Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 16: Chương 16: Đừng ai coi ai là củ cải




Tâm My phát hiện mình bỗng gầy đi.

Mấy ngày liền cô quên lên cân, sáng nay tự dưng nổi hứng đứng lên cân, vừa nhìn thấy con số hai mắt như muốn rớt ra ngoài, căng mắt nhìn thêm lần nữa mới lấy lại được bình tĩnh. Hai cân rưỡi! Tống cá trê, anh hại tôi sút hai cân rưỡi! Không đúng, vì anh mà tôi gầy hai cân rưỡi!

Người ta ốm o gầy mòn là vì tình, còn cô thì vì sao?

Kể từ sau hôm bàn bạc cẩn thận tỉ mỉ với cô về tính khả thi của phi vụ sống chung, tên khốn đã bốc hơi, đến một cú điện thoại cũng không gọi. Tuy cô đã nói: “Để tôi suy nghĩ cái đã” rồi chân trước chân sau chạy thẳng về nhà, nhưng cô có đang suy nghĩ nghiêm túc hay không? Đại ca à, anh châm ngòi rồi đứng ở bờ bên kia xem pháo nổ ư, anh có phải là người không?

Lúc nào cũng thế, trêu chọc nghịch ngợm, mãi đến khi cô nhảy dựng lên vì tức, anh mới đứng cạnh cười nghiêng ngả, và hả hê xem đó là niềm vui cuộc sống. Nhưng kết hôn quan trọng biết mấy, cho dù chẳng có ai thèm đoái hoài đến mình, cũng đừng đem chuyện đó ra làm trò đùa chứ!

Tâm My nhìn ra đóa hoa màu cam ngoài ban công, bực bội nhét nốt miếng bánh Oreon vào miệng.

Đừng ai coi ai là củ cải! Bà đây không thèm!

Không thèm nữa.

“Tâm My, vừa về nhà đã trốn vào phòng! Mau ra giúp bố con rửa rau!”

Cô dài giọng đáp lại tiếng gào rú của mẹ ở ngoài cửa, lười nhác bò dậy khỏi giường.

“Mẹ làm vợ của bố mấy chục năm rồi, cũng có rửa rau cho bố được mấy lần đâu”, cô làu bàu.

“Mẹ tốn cơm tôn gạo nuôi con lớn bằng này đây! Đầu óc lúc nào cũng đặt hết ở chỗ bố con.”

Bố cười tít mắt: “Con gái ngoài đường cả ngày trời, cũng mệt rồi, để bố rửa, bố làm cho, xong rồi ra ăn cơm”.

“Bố!”, cô ôm chặt lưng bố.

“Trong lòng không vui? Hay công việc không thuận lợi?”, bố cô hỏi.

Cô mở vòi nước, ừ bừa một tiếng: “Trời nóng quá, nóng đến khó chịu cả người”.

Lúc ăn cơm, mẹ thấy cô điệu bộ bơ phờ ủ rũ, liền ngừng đũa nói một thôi một hồi: “Giờ mới tháng Năm đã bị nhiệt, đến một hai tháng nữa thì sống sao? Nghỉ việc ở nhà? Mới tí tuổi đầu khổ một chút cũng không chịu được, nhớ hồi mẹ sinh con chưa đẩy một tháng đã phải đi làm. Một thế thệ được nuôi dưỡng bằng bọt mật ong, ở trong thung lũng hoang vắng tự sinh tự diệt, các con trong hoàn cảnh đó thì phải làm thếnào”.

Tâm My bĩu môi, tiếp tục cúi đầu và cơm.

“Con nó hiếm khi mới về nhà, ban ngày vất vả ngoài đường cũng đã đủ mệt rồi, em nói ít đi một hai câu.”

“Em muốn tốt cho nó thôi”, mẹ Tâm My vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô, giọng dịu dàng hơn phần nào, “Thầy Tống con chuyển nhà, đợi chút nữa sang hỏi có việc gì cần giúp không. Làm phiền người ta cũng nhiều, có việc gì giúp được thì làm”.

Miếng cơm Tâm My đang ăn dở mắc nghẹn trong cổ họng. Chuyển nhà?

“Thầy Tống hai tháng nữa thôi là chuyển công tác, hai năm nay cậu ấy không có ký hợp đồng chính thức, chỉ đóng vai trò như một giáo viên thỉnh giảng mà thôi, nên trong trường chẳng có cách gì can thiệp được, phải phê chuẩn. Ông Hà, bà nội của Tiểu Tống và ông nội chúng ta có thể coi như bạn học, mấy năm nay ông nội đi rồi, nhưng vẫn qua lại đều đều, chúng ta có cẩn mời cậu ấy một bữa không?”

