Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ

Chương 22: Q.3 - Chương 22




Editor: Heartless

Tiêu Đồ đã chuyển đi, sớm hơn cô một bước. Anh thậm chí còn giao tài xế cầm hành lí của mình.

Duy Duy cũng kéo vali chuẩn bị dọn nhà. Nhìn căn phòng trống trơn, cô ngẩn ngơ cả người. Đêm qua, anh không về nhà nữa.

“Chị, chị đừng đi, đừng bỏ lại mình em!” Anh trai đi, chị cũng đi. Cả căn nhà trống trải, khiến Hi Hi sợ hãi.

“Sớm muộn gì chị cũng phải chuyển qua mà.” Duy Duy mỉm cười trả lời.

Cô tin rằng sau khi đính hôn, cô và bác sĩ Triệu sẽ nhanh chóng kết hôn.

“Chị chỉ biết hạnh phúc thôi, quan hệ tình dục vô đạo đức!” Hi Hi hằm hè.

Có thể vậy sao? Duy Duy cười nhẹ, kéo vali ra ngoài. Bác sĩ Triệu đang đứng dưới lầu chờ cô.

Lúc đóng cửa phòng, Duy Duy bất giác nhìn thật kĩ bên trong. Thật vắng vẻ, cô không do dự đ xuống dưới.

Từ nay về sau, cô và bác sĩ Triệu bắt đầu phải sống chung với nhau. Vì thế không thể ngoái đầu nhìn, không thể quay đầu ngắm.

“Đồ đạc đều mang đi hết rồi chứ?” Giúp cô mang hành lí lên xe, Triệu Nhân Thành hỏi.

“Vâng, đều mang đi cả.” Cô gật đầu.

Nhà bác sĩ Triệu rộng khoảng một trăm mét vuông, gồm ba phòng ngủ và một phòng khách, trang trí đơn giản ít màu mè.

Lúc cô bước vào căn hộ, hai người đều thấy rất bối rối. Đặc biệt, Tiểu Vũ đang ở bệnh viện, trong nhà chỉ còn cô và anh.

“Anh tổ chức bữa ăn tập thể hả?” Nhìn nhà bếp và phòng khách sáng trưng, Duy Duy thầm than ‘tiêu đời rồi’.

Bình thường cô hơi lười nhác, không hay quét dọn, lại còn có tính ném đồ lung tung. Nếu bác sĩ Triệu là một gã đàn ông ưa sạch sẽ, thì chắc hai người khó hòa hợp. Cô bỗng phát hiện, giữa họ quá xá lạ, có rất nhiều vấn đề thực tế xảy ra trước mắt cần phải giải quyết.

“Sau khi Tiểu Vũ nằm viện, anh đều ở lại ăn cơm trong đó luôn.” Anh trả lời.

Duy Duy âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ăn ở ngoài cũng tốt, anh sẽ không phát hiện, thật ra cô chả biết nấu nướng gì.

“Chúng ta cứ giữ nếp sinh hoạt cũ đi, dù sao mấy ngày nay ai cũng bận rộn cả.” Cô giả mù sa mưa, làm vẻ thông cảm.

Triệu Nhân Thành nghe được điều ấy thả lỏng người ra, vì sự rộng lượng của cô. Nói thật, nếu có thời gian rảnh rỗi, anh muốn ngồi bên cạnh con gái.

“Chờ Tiểu Vũ khỏe hơn, mai mốt anh sẽ đi chợ.” Anh chủ động gánh bớt việc nhà.

“Em nấu cơm.” Cô cười khanh khách tiếp lời. Trong đầu cũng bắt đầu âm thầm tính toán, trường nào mở lớp nấu nướng ngắn hạn có thể tới học.

“A, vậy… vào phòng trước?” Từ lúc cô vào nhà, hai người vẫn khó xử, trước giờ Triệu Nhân Thành chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy.

“Được… Tốt!” VẻDuy Duy ngượng ngùng, lòng xôn xao bất ổn.

“Phòng của Tiểu Vũ ở chỗ này, phòng của em…” Anh vừa kéo hành lí, vừa đưa cô đến một phòng khác.

Bình thường nếu có bạn bè đến chơi, đều ở tại phòng khách kia.

“Khoan! Này, em với anh ngủ cùng một phòng, được không?” Duy Duy tức giận nhắc nhở.

Lẽ nào ngày đầu ở chung sẽ ngủ riêng? Vậy còn ở chung cái con khỉ ấy!

Triệu Nhân Thành sửng sốt. Thành thật mà nói, lúc cô tỏ ý muốn đến ở, anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu đã chọn đính hôn, sống chung là lẽ dĩ nhiên, chẳng cần phải cự tuyệt. Tuy nhiên bây giờ ở cùng phòng? Điều này có phải hơi…

“Được.” Anh gật đầu, yên lặng kéo hành lí của cô vào phòng mình.

