Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

Chương 33: Chương 33: Hình gạch lát Shin mũi dài




“Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi? Mẹ bảo, trước hai tháng sẽ về giúp nhưng Thư Ngu nói không cần mẹ tham gia. Thằng nhỏ, từ bé chẳng ai lo nên sớm đã quen việc lớn nhỏ đều tự mình làm chủ, ở bên cạnh nó mẹ chẳng được hưởng niềm hạnh phúc và niềm vui làm mẹ.”

“Căn nhà bên hồ cũng xuống cấp rồi, mẹ thấy nếu gấp quá cứ ở tạm đây, đợi mẹ về sẽ giúp các con tìm nhà khác. Cần gì lên danh sách sớm đi, ở bên này mẹ mua về cho. Còn nữa, không biết bên thông gia có cần gì không, phong tục kết hôn ở Tế Thành mẹ cũng quên rồi, không được, phải tìm người bồi dưỡng kiến thức mới được.”

BLA BLA...

Mẹ chồng tương lai nói chuyện không cần lấy hơi. Tâm My dập đầu bái lạy. Cuối cùng tóm được một giây cơ hội, nhanh chóng nói: “Bác gái, cháu vì nguyên nhân công việc, dự tính hôn lễ phải lùi xuống, Tống cá trê có lẽ chưa kịp nói với bác”.

Mẹ chồng tương lai lặng người rồi thở dài: “Hai đứa đâu còn ít tuổi, tình cảm quấn quýt bấy lâu nay như thế, nếu ngập ngừng...”.

Tình cảm quấn quýt bấy lâu nay? Chúng cháu mới bắt đầu thôi mà.

“My My, nghe mẹ nói, năm nay phải lo cho xong việc này. Thư Ngu sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa, cuối năm có cái... tới mùa thu năm sau sinh con là vừa, không nóng không lạnh, ở cữ cũng dễ hơn…”

Tâm My còn đang nghĩ xem là có cái gì, câu sau đã nghe thấy ở cữ, cô rút khăn giấy lau mồ hôi: “Bác gái...”.

“My My, tính khí Thư Ngu như cành liễu uốn cong, rất khó nhằn, nó làm sai chuyện gì, con chỉ cần nói với mẹ...”

Tống Thư Ngu bước vào cửa, Tâm My kẹp điện thoại trên vai, tay ôm hộp giấy ăn, trông thấy anh như dân tị nạn thấy quân giải phóng mắt ngấn lệ: Cuối cùng cũng tới!

“Mẹ anh”, cô chỉ tay vào điện thoại dùng miệng nói không thành tiếng, rồi mướt mải lau mồ hôi.

Tống Thư Ngu mỉm cười, đưa chiếc túi trên tay cho cô, đón lấy điện thoại: “Mẹ”.

“Ừ, dù sao cũng có lương tâm, còn biết mua đồ ăn vặt cho em”, Tâm My ôm hộp khoai tây chiên, miệng nhai rau ráu, “Anh đã nói chuyện xấu xa gì của em cho mẹ anh?”.

Tống Thư Ngu tỏ vẻ ngây thơ: “Nói cái gì? Nói được cái gì?”.

Cô nhe răng: “Anh có tin em cho một cước Lư sơn thăng long chảo chém đứt người anh không?”.

Anh cười: “Anh lại thích người thật đối kháng.”

“Tống cá trê, làm gì đấy? Muốn ăn anh tự đi mà mua, đừng cướp của em”, Hà Tâm My bảo vệ túi đồ ăn anh mới mua về.

Mặt anh ghé sát cô cách đúng một tấc, từ từ chầm chậm lấy dưới đáy túi ra một hộp nhỏ, rồi huơ huơ trước mặt cô, “Người thật đối kháng, hả?”.

Cô nhìn chằm chằm mà hai con mắt muốn rớt ra ngoài, hít sâu nói: “Hình như, hình như cũng có bán lẻ mà”.

Anh không thèm liếc mắt: “Dùng sao đủ”.

Cô lại hít hơi: “Không phải anh định, định một đêm dùng hết đấy chứ?”.

