Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chương 13: Q.4 - Chương 13




Đêm hôm đó, ái ân thương tiếc nhẹ nhàng vô bờ.

Ngoài lần đầu mới vào phòng hai người đều quá mức kích động ra, thì trong suốt quá trình Tiêu Đồ rất dịu dàng êm ái. Động tác của anh rất nhẹ, không trêu đùa, không làm người ta khó chịu… Anh cẩn thận mang tới cho cô niềm khoái hoạt.

Toàn bộ hành trình đều nghĩ tới sức khỏe của cô, sợ cô lại sốt tiếp, anh thậm chí không cởi hết đồ cô ra. Dù có chút trở ngại, nhưng Duy Duy cảm thấy đây là sự gắn bó cực hạn cho một lần kết hợp.

Chẳng có thứ khiến người ta khốn khổ và sảng khoái, nhưng có sự yêu thương chở che vô cùng tựa một đôi tình nhân nồng nàn.

Sáng sớm, Duy Duy rón rén bước vào thang máy lên lầu.

“Em đi làm rồi à?”

Vừa vào cửa đã có tiếng nói ôn hòa vang lên, khiến cô hết hồn.

“Em quên mang theo điện thoại, anh từ bệnh viện về nhà chẳng thấy em đâu, đang tìm kiếm em khắp nơi đây.” Nói những câu này không phải để trách cứ hoặc làm cô áy náy, mà hy vọng cô hiểu được mọi người ở chung phải nên thông cảm lẫn nhau.

“Em…”

Cô nghĩ rất lâu rồi ngập ngừng nói: “Em… về nhà mẹ, mẹ… mẹ muốn em ngủ lại…”

Lời của cô khiến Triệu Nhân Thành im lặng không nói gì.

“Em… em về phòng trước.” Vì chột dạ, Duy Duy chẳng dám đứng lâu.

“Ừ.” Anh cũng không nói nhiều.

“Tinh thần em thoải mái hơn rồi, anh rất yên tâm.”

Không dám nán lại, sau khi trở về phòng đóng kín cửa, Duy Duy mới lấy tay đè lên trái tim đang nhảy nhót kinh hoàng của mình. Cô cảm thấy tội lỗi chất đầy.

Triệu Nhân Thành nói rất đúng, tinh thần cô quả thật rất tốt.

Hôm qua còn phát sốt nhưng suốt một đêm ‘vận động’ bốc lửa, thì chẳng những cơn sốt đã lui mà toàn thân cũng không hề đau đớn nữa, gân cốt trở nên thư giãn rất nhiều.

Duy Duy nhìn xung quanh bốn phía, ngồi một lát rồi đứng dậy. Cô mở tủ, bắt đầu sửa soạn quần áo cho mình.

Tuy trên danh nghĩa cô và Triệu Nhân Thành là vợ chồng sắp cưới, nhưng có vô vàn yếu tố cần xem xét lại. Mặc dù cô không muốn sống bên cạnh Thỏ Thỏ, nhưng nếu tiếp tục sống với Triệu Nhân Thành cô cũng cảm thấy quá gượng ép.

Đang thu dọn thì điện thoại để trên bàn reo lên.

“Duy Duy à, Nhân Thành tìm con cả đêm, con đi đâu vậy?” Vừa bắt máy, mẹ đã hỏi dồn.

Duy Duy sợ run rẩy, trong tích tắc mồ hôi chảy thành dòng lạnh toát. Ban nãy cô nói dối trắng trợn, Triệu Nhân Thành đã biết, nhưng để tránh xấu hổ anh không vạch trần mà thôi? Anh là người đàn ông tốt, cô tin tưởng tương lai họ thật sự có thể nuôi dưỡng được cảm tình.

Tuy nhiên cô đành phải bày ra một cớ lừa luôn cả mẹ. Dù đánh chết cô cũng chẳng dám khai với người khác, đêm qua mình lên giường

Vốn dĩ mẹ không nghĩ sâu xa, chỉ dạy bảo:

“Duy Duy à, công việc của Nhân Thành bề bộn, con nên thông cảm cho nó. Đừng động tí là nổi cái tính tiểu thư lên nhé.” Có đôi khi bà cảm thấy con gái đã bị Tiêu Đồ cưng chiều quá mức thành hư.

Cô không phải nổi tính tiểu thư, mà là… Cô biết làm cách nào để đối mặt với mớ rắc rối này đây? Nhưng có một số việc chẳng thể kéo dài, đúng không?

Mẹ vừa cúp điện thoại xong, thì có tiếng tin nhắn truyền tới.