Những lời sau đó không còn lọt được vào tai Tâm My nữa, cô lặng lẽ và từng hạt cơm trong bát, ánh mắt tức tôi thấy hơi ươn ướt.

Tên khốn này được lắm, trong lúc cô còn ngờ nghệch rối lên, thế mà chuyện trọng đại nghỉ việc chuyển nhà, người ta cũng không nói cho mày biết. Sống chung cho qua ngày? Khốn nạn! Cút đi cho rộng chỗ, mày đã tự biến mình thành cây nấm rồi, Hà Tâm My. Người ta gọi cái đó là ham muốn mang tính bản năng, “Tôi thích kiểu thịt thà như cô... Gối ôm ở nhà không được thích như cô...”, chỉ coi mày như đồ chơi thôi! Đối với đàn ông, những lúc họ buồn chán thì bất cứ người con gái nào bên cạnh, lời gì cũng có thể nói được, mày còn tưởng đó là thật sao, Hà Tâm My? Trước giờ người ta chỉ coi mày như đồ chơi, để châm chọc đùa cợt, nói kết hôn, đó là vì... Vì chỉ mới làm một nửa, lừa mày tiếp tục ở phần sau kia, thế mà mày còn ngoan ngoãn chui vào rọ, mày thèm đàn ông đến phát điên rồi có phải không, Hà Tâm My?

Cô thở một hơi rồi đứng dậy: “Con không ăn nữa, bố mẹ, con ra ngoài một lát!”.

Thang máy rì rì chạy lên, Tâm My bực bội đá vào góc tường.

Bấm chuông cửa xong, cô mới chợt nhận ra sự nóng vội của mình. Hùng hùng hổ hổ lao đên đây để làm gì? Hai người chỉ là bạn bè, anh ta chẳng có thời gian để báo cáo với cô việc sắp rời đi, cũng có lý đấy chứ. Thậm chí những cái khác, cũng chỉ là tiết mục bông đùa bình thường thôi.

Dứt tiếng chuông mọi thứ lại rơi vào yên lặng, Hà Tâm My tần ngần nhìn xuống chân, mấy ngày trước còn đang ngồi ở đây, vừa cào cửa vừa khủng bố “Cẩn thận cạnh gương có con ma mặc áo trắng kìa, nhìn ghê lắm...”, ngẩng đầu đã thấy bộ mặt bí xị của lão Tống.

Ha ha ha, nói không chừng hôm đó lão Tống bị cô hù cho tôi đến không dám nhắm mắt.

Tâm My ngồi xuống ôm gối, khịt mũi nghĩ ngợi: Thực ra, liệu có phải chỉ là bạn bè thôi không?

Hà Tâm My, tình cảm ủ ê đâu phải phong cách của mày.

Cô lao tới khu Củng Hương đã thấy bụng sôi ùng ục.

Khu Củng Hương chuẩn bị dọn hàng, Trần Uyển đang tính tiền, mắt không buồn ngước: “Tự vào bếp mà tìm”.

Nói đoạn bác của Trần Uyển đi ra, vừa trông thấy Tâm My thì vui mừng sung sướng: “Này Tâm My, muốn ăn gì cứ việc nói, bác sẽ làm cho”.

Tâm My mừng quýnh nhảy cẫng lên: “Bác ơi, bò ướp tương! Bò ướp tương! Trần Uyển, cậu đừng lườm mình, ở nhà mình mới ăn có hai miếng cơm đã phải đi rồi. Bụng lép kẹp lao thẳng tới tìm cậu, cậu không nỡ để mình bụng đói đúng không?”.

Trần Uyển thở dài: “Sáng sớm mới nói gầy được nửa cân, giờ cậu tính ăn bù phải không”.

“Không ăn no mình lấy sức đâu mà giảm cân?”

Trần Uyển lại than: “Vậy cậu đợi một lát nữa đi, chuột cống vừa gọi điện nói sẽ cùng lão Tống tới ăn khuya, chút nữa sẽ đến”.

Tâm My trợn tròn mắt.

Trần Uyển chằm chằm nhìn cô: “Đừng hòng trốn chạy, muốn trốn cũng phải nói với mình xem dạo này cậu mắc bệnh gì, cứ thấy lão Tống là co giò chuồn thẳng”.