Anh nghĩ ngợi hồi lâu...

“Tống cá trê, em nghĩ thế này, hay thôi đi. Anh là ‘bảo kiếm’, nhưng em không phải ‘long đao’...”, chẳng thiết khoai tây chiên, không cả cởi dép, cô cuống cuồng leo lên sofa, “Giang hồ hiểm ác, chúng ta hôm khác gặp lại, hôm nay không còn sớm nữa rồi”.

Mông bị cho một chưởng, tên đang đứng sau lưng cười nham hiểm, “Đi tắm đây!”.

“Tắt đèn”, cửa phòng vệ sinh lộ ra nửa cái đầu.

Phòng ngủ tối om.

“Rèm cửa kéo chưa? Sao em vẫn trông thấy anh?”

“Có ánh trăng mà bà chị, chị muốn tôi như mực sao? Hay chúng ta bắt đầu từ nhà vệ sinh?”

“Không! Tống cá trê, anh nhắm mắt lại, không được nhìn trộm.”

Anh nhắm mắt, cơ thể đẫy đà trắng bốp từ từ bước tới, lần từng bước tới cạnh giường.

“Không được nhìn trộm.”

Thảo nào rề rà lâu đến vậy, tóc sấy khô, người cuốn khăn bông, để hở đúng đôi chân.

“Ừ, không nhìn”, anh thật thà nhắm mắt, nhưng mỗi dây thần kinh cảm giác lẫn khứu giác đều có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể cô.

Thuở nhỏ, ông ngoại thường ở trong viện nghiên cứu, nên bảo mẫu thường cắt giảm khẩu phần ăn của anh khiến một thời gian dài anh bị suy dinh dưỡng. Mỗi lần đi qua phòng ăn lớn nhà A, thấy những chiếc bánh bao còn nóng hôi hổi bắc ra từ chõ hấp của các cô chú là nước miếng rớt ầm ầm, thỉnh thoảng có dì nào quen lại cho anh một chiếc. Cái cảm giác mùi thơm nóng hôi hổi giữa ngày đông giá rét từ lỗ mũi chảy xuống tận tim gan đến khi trưởng thành chẳng thể có lại. Thế nhưng, giống như chuyện lạ có thật, anh lại nhận ra nó ngay trên cơ thể cô.

“Bắt đầu chưa?”, cô ngồi xuống mép giường, giọng nói run rẩy.

Anh không cất tiếng, vuốt ve đôi má, anh mơn trớn bờ môi mềm mại của cô. Tâm My khẽ run rẩy: “Tống cá trê...”.

“Ừ”, anh như nuốt lấy giọng nói cô, đôi môi mềm mọng như lần trên từng thớ thịt cơ thể cô.

Khi anh trút bỏ tấm khăn bông đang cuốn lấy cơ thể cô, hai tay cô vội che phía trước: “Đừng nhìn, em không được đẹp”.

“Không đẹp? Nói bậy”, cô nở nang, thịt thà đẫy đà, “Hệt như những bức tranh nghệ thuật thời Phục hưng”.

Trong không gian mờ ảo, cô có thể thấy đôi mắt thầm ngưỡng mộ của anh, Tâm My cúi đầu nhìn lại mình, có phần buồn bực: “Em lại thấy giống hai túi khí an toàn.”

Anh cười: “Em làm ơn nói ít mấy câu đùa cợt đó được không, hỏng hết cả không khí bây giờ”.

Tâm My ngốc nghếch gật đầu, một giây sau liền bị anh đẩy xuống.

“Đừng, đừng sờ vào chỗ đó”, cô uốn éo giãy giụa, “Buồn quá, Tống cá trê, buồn quá”.

Anh rụt tay ra khỏi eo cô: “Thế sờ ở đâu? Đây hả?”.

Tiện tay anh dời sang chỗ khác, cô hít một hơi thật manh: “Tống Thư Ngu, em hồi... hộp lắm”.

“Ừ, được rồi, được rồi”, anh chờ đợi để được thực hành nhưng không thể gấp gáp, “Nhắm mắt lại từ từ cảm nhận”.