Cô nói đúng, với quan hệ của bọn họ hiện tại hẳn phải nên ở cùng phòng. Tất cả đều chỉ vì anh chưa điều chỉnh tốt.

Duy Duy lấy ít đồ dùng sinh hoạt đơn giản của mình ra. Triệu Nhân Thành bên cạnh một mực yên lặng giúp đỡ. Cô mang rất ít đồ, hai người chung tay làm, chưa đến một tiếng đã thu dọn xong tất cả.

Triệu Nhân Thành ngẩn ngơ nhìn vào nửa bên tủ tràn đầy quần áo phụ nữ. Từ nay về sau, trong sinh hoạt sẽ có thêm một người nữa.

“Hãy nghỉ ngơi trước đi.” Duy Duy vòng tay ôm thắt lưng anh từ phía sau.

Người ôm thì mất tự nhiên, người được ôm thì cứng lại. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ở đâu? Trong đầu hai người, đều hiện lên vấn đề này.

Sau đó, mắt cô nhìn về chiếc giường rộng đằng sau, anh cũng thế. Hôm nay hai người bọn họ chỉ mới học lớp chồi, còn hai tiếng nữa mới đến buổi chiều. Hay là… làm việc khác đi.

“Anh…”

“Em…”

“Muốn uống trà không?”

Hai người đồng thanh mở miệng. Cuối cùng nhìn nhau cười và

“Đi thôi, chúng ta tới phòng khách uống một tách trà thư giãn nào!” Duy Duy vô cùng thân thiết khoác tay anh.

Cô tự nhủ với mình, tất cả rồi sẽ tốt đẹp.

Điều kiện trước hết cho một cuộc hôn nhân là một ngày nào đó, trái tim và con người của hai sẽ cùng hòa hợp.

Về phần, chuyện quan trọng kia… Có lẽ, hãy chôn nó lại trong màn đêm tối tăm.

* * *

Buổi chiều, hai người vào bệnh viện.

“Bác sĩ Triệu, bác sĩ Tiêu có nói với anh xin nghỉ không?” Trưởng ban bộ phận nhân sự lập tức đến hỏi.

“Không có.” Anh lắc đầu.

“Cậu ta làm sao vậy?”

“Tôi cũng không biết cậu ta làm sao nữa, nên mới lo lắng!” Trưởng phòng rất tức giận.

“Chẳng biết bác sĩ Tiêu nghĩ gì, biết rõ sáng sớm mình phải khám bệnh, thế mà đùng đùng bỏ bê công việc, đến giờ này vẫn chưa liên lạc được.”

Duy Duy giật mình. Đêm qua, anh dường như cũng không về nhà. Lúc đó, cô rõ ràng nhìn thấy anh xuống xe, thế nhưng chẳng thấy anh lên lầu.

“Hi Hi, em có gặp anh của em không?” Gọi vào điện thoại của Tiêu Đồ, máy đã tắt.

“Không có, chị thử hỏi cha em xem.”

Vì vậy, cô vội vàng gọi cho chú Tiêu.

“Tiểu Đồ? Nó gọi người mang hành lí chuyển vào căn hộ mới rồi, về phần nó, chưa nói muốn đi đâu.” Hoá ra, căn hộ mới của anh đã trang trí hoàn tất.

Cả ngày Duy Duy vì sự mất tích của Tiêu Đồ mà đứng ngồi không yên.

“Duy Duy, vú của em bất thường.” Triệu Nhân Thành đang khám, sờ sờ nắn nắn đã lập tức nhận ra sự khác thường.

Quy khám này là công thức, cho dù mất tự nhiên, nhưng hoàn toàn không đến nổi xấu hổ. Chỉ là kết quả ấy khiến Duy Duy giật nẩy người.

“Đó là khối u sơ. Hơn nữa, sẽ có khả năng phát triển theo xu thế lớn hơn.” Triệu Nhân Thành nhíu mày nói.

Một số bệnh nhân vú có u sơ, thường đi kèm với tăng sinh tuyết vú. Tuy nhiên, người chẩn bệnh trước không thể đi sờ đi nắn, người sau cùng dùng kết quả ấy. Vì vậy trước đó bác sĩ Tiêu đã chẩn bệnh sai cho cô.

“Anh sẽ lập tức sắp xếp thời gian làm thủ thuật, lấy mẫu sinh thiết đi kiểm tra. Mong là sẽ tốt.” Mặt Triệu Nhân Thành trở nên nặng nề.

“Nếu là khối u ác tính, em cần phải cắt bỏ một bên vú…”

Trong tích tắc, toàn thân Duy Duy đều hóa đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.