Việc dọn nhà do bố mẹ phụ
trách, Tâm My ngoài công việc thường nhật ở tòa soạn còn phải vội sắp chữ. Tối
đến ngoan ngoãn trở về nhà nghe mẹ càu nhàu: “Ban ngày cùng bố con đi dọn dẹp,
mới sống ở ngoài được mây tháng mà đã thế này rồi? Phòng thì nhiều đổ! Mang về
biết để ở đâu? Coi như của hổi môn của con được rồi”.
Mẹ cô chấp nhận Tống Thư Ngu, Tâm My đã cảm tạ trời đất, nào dám đòi hỏi nữa,
lí nhí nói: “Trần Uyển kết hôn cũng có hồi môn mấy đâu, con học tập cậu ấy”.
Mẹ Tâm My vừa bực vừa buồn cười: “Con cứ làm như mẹ là thần giữ của không bằng,
mẹ chỉ kèn cựa với con thôi. Hai căn nhà của ông đã sang tên con cả rồi, lấy
tiền cho thuê mấỵ năm còn cả tiền lương của con mẹ đều giữ giùm, hồi môn mấy
thứ đó cũng đủ rồi”.
“Nhà của ông nội? Mẹ, cái đó là để bố mẹ dưỡng già.”
“Của bố mẹ không phải của con sao? Mẹ với bố con thì cần tiêu gì đâu? Tiểu Uyển
là trường hợp đặc biệt, nhà chúng ta đâu phải không có. Đống đồ hôm qua Tiểu
Tống cầm đâu? Lấy cho mẹ xem nào.”
Mẹ cô vừa mắng vừa cười, Tâm My bất giác cũng nhoẻn miệng cười.
Nghe bố mẹ nhiệt tình bình phẩm bộ áo cưới nào đẹp, mùa thu đi trăng mật ở đâu
thì thích hợp, Tâm My vớ lấy chiếc gối ngồi một góc trên sofa lòng chợt thấy
vui vui. Trong ký ức của cô, mỗi khi bố mẹ nói chuyện với nhau, không phải bố
đều nghe theo những lời ba hoa khoác lác của mẹ, thì cả nhà đâu có chuyện tương
kính như tân thế này, không khí thuận hòa ngày hôm nay thực sự hiếm thấy. Nếu
như hôn sự của cô có thể trở thành sợi dây liên kết kéo gần khoảng cách giữa bố
mẹ, cô nguyện tháng nào cũng kết hôn ngày nào cũng kết hôn cho xong.
Tống Thư Ngu gọi điện tới, cô nói được hai câu liền bị mẹ kéo giật lại. Tâm My
phụng phịu, bà Hà làm tới cốc đầu cô: “Mẹ với Tiểu Tống có việc nghiêm chỉnh
cần nói chuyện, còn ghen với cả mẹ kia à”.
Tuy đứng cách khá xa điện thoại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sang sảng
của Tống Thư Ngu, Tâm My khẽ hỏi bố: “Chả nói không thích Tống cá trê còn gì?
Kêu một tiếng Tiểu Tống khiến con nổi cả da gà”.
Bố cô cười trừ: “Mẹ vợ gặp con rể còn có gì không thích?”, đổi lại mẹ cô lườm
ông Hà một cái.
Tâm My sốt ruột nghe mẹ cô thao thao bất tuyệt về công việc cần lo cho hôn lễ
và tiệc cưới nên lượn về phòng lên mạng ngồi.
Chị Latte đã từ chức MOD từ lâu, MOD mới cô không quen lắm. Nên cũng chỉ dạo
lướt qua mấy trang mà thôi, đột nhiên nghĩ ra n năm rồi mình chưa post bài nào,
nhất thời tâm huyết trào dâng, nhờ công cụ tìm kiếm lần cho ra bài post cũ đó.
[Cực
phẩm nam nhân bên cạnh tôi]
Đó là hồi Tâm My học năm thứ hai hay thứ ba gì đó. Chịu sự đả kích sau lần đầu
hẹn hò, cô lên diễn đàn xả cơn tam bành, chửi rủa đối tượng hẹn hò đến giun kim
cũng phải chui lên não, chửi Tần Hạo ỷ mạnh hiếp yếu, chửi bạn trai Tiểu Uyển
vô trách nhiệm, sau cùng không hiểu làm sao lại lôi cả Tống Thư Ngu vào.
