Tống Thư Ngu và Kiều Tiểu
Tuyết vừa bước một chân ra khỏi cửa, Tâm My đã lao về phòng của mình. Lúc đóng
cửa trong lòng thấy bực lắm, nên sập cửa đánh “rầm” một tiếng.
Mẹ cô vừa nghe một tiếng rầm, đứng ngoài cửa nói: “Ai dạy con đấy hả? Ở nhà dập
cửa tỏ thái độ với bố mẹ hả?”.
Hóa ra mẹ cô không phải hồ đồ thật. Nhưng mặc dù thấy rõ cô không được vui,
nhưng tại sao không thấy được ý đồ của Kiều Tiểu Tuyết?
Tâm My bực mình đáp lại đúng câu: “Không phải cố ý”.
Tưởng tượng Kiều Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh Tống Thư Ngu liếc mắt đưa tình, rồi
bên tai lại văng vẳng câu nói đắc ý của cô ta “Người đàn ông như này cô đâu
xứng đáng, nếu không phải tôi cướp cũng sẽ là người khác, chỉ là chuyện sớm
muộn”... Cứ thế ngồi nghĩ tủi thân tủi phận, nước mắt tuôn rơi, vớ được điện
thoại định gọi hỏi Tống Thư Ngu hai người đã đi đến đâu rồi.
Nhưng chỉ nghe tiếng mẹ đứng ngoài cửa sang sảng: “Còn mấy hôm nữa đi lấy
chồng, vẫn nghĩ mình là trẻ con, tất cả mọi người phải chiều hả? Con nhìn đồng
hồ xem, mấy giờ rồi? Con bé là khách, Tiểu Tống là người nhà, mẹ bảo Tiểu Tống
tiện đường đưa Tiểu Tuyết, có tình có lý”.
Bố cô đứng bên cạnh khuyên can vợ nói ít một hai câu, mẹ cô mặc kệ: “Tôi muốn
tốt cho nó, gần ba mươi tuổi đầu mà cứ như trẻ con không biết dùng đến cái đầu.
Trên đời này có ai làm cha mẹ lại không vì con cái mình? Nó tỏ thái độ với tôi,
coi tôi như kẻ thù?”.
Tâm My bỏ điện thoại nhảy lên ra mở cửa, “Mẹ, Kiều Tiểu Tuyết có ý đồ gì mẹ còn
không rõ? Lần trước là Tôn Gia Hạo, lần này là Tống Thư Ngu, chỉ thiếu điều cô
ta không khắc chữ ăn cướp lên giữa trán. Mẹ để Tống Thư Ngu đưa cô ta về, thế
chẳng phải cho cô ta cơ hội? Con ngăn tới ngăn lui, mẹ không giúp thì thôi còn
đứng sau đạp cho một phát”.
“Mẹ nói con tính khí trẻ con có sai câu nào không? Ngăn tới ngăn lui, con có
ngăn được cả đời không? Một đứa con rể dễ dàng bị người ta cướp mất có cho
không mẹ cũng không cần!”
Mỗi lời mẹ cô nói như có gang có thép, vừa dứt lời, bố cô không dám khuyên
thêm, Tâm My cũng ngừng lại nhìn mẹ cô trợn mắt như hai con gà chọi đang chuẩn
bị tung đòn, mãi lúc sau mới nói: “Nhưng con cần! Con không lấy được chồng ngày
nào cũng bị mẹ chửi mắng, bảo con làm xấu mặt bố mẹ trước mặt họ hàng. Chẳng dễ
dàng gì mới có Tống Thư Ngu, cũng định ngày hết rồi, lại bị Kiều Tiểu Tuyết
cướp mất, người xấu hổ còn có mẹ đấy. Mẹ nói tất cả mọi người đều chiều con,
nhưng ngoài ba ra còn có ai không? Từ nhỏ đến lớn mẹ đã bao giờ nhìn thẳng vào
con chưa? Cho dù làm gì mẹ chỉ toàn chỉ trích, dù có làm cái gì sau cùng cũng
chỉ có hai chữ ‘xấu mặt’ để bình phẩm!”.