“Một, hai, ba… sáu, bảy… Báo cáo với kẻ dâm đãng nhà chúng ta, trên người anh bây giờ có bảy dấu hồng hồng đỏ đỏ.”

Vừa đọc nội dung Duy Duy đã biết của ai gởi, mặt cô đỏ bừng như gấc. Anh mới là dâm đãng ấy!

“Lúc vào cửa anh đã công kích, cắn em một cái rồi.” Cô trả lời liền.

Hơn nữa vị trí anh cắn trên ngực rất mờ ám, nếu cô mặc áo hở cổ một chút nhất định sẽ bị bại lộ. Cho nên anh rất là xảo quyệt. Nhưng thật lạ kì, biết rõ ràng anh cố ý mà cô chẳng có chút phiền não, ngược lại còn thấy ngọt ngào.

Chu Duy Duy à, mày trăm ngàn lần đừng rơi vào bẫy tình! Dù bây giờ mày và Thỏ Thỏ có cái gì đi nữa, cũng chỉ là một trò chơi tình ái mà thôi!

“Thế sao? Hóa ra anh đói khát như vậy? Em có bị thương nặng hay muốn anh xoa bóp không?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

“Khỏi cần xoa xiếc gì hết, anh bồi thường cho em một cái bánh sinh nhật đi!” Cô đưa ra yêu cầu.

Hai tuần nữa là đến sinh nhật cô và cô muốn được bên cạnh anh. Đây coi như lần đầu tiên cô đưa ra lời mời.

“Ồ, có bánh sinh nhật mà còn có anh nữa!” Anh sảng khoái nói.

“Em nói sẽ muốn anh sao?” Duy Duy trả lời liền.

“Có một hộp quà to, cũng không cần?” Chỉ vài giây sau, anh đã gởi tin mới.

“Không cần!” Duy Duy lạnh nhạt từ chối.

“Trong hộp đó anh mặc một bộ như cậu chủ trẻ lái máy bay, cũng không cần sao?” Lúc đó sức khỏe của cô đã hồi phục nhiều rồi.

Vừa đọc được tin nhắn ấy, Duy Duy ngây dại.

Thỏ Thỏ mặc đồ như cậu chủ trẻ lái máy bay? Nếu dùng cái thần thái của anh thì cô sẽ hỏi: ‘Thưa cô, cô cần dùng nước uống gì ạ?’

Trong đầu hiện lên đủ thứ linh tinh, làm cô thiếu điều cười sặc sụa.

“Em… không thèm…” Từ chối thật khó khăn.

Cô rất muốn nhìn…

“Trong cái hộp ấy, anh mặc bộ đồ cậu chủ trẻ lái máy bay, và khoác cả bộ phi công nữa, cho em xé bộ cậu chủ trẻ trước, rồi bắt nạt tên phi công sau?” Món quà sinh nhật lớn và khẩu vị nặng như vậy, chắc thích nhỉ?

“…” Thật thiếu đạo đức!

Cô nhắn lại bằng một dãy dấu chấm, lời anh nói cứ ghim trong đầu.

“Có trường phái nào nói làm tình là thiếu đạo đức? Nho giáo hay đạo giáo? Chẳng phải tình dục là điều tự nhiên sao? Anh muốn đem mình cho em thay đổi khẩu vị cũng phạm pháp hả?”

“…” Đừng nói nữa!

“Nếu không thích sự sắp xếp này, thì anh tự đặt mình trong hộp, mặc bộ đồ cậu chủ, lại mặc luôn đồng phục phi công, sau đó bao luôn một khoang máy bay, chúng ta làm ở trong đó, hài lòng chưa?” Để thực hiện nó, anh tốn rất nhiều tiền.

Duy Duy thấy mình sắp chảy máu mũi. Đáng ghét! Cô vốn dĩ đã từng phản đối các đồng nghiệp có tư tưởng tình dục như vậy!

“Em mang theo bộ đồng phục tiếp viên hàng không, anh mặc áo blouse trắng là được rồi!” Gởi xong tin nhắn, Duy Duy ném điện thoại qua một bên rồi dùng tay che kín mặt.

Hai người chỉ chơi đùa thôi! Không được rơi vào bẫy tình!

Một hồi lâu, cô mới tỉnh táo lại. Có lẽ cô nên nói rõ với Triệu Nhân Thành! Dù Thỏ Thỏ muốn làm Tây Môn Khánh, cô cũng không tình nguyện làm Phan Kim Liên. Bác sĩ Triệu là người đàn ông tốt, cô không muốn tổn thương anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.