không nhiễm bụi trần kia. Thật bỉ ổi!
“Rầm!”
Cô dâu ngẩn ngơ suốt từ nãy gìơ mới giật mình tỉnh lại, khe khẽ vuốt ve sợi dây chuyền mặt đá thô sơ trước cổ rồi cuộn mình lại trong góc phòng.
Đây là thói quen của Cố Lam khi mất bình tĩnh. Khi ngồi lại vào một góc nhỏ, cuộn mình lại như vậy, cô có cảm giác bản thân sẽ an toàn hơn một chút, tỉnh táo hơn một chút và dũng cảm hơn một chút.
Cho dù chỉ là một chút thôi cũng đủ rồi.
A Dương vậy mà không hề để tâm đến đám cưới này, mặc cho mình đã cầu xin anh ấy đến hết mức có thể. Chẳng lẽ mình đã hành động sai rồi sao?
Đêm thác loạn ấy là cả 2 đều cùng có lỗi, Dạ Dương biết rất rõ điều đó. Thế nhưng anh ta lại đem video ra uy hiếp cô, bắt cô phải làm một người vợ hờ trên pháp luật để bạn gái anh có thể an toàn núp trong bóng tối, không bị Dạ gia bắt được. Vụ nhà báo chỉ là Dạ đại công tử an bài đánh lạc hướng mà thôi, dù sao anh cũng không muốn phải giả vờ ân ái với cô gái xa lạ này.
Thật ra anh đâu cần làm như vậy, ngay từ đầu anh đã không cần phải làm vậy rồi. Cô vốn đâu có quan tâm đến chuyện đó đâu. Anh cho cô cơ hội để ở bên anh là đủ lắm rồi...
Đúng không, A Dương?
Cố Lam mỉm cười vuốt ve mặt đá xấu xí trên cổ, tựa như đó là bảo vật vô giá không thể đo đếm nổi mà không phải là một cục đá thô kệch xấu xí vô giá trị.
Dạ Dương hắn không hề quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt sắp xảy ra, kể cả việc sắp có một người khác chen vào cuộc sống của hắn. Dù sao cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn hộ cho Lan nhi, việc gì phải quan tâm chứ?
Hắn mỉm cười hạnh phúc vuốt ve lọn tóc xoăn vàng của người đang ngủ trên đùi hắn.
Ai mà thấy cảnh này hẳn sẽ lòi hết cả mắt ra. Ma Vương Thế Kỷ làm mưa làm gío trên cả hắc bạch đạo thế giới, quậy tung thương trường quốc tế, đem toàn bộ đối thủ ném xuống điạ ngục 18 tầng vô cùng tàn nhẫn. Bây gìơ lại vô cùng dịu dàng làm một cái gối đầu cho bạn gái với vẻ mặt hạnh phúc.
Tình yêu quả là rất cường đại a...