Trong khách sạn xa hoa nổi tiếng, những người nhân viên đang bàn tán xôn xao về sự có mặt của những vị khách kì lạ xuất hiện trong ngày hôm nay. Bọn họ hoặc tai to mặt lớn, hoặc áo đen bí ẩn, hoặc cao quý sang trọng, hoặc thậm chí chỉ mặc độc một bộ áo trắng sờn chỉ. Thế nhưng tất cả bọn họ đều không ngoại lệ, đều đeo một khuôn mặt đưa đám nhìn nhau.
5 ngày trước, tất cả mọi nhân vật dù lớn dù nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo đều nhận được một tấm thiệp mời khắc đồ họa một con bướm tím sống động nạm bằng kim cương. Không một ai nói gì, đều nuốt lưỡi vào trong bụng, nghiêm chỉnh chờ cho đúng 5 ngày sau đi dự tiệc.
Hôm nay, sẽ là ngày cả hắc đạo lại bị trói buộc bởi tên đao phủ họ “Cố”, hay là sự hủy diệt của mầm mống cuối cùng mang tên gia tộc này?
“A, họ Dạ.”
“Là Dạ Dương...”
“Nhà họ Dạ...”
Tất cả những người đang bồn chồn lo âu, sau khi nhìn thấy những người họ Dạ, mà dẫn đầu là Dạ Dương thì đều giống như thở phào được một hơi, hớt hải ngồi xuống. Hai hổ cắn nhau, cả họ được nhờ.
“Dạ tổng, xin chào ngài. Tôi là Alan Minles, đến từ vùng hắc đạo biển đen...” Một người đàn ông “đen” từ đầu đến chân xuất hiện, cung kính cúi đầu trước Dạ Dương. “Không biết, ngài Dạ đây có hứng thú đến bàn ăn của chúng tôi để thảo luận một chút về bữa tiệc này hay không?”
Ông ta cúi người, để lộ ra một hướng đi nhỏ trước mắt Dạ Dương.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Dạ Dương liếc nhìn khuôn mặt của Alan Minles, nhàn nhạt bước qua. “Chỉ có kẻ yếu mới có hứng thú tụ tập lại với nhau thành một khối trước bão tố. Còn kẻ mạnh, sẽ nghiền nát nó một cách dễ dàng mà thôi.”
Alan Minles nhìn bóng lưng của nam nhân, ánh mắt hiểm độc nhẫn nhịn cúi xuống, che dấu ganh tỵ và oán hận ngập tràn.
Đúng vậy, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nêu ra điều kiện, kẻ yếu, chỉ có thể co rúm lại trong một góc, tìm cách húp chút nước canh thừa.
“Nói rất hay!”
“Bang bang bang.” Tiếng vỗ tay vang dội đột ngột xuất hiện, giống như một tiếng trống cảnh tỉnh những kẻ đang thăm dò phương hướng, nhắc nhở cho bọn họ, đã đúng 8 giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
“Keng...” Chiếc nĩa rơi xuống, một nam nhân ôm ngực ngã ra nền nhà, khóe miệng sủi bọt mép.
“Họa... Họa điệp... là Cố gia...” Nam nhân lẩm bẩm, sau đó ngất đi.
“Trả lời chính xác, nhưng lại không có thưởng