Giọng nói thật trầm, lởn vởn bên tai cô, Tâm My nhắm mắt, chuẩn bị đón chờ cảm giác của thời khắc kỳ diệu chưa từng đến trong đời.

Không được, ngón tay anh chạm tới đâu là chỗ đó như co lại: “Tống cá trê, nói chuyện với em, cái gì cũng được”.

“Đôi mắt em như vì sao trên bầu trời...”

“Nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu. Sáng tạo chút có được không?”

“... Thế để làm lại”, anh hôn cô thật mạnh, “Ranh con, sao cứ làm khổ người ta thế hả?”.

Hai tay vòng lên cổ anh, cô không dám nhìn xuống dưới, ép chặt lấy cơ thể anh, giống như đang bám vào một lò luyện lớn, một giây sau cô sẽ biến thành thép, “Nói xem anh yêu em ở điểm nào?”.

“Yêu...”

“Không được nói trăng sao.”

“Được. Yêu... yêu tình cảm thuần khiết từ chính trái tim em, thứ tình cảm yêu thương chân thành mà em luôn dành cho những người bên cạnh em”, anh tiếp tục mơn trớn bên môi cô, giọng nói như đi vào mơ hồ, “Càng khó có được càng đáng quý”.

... Tiếng lòng cô thổn thức: Mình tốt đến vậy sao?

“Lần đầu tiên thấy em như nổi khùng là ở cổng phía nam trường, có mấy cô gái đang cãi nhau, em liền lao tới cho nguyên cái bạt tai. Khi đó anh còn lắc đầu, thầm nghĩ đồ ranh con sao dã man đến vậy, về sau mới biết Ninh Tiểu Nhã bị người ta bắt nạt. Mãi sau này, hai người Tiểu Ngũ cãi nhau, em cũng thế, giống gà mẹ bảo vệ gà con, tóc tai dựng ngược không nói câu nào liền lao tới”, môi anh rõ ràng còn đang tủm tỉm cười, nhưng ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Anh yêu tính cách của em, với...”, anh cúi đầu hôn lên ngực cô, “Trái tim rộng lớn như thế này, trái tim có thể chở che cả thế giới”.

Cô vuốt mái tóc anh, đôi mắt ươn ướt: “Em tốt đến thế sao?”.

“Tâm My, em còn tốt hon cả những gì anh nói”, anh nắm lấy bờ vai, ánh mắt tò mò, “Thường ngày anh vẫn nghĩ, người duy nhất có thể tổng hòa bản năng đàn bà của phụ nữ và nét ngây thơ của con gái chỉ có mình em, tại sao chẳng có ai phát hiện ra?”.

“Em nói rồi, người có mắt nhìn đâu có nhiều.”

Anh cười: “Cũng không nhiều. Anh đợi em tìm được người thích hợp hơn nhưng đợi tận mấy năm sau vẫn không thấy, cuối cùng anh không khách khí nữa mà lao tới”.

Cô bĩu môi: “Đợi thêm mấy năm nữa em cũng không sợ, em còn đầy thời gian”.

“Em có thời gian nhưng anh không có, cứ nhìn Đậu Đinh anh lại tưởng tượng ra bảo bối của em trông như thế nào, không biết có là đại vương ngủ lười tham ăn, tóc tai bù xù vẫy cánh tay béo ú mặt đầy ga tô hay không”, anh vừa nghĩ vừa cười.

Thư Ngu sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa, cuối năm có cái, tới mùa thu năm sau sinh con là vừa, không nóng không lạnh, ở cữ cũng dễ hơn...

Tâm My nhớ lại câu nói của bác gái, đỏ mặt ra vẻ tức giận: “Anh dỗi hơi nghĩ đến con em làm gì? Tự sướng thì nghĩ đến cái khác ấy”.

“Anh không mất sức liệu em có con được không? Đừng nói linh tinh, để anh làm việc.”

Tâm My rít lên: “Đừng cắn em”.