Tâm My vừa đọc vừa bịt miệng cười, đến việc anh đọc sách nhâp nước bọt để lật
trang cũng lôi ra.
Khi nụ cười cô dần tắt cũng là lúc một luồng cảm xúc ấm áp ngập tràn cả trái
tim. Những hành động khiến cô khinh bỉ, khiến cô giậm chân, khiến cô chán nản
đầy mình của anh năm ấy, tới giờ nhìn lại, đã mang một cảm xúc khác hẳn.
“Đang làm gì đấy?”
“Chán thì lên mạng thôi, anh nói chuyện xong với mẹ chưa?”
“Chưa, đợi mai tới nhà em ăn cơm lại nói tiếp.”
“Trời ạ, chẳng phải kết hôn sao? Ra đăng ký mất có hai phút, vất vả thế không
thấy phiền à?”, hôn lễ của Trần Uyển, Tâm My tham gia hết cả, nghĩ tới mấy thủ
tục đó mà sợ.
Anh cười: “Mẹ em tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng rất vui, nuôi em hai mươi
mấy năm mãi mới tống cổ đi được, nên rõ ràng phải làm thật lớn thật ầm ĩ rồi”.
“Xì, nói như em là tàu lá úa cuối cùng cũng có người rước về không bằng. Em mặc
kệ, thích vất vả hai người đi mà lo, em chỉ phụ trách phần trình diễn”, Tâm My
thấy nick Shin bật sáng trên QQ, bèn nói, “Không nói chuyện với anh nữa, em bận
việc rồi”.
Tống Thư Ngu ừ một tiếng dài thượt, “Có ai yêu đương như em không? Có ai nhận
điện thoại của người yêu lại không nói chuyện đến rát tai không nghỉ không? Bận
việc gì, nói anh xem nào”.
Shin gửi tới một biểu tượng mặt cười.
“Ghét nhất kiểu yêu đương đến mụ mị đầu óc. Tống cá trê, kết hôn xong cũng thế,
em có quan hệ bạn bè của riêng mình, anh không được can thiệp quá sâu vào cuộc
sống của em.” Chị Latte đã nói một câu dù có yêu đến thế nào đi chăng nữa cũng
không được đánh mất chính mình, sự độc lập về kinh tế và mối quan hệ xã hội mới
có thể bảo đảm sự độc lập trong nhân cách.
“Được”, anh trịnh trọng đồng ý.
Shin: Bắt đầu lên mạng
lại à?
Gấu hung bạo: Hở? Anh đợi chút.
Tâm trạng Tâm My khá vui vẻ nhưng cũng không khỏi lặng người.
Gấu hung bạo: Cái gì đấy?
Shin: Không phải suốt ngày nói muốn mua căn nhà Maldives sao?
Gấu hung bạo:...
Shin: (cười)
Gấu hung bạo: Ôi giời ạ, dùng nick ảo ăn cắp bao thứ, cuối cùng lại mua nhà
tặng tôi?
Shin: Có lẽ sau này tôi chẳng biết sẽ lên bằng cách nào.
Gấu hung bạo: Hơ? Tại sao?
Shin: (cười) Chuẩn bị hôn lễ.
Gấu hung bạo: Trùng hợp vậy? Tôi cũng thế! Anh bắt đầu từ khi nào? Sao tôi
không nghe nói tí gì?
Shin: Dạo này chẳng mấy khi gặp cô.
Gấu hung bạo: ... Tôi bận mà. Sau này không lên thật ư? Đến diễn đàn cũng không
lên?
Shin: Ừ.
Gấu hung bạo: ...
Nhất thời, chẳng biết cảm giác trong lòng là gì. Cách nhau có mỗi sợi dây mà
mấy người cô quen biết bao năm, chị Latte, Shin, còn cả mấy chị em trong nhóm,
bởi vô vàn các lý do, cuối cùng mọi người thưa dần, có người xuất hiện trong im
lặng.