“Chẳng phải nói mình thiếu nợ đang lo quýnh lên sao? Đậu Đinh đâu? Chả thấy con mình đâu cả!”

“Bác mình đưa Đậu Đinh đi chơi rồi, đừng có lảng sang chuyện khác.”

Tâm My đan ngón tay, ngại ngùng nói: “Lão Tống, lão Tống có phải sẽ tới tập đoàn đầu tư An Tín của nhà họ Diệp không?”.

Trần Uyển cười: “Thấy chuột cống bảo thế.

“Lão Tống muốn để dành tiền lấy vợ, chút lương còm cõi ở Đại học ĐôngNam đâu có đủ.”

Tâm My ngoái đầu, người cất tiếng đang đứng bên cạnh tên Tần chuột cống, khẽ nhếch mép nhìn về phía cô, chẳng phải tên khốn đó thì là ai?

“Sao muộn thế này còn chạy tới chỗ Tiểu Uyển? Lúc xuống nhà, tôi gặp thầy Hà, thầy còn nói tối nay cô về ăn cơm. Sao, lại cãi nhau với mẹ hả?”

Khốn nạn, ở đâu ra thứ người làm chuyện trái lương tâm còn vờ vịt như không có chuyện gì thế hả? Tâm My thấy mình sắp chạm tới ranh giới của cơn cuồng nộ. Trong lúc ăn cơm, cô cố gắng kiệm lời chỉ lặng lẽ nghe Tống Thư Ngu và Tần Hạo bàn chuyện công việc. Tống Thư Ngu càng điềm tĩnh thì cô càng bức bối. Nếu mắt có thể nhìn xuyên thấu, nhất định sẽ thấy quầng lửa quanh cô đang ngùn ngụt bốc cháy.

“Tôi tới tìm Tiểu Uyển là vì quá lo lắng do gặp chuyện bất trắc, có người bạn quen gần chục năm, đột nhiên bỏ việc chuyển nhà, cũng may anh ta sống trên tầng nhà tôi, nếu không chắc tôi là người cuối cùng biết tin; mấy hôm trước anh ta còn nói với tôi kết... làm bạn bè mà lại thế này, thật không nghĩa khí gì cả.”

Tống Thư Ngu cười cười: “Bận!”.

“Đừng có lấy lý do là bận.”

“Mới tiếp quản công việc nên phải gặp gỡ với nhiều người, rồi đống tài liệu chất cao như núi cần phải kiểm tra. Mấy ngày nay tôi phải đọc toàn báo cáo sổ sách về tình hình kinh doanh suốt năm qua một lần, cương vị và trọng trách trước mắt cũng phải từng bước điều chỉnh. Mấy hôm trước chẳng phải còn nói với cô thức thâu đêm mấy hôm sao? Cũng không thèm quan tâm à?”

Ngọn lửa trong lòng Tâm My bỗng bị gáo nước lạnh dập tắt: “... Thế không phải, không phải đang nghĩ đến chuyện khác sao?”.

Anh nhíu mày nhìn cô.

“Nhưng anh chuyển nhà cũng nên nói trước một câu chứ, tôi lên nhà bấm chuông, chỉ có bác Vương nhà đối diện nói anh đã chuyển đi rồi.”

“Chuyển nhà tôi giao hết cho công ty vận chuyển, nói cho cô nghe thì giúp được gì không?”

“Tôi có thể chào tạm biệt anh.” Trong lòng thấy tấm tức, cái gì cũng có lý, rõ ràng người làm sai là hắn, vậy mà hắn vẫn có thể rạch ròi đâu ra đấy.

“Quên nói cho anh, con ma mặc áo đỏ đi giày đỏ treo cổ ở chùm đèn phòng khách nhà anh cứ khóc mãi, nói anh chưa tạm biệt cô ta, nói dù anh có đi đến đâu cô ta cũng sẽ theo tới đó.”

Tống Thư Ngu đạp xe phanh kít, tức tôi ra mặt: “Ranh con chết giẫm, trong đầu cô toàn những thứ quái gở thế sao?”.

Tâm My cười hì hì, ai bảo anh khốn nạn, ai bảo cho tôi ra rìa không thèm kể chuyện, ai bảo anh ngày ngày rỗi hơi điên điên khùng khùng cười tôi béo nói tôi lười, lừa tôi kết hôn báo hại tôi ăn không ngon ngủ không yên, tôi sẽ hù chết anh!