Anh đổi cắn sang hít hà, Tâm My nhắm nghiền mắt không dám nhìn. Nhưng nhắm mắt lại rồi, xúc giác mỗi lúc một nhạy cảm, bàn tay anh đang du ngoạn khắp cơ thể, hơi thở anh chạm vào da thịt cô...

“Tống cá trê... Nhột quá.”

Nụ hôn vang lên thành tiếng di chuyển dần xuống dưới như đáp lời. Cô toan đưa tay che bụng dưới nhưng anh đã nhanh hơn một bước hôn xuống đó, rồi trở lại chỗ eo.

“Buồn...”, cô muốn ngăn anh lại, cất tiếng nghe như van lơn, ấp a ấp úng, “Buồn...”.

“Thế này cũng buồn?” Anh từ đâu trở lại bỗng hôn lên môi cô, cơ hồ nuốt tiếng cô kêu cứu vào trong rồi đồng thời bàn tay anh vươn đến nơi thầm kín nhất.

“Ư ư”, miệng cô miễn cưỡng phát ra thành tiếng, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, tất cả cảm xúc lúc này như hội tụ nơi bàn tay anh, còn cô đang lắng mình tận hưởng. Cô tránh được cái hôn của anh, mếu máo: “Tống cá trê, hình như em lại, lại đến kỳ”.

“Không đâu”, anh không nhịn nổi cười, cắn nhẹ lên đôi tai, “Ranh con, anh đang giúp em chuẩn bị”.

Cô có vẻ không thoải mái, Tống Thư Ngu nhìn theo ánh mắt cô xuống dưới, cảm xúc dâng trào, “Hơ, là...”.

“Tống cá trê, chỗ đấy của anh xấu thế!”

Đã từng được thấy trong phim A, từng được thấy trong sách giáo dục giới tính, nhưng tận mắt chứng thực, Tâm My bị hoàn toàn bất ngờ.

Tống Thư Ngu có vẻ còn thê thảm hơn cô, chau mày hỏi: “Xấu lắm à?”.

Cô bưng mặt: “Nhìn mẫu vật rồi được chưa? Nhưng mà như củ cải thế... Không được đâu, nó lấy mạng em mất”.

Lúc này anh mới thả lỏng, “Ngốc ạ, chỉ cần củ cải không to bằng đầu trẻ con là được”.

“Nhưng”, cô liếc nhìn lần nữa, rồi thở dài “Người anh gầy thế này, thịt dồn hết vào chỗ đó rồi phải không?”.

“Đây là lời khen mà anh thích nhất trên đời đấy.”

Anh cười vẻ đắc ý, cậu em có vẻ cũng đắc ý ngỏng dậy.

Tâm My toát mồ hôi: “Ôi má ơi, nó còn biết cử động”.

Gương mặt Tống Thư Ngu nghiêm nghị, đôi vai co lại, đoạn nói: “Nhắm mắt lại, sau này em từ từ nghiên cứu, còn bây giờ...”.

Trước khi anh tiếp tục nhẹ nhàng mơn trớn, cô rì rầm điều gì đó rồi để mặc mình chìm đắm trong nụ hôn cùng sự thăng hoa như sắp biến thành bong bóng.

“Tâm My.”

“Ừ”, ánh mắt cô mơ màng, một giây sau đồng tử co lại, “Đừng, đau...”.

Tống Thư Ngu kịp thời dừng lại khi tiếng la thảm thiết của cô phát ra: “Hu hu, đau quá...”.

“Đau lắm không? Cố chịu một chút được không?”, anh khẽ hôn lên giọt nước trên khóe mắt, lúc cô gật đầu anh dần dần nhướn người, “Thả lỏng, Tâm My, thả lỏng, đừng đá anh”.

“Hu hu hu, đau lắm, đau thật mà.”

“Ngoan nào, bé gấu, cục cưng”, mồ hôi trên trán anh rơi xuống, hòa cùng giọt mồ hôi trên cơ thể cô, “Chỉ đau lần này thôi”.

“Tống cá trê, đừng lấy mạng thế này, thêm lần nữa, hu hu, tôi sẽ tiêu diệt anh. Hu hu...”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.