Buổi tối, sư huynh Hà
Đông mời dùng bữa, Tống Thư Ngu nói Hà Đông là người của chứng khoán An Thành,
nếu anh rời đi sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí. Nên anh bảo cô đợi tới lúc gần
tàn cuộc thì gọi cho anh, anh sẽ tới đón.
Tặng hoa rồi, xe đưa xe đón, ngoài những lời đường mật, Tâm My mừng thầm trong
lòng: Yêu đương với lão Tống cũng được đấy chứ.
Chỉ có điều ánh mắt anh ta chỉ trực liếc ngực cô, Tâm My bị nhìn nên thấy mất
tự nhiên. Kéo quai áo hai dây lên trước ngực, cô hỏi: “Liệu có hở hang quá
không?”. Nhưng cô chỉ có đúng ưu điểm này thôi đúng không?
Tống Thư Ngu liếc sang, rồi di chuyển ánh nhìn lên chỗ tóc mái của cô, thấy ánh
mắt nhấp nháy của cô, liền nói: “Rất có sức hút”. Dứt lời anh hôn lên khóe mắt
cô, “Thế lấy tấm ga giường cuốn em lại, hay để em đi tựu trường? Điều này thật
nan giải”.
Cô hớn hở hé môi, còn chưa kịp cảm ơn về thiện chí việc tối mỗi ngày đã bị anh
hôn lấy. Trong vòng tay ngập mùi cơ thể anh, hơi thở hòa quyện, không kìm được
cô nhớ lại khung cảnh tối qua, mặt đỏ thót tim, cảm giác không thể khống chế
được bản thân.
Dường như anh cũng đang cố kìm nén, buông cô ra rồi khẽ thì thầm bên tai: “Đừng
đùa nữa muộn rồi”.
Cô gật đầu.
“Còn đau không? Nếu không đau...”
“Đừng mơ”, cô như muốn mở cửa xe, “Để em dưỡng thương mấy ngày đã”.
Trong mắt anh thoáng ánh cười tinh nghịch.
“Em vào đây, muộn rồi.” Thiếu chút nữa cô xúc động không cất nổi thành lời, mãi
đến khi vẫy tay chào anh trong đầu vẫn còn suy nghĩ sẽ đi cùng anh.
Nếu Tâm My biết trong bữa tiệc còn có Kiều Tiểu Tuyết, nhất định cô sẽ kiên
quyết theo suy nghĩ của mình mà rời đi.
Gặp mặt gì mà chả khác buổi diễu hành là bao, bạn học của Hà Đông, anh chị em
bạn bè cùng khoa, chỉ cần là người ở Tế Thành gần như tất cả đều có mặt. Một lễ
Thất Tịch hằng năm, có người thậm chí còn mang theo cả nửa kia tới.
Ngay lúc Tâm My bước vào, Hà Đông từ xa đã chạy ra nghênh đón: “Trong điện
thoại nói muộn một chút, anh còn đinh đợi chút nữa ra cổng đón”, dứt lời anh
nhìn ra sau cô, “Còn có người nữa? Đang đỗ xe?”.
Ra trường mấy năm, một Hà Đông quay cóp trốn học như cơm bữa của ngày xưa đã
lão luyện và láu cá hơn nhiều. Tâm My hiểu rõ sự nhiệt tình này không phải là
cô đủ tầm cỡ, mà đó là vì Tống Thư Ngu. Cô giả bộ ngờ nghệch: “Ai? Thầy Tống ư?
Anh ấy còn phải đi ăn tiệc chỗ khác, việc đã lên lịch không thể hoãn được. Sư
huynh, có phải anh đang chào đón em không?”.
Hà Đông nói em gái họ Hà nhà mình không chào đón thì chào đón ai. Một vị sư
huynh đứng bên cạnh tiện thể chêm lời: “Bí đao, cậu thiên vị nhé, lúc mình vào
đâu có thấy cậu nhiệt tình thế này, hóa ra là người một nhà”.
Người khác cũng cười: “Bí đao ra ngoài mấy năm, lúc về lăn lộn lếch tha lếch
thếch, tiểu sư muội của chúng ta cũng đã trở thành đại mỹ nhân, thế chẳng
phải...”.
Hà Đông chặn ngay: “Nói gì thế? Tiểu sư muội giờ đã có chủ, các cậu đứng ra xa
chút dùm, cảnh cáo trước các cậu đấy”.