Shin, nếu tiện có thể để lại số liên lạc không? Làm bạn mấy năm nay...
Tâm My ngừng tay ngẫm nghĩ một lúc, xóa từng chữ từng chữ vừa đánh. Để lại số
điện thoại thì làm sao? Cuộc sống luôn có những điều phải nuối tiếc nhưng cũng
có khi được thu hoạch, cô vẫn luôn nghĩ, không biết Shin ngoài đời là người như
thế nào, liệu có nhìn xa trông rộng độ lượng và sắc bén như những gì anh vẫn
thể hiện trên mạng. Nếu như sau khi cô thất tình, Tống Thư Ngu không xuất hiện,
thì có lẽ cô sẽ gặp mặt Shin một lần. Nhưng giờ có được hạnh phúc đích thực của
riêng mình, vậy lưu giữ những tưởng tượng kia về Shin chẳng phải tốt hơn sao?
Gấu hung bạo: Cảm ơn, chúc anh hạnh phúc.
Bài post tít cuối đó đã được cô kéo lên trên đầu.
... Nhiều năm sau nhìn lại, sẽ lại có những cảm xúc khác.
319L Gấu hung bạo
... Gấu ơi, chúc cô hạnh phúc.
320L Shin mũi dài.
Sáng sớm ngày Chủ nhật, Tâm My nghe thấy tiếng chuông cửa kính coong, cô dụi
mắt ra mở cửa.
“Rốt cuộc là ai lấy chồng? Bản thân nằm ngáy khò khò, bắt mẹ với bố con bảnh
mắt đã phải bò dậy đi chợ. Chẳng để tâm được việc gì, đúng là hoàng thượng
không gấp chỉ chết thái giám!”
“Mình nói bớt một hai câu đi mà, con nó chẳng bận hơn nửa tháng nay đó sao?
Người gầy rộc cả.”
Tâm My tiếp tục dụi mắt: “Mẹ? Mẹ đi chợ mua đồ?”. Xúc động.
Mẹ cô có hơi xấu hổ: “Nhà ta lần đầu tiên có con rể đến chơi, lễ tiết cũng phải
có đủ”.
Tâm My chỉ cười ngờ nghệch, mẹ đẩy cô về phòng: “Dậy rồi mau đánh răng rửa mặt
thay quần áo, đợi chút nữa Tiểu Tống tới trông thấy không hay”.
Lại có tiếng chuông vang lên, ba mẹ đang ở trong bếp, Tâm My vừa làu bàu vừa ra
mở cửa: “Tống cá trê, không phải chứ? Vội đến ăn cơm thế? Chăn em còn chưa kịp
gấp”.
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đơ: “Tiểu Tuyết”.
Mẹ Tâm My từ bếp ngó đầu ra: “Hôm qua chị Tiểu Tuyết con nói tới thăm chúng ta.
Tiểu Tuyết vào ngồi đi”.
Tâm My cứng đơ người né sang một bên, Kiều Tiểu Tuyết bỏ đồ xuống cười hiền dịu
gọi tiếng Tâm My, rồi vào bếp hỏi: “Bố nuôi mẹ nuôi có cần con giúp gì không?”.
“Không cần đâu, con và Tâm My ra ngoài ngồi. Tâm My học chị Tiểu Tuyết con nhé,
hai mươi mấy tuổi đầu sắp lấy chồng rồi còn không hiểu chuyện. Sau này ở nhà
chồng sống thế nào?”
“Lấy chồng?”
Mẹ Tâm My cười hớn hở thấy rõ: “Hôm nay bạn trai Tâm My lần đầu tiên đến nhà”.
“Tâm My, vậy chị phải chúc mừng rồi. Mẹ nuôi, con về trước đây, nhà có khách
con ở đây không tiện.”
Tâm My hí hửng, câu “Vậy lần sau gặp lại” còn chưa buột khỏi miệng, đã nghe
thấy mẹ cô nói: “Con nhỏ này, có cái gì mà không tiện. Mẹ nói với con không
biết bao nhiêu lần rồi, coi đây như nhà mình thế mà con vẫn khách khí đâu đâu.