“Từ nhỏ tới lớn mẹ nghiêm khắc cũng là tốt cho con, cất bước cũng phải bước cao
một chút là trách nhiệm lo cho cuộc sống tương lai của con. Cho con ăn uống học
hành hơn hai mươi năm, đã một lần nào mẹ hại đến con chưa?”
Phận làm cha mẹ tự nhiên sẽ không hại con mình, nhưng vô tình làm tổn thương có
bao người? “Từ lúc đi mẫu giáo, con đã là một vật phế phẩm trong mắt mẹ. So với
những đứa trẻ khác ở khu nhà phía đông, lớp chồi thì không thuộc hai mươi tư
chữ cái, lớp mầm thì bảng cửu chương cũng nhớ lung tung hết cả; so với những
đứa trẻ khác ở khu nhà phía tây, người ta dương cầm đàn ca sáo nhị cái gì cũng
biết, còn con chỉ biết nghịch đất nghịch cát. Lớn hơn chút nữa cũng vẫn thế, so
bì công việc, so bì bạn trai, so tới so lui, người khác luôn là giỏi nhất, còn
con là sau cùng. Diện mạo con không đẹp đầu óc thì ngu đần, chẳng có cơ hội
khiến mẹ nở mày nở mặt, nhưng mẹ à, có ngu đần hơn nữa cũng do mẹ sinh ra đấy!”
“Mỗi người nói bớt đi một câu, việc bé như hạt thóc, sao lại kéo cả chuyện hồi
nhỏ vào đây.”
“Bố, bố đừng cản con. Con đang muốn hỏi mẹ xem con có phải con đẻ của hai
người?”
“Trước lúc kết hôn muốn tính sổ một thể với tôi phải không? Cô sờ lên trán mình
mà hỏi, bố mẹ có bao giờ không vì cô? Lúc tôi và bố cô lương một tháng hai trăm
đồng, tiết kiệm tiền mấy năm trời mua cho cô đàn piano; lớn hơn chút, điểm số
không tốt không vào được trường điểm, có lần nào không phải tôi đi nhờ người
tìm mối quan hệ?”, mẹ cô run lên vì giận, “... Không phải con đẻ? Tôi vì cái
gì, vì bản thân tôi hả?”.
Bị đánh đến mức chỉ biết lặng lẽ khóc không chịu ra khỏi phòng ăn cơm, cầm bảng
điểm lang thang ngoài đường mấy tiếng đồng hồ không dám về nhà, trong lòng
trống rỗng đói cồn cào ruột gan, trông thấy con số trên bàn cân lại lén lút tát
chính mình... Tất cả những áp lực trong quãng đời trưởng thành cô phải một mình
giải tỏa, cố gắng nghĩ để mình vui, nếu mẹ thực sự yêu cô, sao không trông thấy
những điều đó?
Tâm My cười: “Mẹ vì chính bản thân mẹ, vì sĩ diện của mẹ...”.
Tâm My còn chưa nói hết câu đã bị bố cô hét lên ngăn lại, lần đầu tiên thấy bố
nghiêm nghị đến thế, Tâm My như bị một nhát dao bổ đôi. Nụ cười mỉa mai trên
mặt cô nhất thời không dừng lại được, trong lòng tủi hổ nhưng vì lòng tự trọng
lại không để rơi nước mắt, thế là, lúc cười lúc lại bặm môi, từng thớ thịt trên
mặt không ngừng run rẩy.
Trông thấy mẹ lại càng khó chịu. Tay chỉ vào cô, toàn thân run rẩy.
Mẹ con người ta có thể như chị em, có thể dắt tay nhau trên phố nói chuyện công
việc nói chuyện tình cảm, còn họ chưa từng một lần làm điều đó.
Mẹ con họ giống như kẻ thù của nhau từ kiếp trước.
“Mẹ đừng trách con, mẹ đối tốt với chị Tiểu Tuyết khiến con ngưỡng mộ, con thực
sự nghi ngờ mình có phải được nhặt về hay không, còn chị ta mới là con đẻ của
hai người.”
“Mất dạy!”, mẹ cô hét lên, lao tới toan đánh thì bố cô ngăn lại.
“Ngậm miệng hết lại cho tôi! Bà Thường, không được đánh con, ngồi xuống từ từ
nói chuyện.”