Tâm My nhảy cẫng lên: “Sư huynh em đang chuẩn bị biến hôm nay thành một buổi
coi mặt, các anh đừng phá hỏng kế hoạch của em đấy nhé!”.
Bốn người bọn họ cười nói rồi cùng bước vào, phòng lớn đã chật kín người. Tâm
My lướt nhìn thấy có mấy người cùng cấp, còn có mấy người trong đội bóng rổ của
Hà Đông, trông rất quen. Ngó lại lần nữa, người ngồi tít sâu phía trong đang
mỉm cười nhìn cô, đó là Kiều Tiểu Tuyết.
“Tâm My”, Kiều Tiểu Tuyết đưa tay ra chào.
Da mặt cô không dày, vả lại không phải không biết nhục nhã. Nhưng với tất cả
hành vi của con người này, ngoài việc núi thinh nhìn trời cô chẳng có bất cứ
phản ứng nào khác, định nói tôi ngồi cùng với anh em cùng khóa.
Hà Đông hỏi: “Hai người quen nhau? Thế mà không nghe thấy em kể có quen hoa
khôi của khoa Trung văn, thế thì tốt, ngồi cùng đi”, rồi khẽ cất tiếng hỏi, “Cô
ấy làm chị dâu em được không? Trước đây không thèm liếc mắt đến anh em đâu”.
Tâm My vừa nghe liền nở nụ cười trên mặt, vì trước đây anh là học sinh nghèo,
giờ anh như ông tướng vào làm quản lý cho An Thành, đương nhiên phong thái của
anh khác trước rồi. Cô vỗ vai sư huynh tỏ vẻ thương tiếc, Hà Đông còn tưởng cô
động viên, mặt mày rạng rỡ, Tâm My càng buồn cười.
“Tâm My, mẹ nuôi vẫn khỏe chứ? Mấy hôm trước có tới thăm mẹ nuôi, mẹ nói cô đi
Quý Tây, ở đó vui không? Chắc ở đó là đất chó ăn đá gà ăn sỏi.”
“Khỏe”, Tâm My chỉ một chữ trả lời luôn hai câu hỏi của cô ta, rồi ngoái đầu
sang chào hỏi người ngồi bên cạnh.
Bị coi khinh, nét mặt Kiều đại tiểu thư có phần biến sắc.
Tâm My như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Người dân vùng sâu vùng xa hiền
lành chất phác, có vài người không hiểu được chuyện đó. Đúng rồi, Kiều Tiểu
Tuyết, bác sĩ Tôn của cô đâu?”.
Kiều Tiểu Tuyết liếc một vòng quanh mấy chiếc bàn của Hà Đông, bình thản nói:
“Bác sĩ Tôn chỉ là bạn bè thôi, Tâm My sao cô dễ hiểu lầm người khác như vậy”.
Hiểu lầm? Tâm My cười khẩy, nếu không phải trông thấy cô ta lập cập chạy tới
bệnh viện đón người ta tan làm, Hà Tâm My cô cũng tin cô ta là băng thanh ngọc
tiết chắn không lại con ruồi Tôn Gia Hạo đang vo ve bên cạnh.
“Đúng rồi, quên mất kinh tế thị trường phải chờ giá cao.”
Tiểu Tuyết lạnh mặt, ánh mắt nhìn Tâm My từ trên xuống dưới, “Cũng phải xem có
giá mới để cao chứ”.
Mẹ kiếp, có cái mặt đẹp đánh đâu thắng đó, chân lý bất biến hàng nghìn năm nay.
Tâm My điên cuồng: Trần Uyển sao vẫn chưa tới? Còn chảnh chọe hơn mình!
Ngồi cùng bàn với mấy anh chàng trong đội bóng nghe kể về thành tích huy hoàng
của đội bóng rổ Học viện Quản lý ngày trước ai nấy đều rôm rả, còn có người sau
khi tốt nghiệp tới làm ở ngân hàng thương nghiệp, ngày trước khi còn trong ban
tài chính Tâm My cũng có quen người vợ mới cưới được nửa năm của anh ngồi ngay
bên trái, hỏi mới biết hóa ra là làm ở nhật báo, Tâm My càng lúc càng hào hứng,
hoàn toàn quên Kiều Tiểu Tuyết ngồi bên phải.