Ra phòng khách ngồi, Tâm My, rửa sạch hoa quả rồi đưa chị ăn”.
Đến bố cô cũng bảo Tiểu Tuyết ra xem ti vi, Tâm My tắt hẳn cười, xắn tay áo
đang chuẩn bị rửa đồ nhưng Kiều Tiểu Tuyết đã giành lấy.
“Để tôi, Tâm My, chúc mừng nhé, có phải người lần trước gặp không?”
Nói một câu mẹ Tâm My lặng đi: “Gặp rồi?”.
“Vâng ạ, hôm ở buổi họp mặt lần trước, con thấy anh ấy có tới đón Tâm My, cũng
có chào hỏi rồi ạ.”
“Cả thiên hạ con chỉ giấu mình mẹ, người ta nuôi con gái gần gũi như chiếc áo
bông nhỏ, mẹ nuôi con không khác gì cái gai.”
“Mẹ yêu cầu cao, chẳng phải con sợ không đạt tiêu chuẩn của mẹ sao”, nói đoạn
Tâm My vớ đại quả táo rồi đi ra khỏi bếp.
Cô nghĩ thông rồi, trêu ngươi chẳng được thì tránh, nếu tránh không được cô chả
việc gì phải sợ. Muốn cướp đến mà cướp, cướp được là chuyện của cô ta!
Chuông cửa lần thứ ba réo lên, Tâm My vẫn ngồi trong phòng khách, vừa đứng dậy
đã thấy Kiều Tiểu Tuyết từ trong bếp đi ra: “Để chị cho!”.
Phòng bếp gần lối vào, xem ra cũng là đương nhiên. Tâm My chỉ cười, đi ra phía
cửa nhưng Kiều Tiểu Tuyết đã nhanh hơn cô một bước ra mở.
Tống Thư Ngu hơi lặng người, nhìn thấy Tâm My phía sau Tiểu Tuyết lập tức nhoẻn
miệng cười, như thể trong mắt chỉ có mình cô.
Trong lòng như có tảng đá to tướng đè nặng, trong chớp mắt đã hóa giải tất cả.
Tâm My nhìn lại anh, nét mặt rạng rỡ.
“Tiểu Tống, vào đây ngồi”, mẹ Tâm My cười nheo mắt, bố cô cũng đi ra từ nhà bếp
gật đầu với anh.
Tống Thư Ngu khom người chào hai tiếng bác trai bác gái, Tâm My tiến tới đỡ lấy
đống đồ trong tay anh, “Bố mẹ em thích gì anh biết không? Cũng không hỏi em một
câu”.
Mẹ Tâm My quở mắng: “Thân thiết thế này rồi mà vẫn còn cầu kỳ?”.
Tống Thư Ngu chỉ cười.
“À, quên không giới thiệu”, mẹ Tâm My nhớ ra Tiểu Tuyết đang đứng cạnh, “Chị
của Tâm My, chắc hai đứa đã gặp nhau”.
Tống Thư Ngu như gặp lần đầu tiên, lịch sự gật đầu. Kiều Tiểu Tuyết miệng cười
tươi tắn, đoạn nói: “Lần trước tại buổi họp mặt chúng ta đã gặp nhau”.
Tống Thư Ngu hơi hoang mang: “À, bạn gái của Hà Đông”.
Vừa nghe nói vậy mẹ Tâm My sững sờ: “Tiểu Tuyết có bạn trai rồi?”.
Kiều Tiểu Tuyết ngại ngùng giải thích: “Còn chưa bắt đầu ạ, chỉ là bạn học kiêm
bạn thân”.
Tâm My trộm cười kéo tay Tống Thư Ngu: “Tống cá trê, bản thảo hôm qua em làm
xong hết rồi, anh xem qua cho em”.
Ra khỏi cửa phòng khách cô khẽ hỏi: “Anh cố ý phải không? Em nhớ có kể cho anh
rồi, sư huynh em trách mãi nói anh và chuột cống vừa xuất hiện, anh ta hết trò
để diễn”.
Anh giương mày: “Không bao giờ thấy đủ, được voi đòi tiên. Hà Đông nên tặng quà
to cho bọn anh mới đúng”.