Nước mắt ứa ra, Tâm My lấy ngón trỏ gạt đi, cô cứ ngỡ bấy nhiêu năm mình đã
thành hạt đậu thép nấu không chín luộc không nhừ thái không đứt rán không nở,
hóa ra vẫn không cầm được nước mắt: “Mẹ, lần trước vì con tát cô ta một bạt
tai, mẹ chỉ vào mặt con mà chửi, lần này lại thế. Trước đây mẹ nói muốn giới
thiệu Tống Thư Ngu cho cô ta, cùng lắm... cùng lắm con nhường lại cho cô ta là
được”.
“Thực sự em không cố ý, tức quá nên nói ra mấy lời đó, nói xong em ân hận lắm.
Lúc đang ân hận, thì thấy mẹ ngã xuống”, Tâm My mặt mày mếu máo mắt nhìn mây ngón
tay chụm lại một chỗ.
Mẹ cô vừa ngất xuống, bố cô trong lúc cuống cuồng sợ hãi mới nói ra chuyện năm
ngoái đi bệnh viện bà được chuẩn đoán bị ung thư vú. Mẹ tỉnh dậy trên taxi, Tâm
Mỵ như mất trí chỉ biết nhìn mẹ gạt nước mắt.
“Năm ngoái họ nói đi du lịch, hóa ra làm phẫu thuật cho mẹ. Lúc họ về em còn
trách, sao đi chơi lâu thế mà chẳng mang được thứ gì ngon về. Em...”, Tống Thư
Ngu đưa tay ôm lấy vai cô, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em...”.
“Nhóc con hồ đồ, việc lớn thế này bố mẹ giấu em cũng đủ hồ đồ rồi”, láng máng
nghe thấy tiếng bác sĩ cấp cứu đang rì rầm, Tống Thư Ngu ghếch tai lên nghe một
lúc, nắm lấy ngón tay cô rồi nói: “Nhớ chút nữa mẹ ra phải nói xin lỗi mẹ trước
tiên. Mẹ con cãi nhau cũng là chuyện bình thường, bà không tính toán với em đâu”.
Đang nói, bố Tâm My đỡ mẹ cô bước ra, Tống Thư Ngu lập tức đứng dậy, Tâm My
theo sau lưng anh, trông thấy gương mặt xanh xao đã trở nên hồng hào được vài
phần, cô thở phào đang định gọi tiếng mẹ nhưng mở miệng rồi lại ngậm lại.
“Vậy sáng mai con tới đón hai bác.”
“Tiểu Tống, không cần đâu, con còn phải đi làm”, mẹ Tâm My đưa mắt nhìn sang cô
đang cúi đầu khổ sở, giải thích: “Tháng trước con đi Quý Tây, mẹ kiểm tra rồi,
không ảnh hưởng gì đâu”.
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Được rồi, về nhà rồi nói.”
“Tại sao không nói cho con biết?”
Về đến nhà, sau khi Tống Thư Ngu cáo từ ra về, ba người họ nhìn nhau không nói.
Ngồi không nửa tiếng đồng hồ, mẹ Tâm My nói muộn rồi, muốn đi ngủ đứng lên một
mình đi về phòng trước.
Tâm My không rõ mẹ cô có phải vẫn còn đang giận mình, nên cũng chẳng dám nhiều
lời, mang bộ dạng tội nghiệp đứng nhìn theo bóng mẹ khuất dần, rồi quay sang
nhìn bố vẻ thắc mắc. Bố Tâm My thở dài, an ủi nói: “Không sao, mẹ con mấy tháng
lại đi kiểm tra một lẩn, không có dấu hiệu di căn. Mẹ là người mạnh mẽ, còn nói
bệnh chỉ là tự hù dọa bản thân, càng sợ sẽ càng nghiêm trọng, nên không muốn
thông báo cho ai. Mẹ còn coi con là con, sợ ảnh hưởng tới công việc và tình cảm
của con. Đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi cùng mẹ con tới bệnh viện”.