“Lái xe”, cô cười tít mắt vỗ lên vai lão Tống, chỉ sang bên đường, “Người bị đâm nát nửa đầu đang nhìn anh kìa”.

Cả đường đi Tống Thư Ngu mặt mũi sa sầm.

Tâm My cũng không thấy hả hê, người gì không biết? Chẳng phong độ gì cả. Lúc anh hứng khởi thì cô chẳng hào hứng gì, đến khi cô vui trở lại, anh ta lại làm mặt lu xìu như bánh mỳ ngấm nước mưa.

Thêm lần nữa cô bái phục khả năng tưởng tượng đáng kinh ngạc của mình. Nhớ hổi đó, thấy mối tình của Trần Uyển và tên chuột cống ấy bi kịch tới mức đâu đâu cũng thấy máu túa đầy người, khi ấy cô nói chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đàn ông là cái gì chứ? Cũng chỉ là một củ cải biết nói chuyện, biết ngọ nguậy và nóng hôi hổi mà thôi, có đến mức phải vì nó mà đau tới tận xương tủy? Vì nó mà đau từng khúc ruột?

Mẹ kiếp, sao Shin nói đúng thế chứ, ai nghiêm túc trước thì người đó thua. Hà Tâm My, nếu cô coi chuyện cầu hôn của Tống Thư Ngu lúc khua môi múa mép là thật, vậy hôm nay người bực bội khó chịu quên hết trời đất chắc chắn là cô!

“Hà Tâm My, cô đứng lại.”

Xuống xe tạm biệt, đi chưa được mấy bước đã bị anh gọi lại. Tâm My từ từ quay người, thấy gương mặt cau có của lão Tống đã dịu đi đôi chút, lại còn có phần hí hửng nữa. Hai tay anh ôm đầu tựa vào thân xe, ánh mắt sáng quắc.

Đầu óc đen tôi của Tâm My lướt nhìn chiếc quần màu đen anh mặc.

“Suy nghĩ xong chưa?”

“Cái gì?”, cô trợn mắt giả bộ ngây thơ.

“Còn chưa được một tuần đã quên rồi?”, vẻ hung hãn của anh như muốn sấn tới bóp cổ cô, mặt đối mặt, “Dám nói quên không?”.

Tâm My ngửa đầu ra sau, né khuôn mặt anh đang ngày càng áp sát: “Anh nói lắm thế, làm sao tôi biết anh định hỏi cái nào?”.

Tống Thư Ngu hồi lâu không nói gì, sau đó dần trở lại trạng thái thản nhiên khi trước: “Chuyện kết hôn sống cho qua ngày”.

“Đừng có đùa nữa, việc này chúng ta không thể tùy tiện được.” Trên mặt Tâm My hiện rõ nét cười, cảm giác vô cùng thận trọng nhưng đột nhiên thấy tâm trạng hơi bất an. Làm gì mà cứ trợn mắt nhìn tôi thế.

Mọi thứ xung quanh như biến thành một làn khói, ánh mắt Tống Thư Ngu tựa một sợi dây bện chặt cổ cô với màn sương mờ ảo. Tâm My hoang mang khua tay tơi bời như có ý muốn cắt đứt sợi dây đó, rồi tìm cách co giò bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên, sợi dây thả ra, mọi thứ xung quanh dần rõ ràng trở lại.

“Chủ nhật, tôi tới đón cô.”

“Hả?!”

“Không phải nói giúp tôi chuyển nhà hả?”

“Nhưng chẳng phải anh đã chuyển rồi sao?”

“Tất cả đồ đạc dọn tới vẫn chưa sắp xếp gọn gàng, tôi chưa có thời gian.”

Tâm My toan mở miệng phản đối, Tống Thư Ngu đã buông cánh tay đang đặt trên cửa xe ra rồi quay người lại nói: “Thứ nhất, tiền cô vay tôi sẽ được tính theo sức lao động mà cô bỏ ra để trả dần; thứ hai, tôi đã hứa, Chủ nhật này sẽ ở cùng cô”.

Tôi... cái “đầu” anh ấy!

Tống Thư Ngu liếc mắt tình tứ nhìn cô rồi dặn dò thêm lần nữa: “Chủ nhật, tám giờ sáng, tôi sẽ tới trước cửa phòng trọ đợi cô”.

Tôi... cắn chết cái “đầu” anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.