Làm sao cô ngủ được? Lúc nghe máy của Tống Thư Ngu quên luôn không hỏi anh và
Kiều Tiểu Tuyết thế nào, trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại về những việc mẹ đã nói
hoặc làm trong suốt năm qua. Hình như cô đang cố lần tìm dấu vết. Mẹ cô hơn một
năm nay gầy đi thấy rõ, ăn uống không ngon, tính tình hay nóng nảy, thỉnh
thoảng có uống thuốc Nam, mẹ nói do bị mất ngủ. Cô còn tưởng mấy chuyện đó
do tiền mãn kinh mà ra nên chẳng nghĩ xa hơn được.
Tâm My cúi gằm mặt xuống, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Thực ra cô mới chính là người chỉ biết đến mình. Chỉ nghĩ đến cảm xúc của bản
thân, đồng thời cũng chỉ biết oán trách giận hờn, lơ là và chẳng hề chú ý đến
mẹ, chẳng phải cô cũng lơ là không chú ý đến sự chăm sóc của mẹ đó sao?
“Tại sao không nói cho con biết? Mẹ, mẹ cũng nói con sắp ba mươi, sao vẫn coi
con như trẻ con?”, sáng sớm đứng xếp hàng ở Bệnh viện ung bướu, Tâm My hỏi.
“Kể cả tóc con bạc trắng răng rụng gần hết, trong mắt mẹ con vẫn là đứa trẻ.”
“Năm ngoái thấy nửa bên vai vừa nặng vừa buốt, mẹ còn tưởng xương cốt không dùng
được nữa, không nghĩ ra được nguyên nhân khác. Sau này phát hiện đã bắt đầu
tràn dịch, đến kiểm tra mới được chẩn đoán. Bệnh ung thư là thế, cuối cùng hầu
hết đều không chết vì bệnh, mà chết vì sợ...”
Chữ “chết” đầu tiên, Tâm My rùng mình. Chữ “chết” thứ hai, cô lại rùng mình.
Thấy Tâm My hơi run, mẹ cô bật cười: “Mẹ nói thật đấy, có người nghe xong sợ
gần chết. Khi đó mẹ sợ rằng chuyện này sẽ khiến hai bố con lo lắng, nên ngay cả
bố con mẹ cũng không nói, chỉ uống thuốc Nam.
Thuốc Nam không tác dụng, bắt đầu lở loét. Không giấu được nữa,
chỉ có thể bàn với ba con, mẹ nói ‘Ông Hà, nếu vợ ông mất nửa bên ngực, ông có
thấy ghê không? Nếu ghê chúng ta ly hôn, dù sao con cái cũng lớn hết rồi. Không
thấy ghê thì đi cùng tôi tới bệnh viện.’ Mấy chục năm mới thấy ba con có chút
đàn ông.” Mẹ cô đang hồi tưởng lại thái độ của ông Hà lúc đó, nụ cười rõ hơn,
“Ông ấy trầm ngâm không nói gì, trong lòng mẹ nghĩ vậy ly hôn là được. Ai ngờ
ông ấy ngẩng đầu lên nói ‘Đi bệnh viện, đã nói đợi nghỉ hưu, cục cưng lấy chồng
xong, chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới. Chữa sớm lúc nào hay lúc ấy’.”
Mẹ cô xuề xòa cho qua, nhưng sống mũi Tâm My lại thấy cay cay, “Mẹ...”. Vòng
một đối với phụ nữ vô cùng quý giá, lúc mẹ hạ quyết tâm không biết cần bao
nhiêu dũng khí?
Mẹ vỗ vỗ tay cô.
“Mẹ, con xin lỗi, những lời hôm qua con nói là không đúng.”
“Cả đêm qua con không ngủ, mẹ cũng vậy. Những lời hôm qua nói là sự thật. Cả
đời mẹ không là con dâu tốt, không là người vợ tốt, cũng chẳng là người mẹ
tốt.”
Tâm My nghe giọng đầy xót xa thương cảm, vội giải thích, mẹ cô thở dài, đứng
dậy: “Đến lượt chúng ta rồi. Bác sĩ Châu quen biết đã lâu, nhân cách y đức đều
rất tốt, nhớ chút nữa phải chào đấy”.
Tâm My đưa tay ra đỡ, mẹ cô hẩy tay, cười nói: “Mẹ con còn cách quan tài xa
lắm, chưa đến lúc cần con đỡ đâu”.