Lúc Trần Uyển và Tần Hạo tói, bữa tiệc cũng sắp bắt đầu, cặp đôi vốn dĩ đi đâu
cũng áp đảo, xuất hiện sau cùng hiệu quả lại càng bất ngờ. Tần Hạo đức lang
quân phong độ lịch lãm, bình thường phong cách xí ngầu, vì giữ thể diện cho vợ
nên giờ gặp ai cũng mỉm cười lịch lãm. Trần Uyển trang điểm nhẹ nhàng càng nổi
bật vẻ đẹp rạng ngời, bộ lễ phục màu đen ôm lấy cơ thể long lanh sáng lạn, đứng
bên cạnh Tần Hạo, quả là đôi Kim đồng Ngọc nữ.
Tâm My liếc nhìn gương mặt sầm sì của Tiểu Tuyết, cố giấu miệng cười, tưởng
trên đời này chỉ có mình cô sở hữu gương mặt đẹp chắc?
“Tâm My, thầy Tống chưa tới?” “Bà chị dâu” bên cạnh Tâm My đứng lên nhường chỗ
cho Trần Uyển.
“Anh ấy không tiện đi.”
“Lão Tống có cơ hội này mà không tới ra mắt ư?”, Tần Hạo nháy mắt với Tâm My.
Tâm My hơi đỏ mặt: “Tần chuột cống, anh đừng rỗi hơi cắn, tôi không tha cho anh
đâu”.
Đang nói thì từ sau, Kiều Tiểu Tuyết cất tiếng: “Tiểu My, bạn học của cô sao
không giới thiệu cho mọi người biết?”.
“Khỏi cần giới thiệu, hoa khôi của chúng tôi đã ngồi đây coi như quen biết
nhau. Chị Tiểu Tuyết à, nghe đâu học viện chị đang phân khoa, mà Trần Uyển vốn
là người không thọc mạch chuyện người khác, hai bông hoa các người chắc không
chạm mặt nhau đâu.”
Trần Uyển nghe tên của Tiểu Tuyết thì làm ra vẻ như sét đánh ngang tai, vẻ mặt
Tiểu Tuyết lúc này mới khá hơn ít nhiều.
Cái gọi là buổi gặp mặt bạn học chẳng qua cũng chỉ là tiệc khoe khoang, ai nấy
đều thoải mái nói về công việc của mình. Tiểu Tuyết hỏi tới công việc của Trần
Uyển, Trần Uyển khiêm tốn mỉm cười, nói mình chỉ là bà nội trợ, ở nhà trông
con. Tiểu Tuyết á lên một tiếng, kêu thật đáng tiếc, rồi nói cô đang ở làm ở
phòng giáo dục, quen biết khá nhiều trong hệ thống giáo dục, sau này chuyện con
cái học hành có thể tìm cô giúp đỡ. Trần Uyển cảm kích nói lời cảm ơn, rồi nói
con mình mới ba tuổi, năm nay bắt đầu vào nhà trẻ của thành phố, chưa cần vội.
Kiều Tiểu Tuyết mỉm cười, thừa biết nhà trẻ thành phố rất khó vào, không chỉ
phải trực thuộc hệ thống, còn phải xếp hàng, thế mà ba tuổi đã có thể vào
được...
“Thản nhiên” thế này mới là cảnh giới cao nhất, trên dưới rõ ràng. Tâm My cảm
kích, Trần Uyển vẫn thật lợi hại!
Tâm My nhai đậu phộng, nhìn Tần Hạo nháy mắt, Tần Hạo sớm đã nhận ra cuộc chiến
giữa các chị em, chỉ biết nhịn cười không nói gì.
Sau khi khai mạc, Hà Đông về chỗ ngồi, sợ bỏ bê tiểu sư muội nên thái độ quan
tâm của anh vô cùng đặc biệt, đến người khác cũng dễ dàng nhận ra. Hai người
không phải là đã lâu không gặp nhau mà từ trước đến nay có bao giờ gọi điện
thoại cho nhau đâu, thế mà lại nhiệt tình như vậy sẽ khiến mọi người đều nghĩ
Hà Đông hối hận vì trước đây không để ý cô nhiều hơn.
Hà Đông cười ha ha: “Các cậu đúng là một đám bỏ đi, quên là trước đây mỗi lần
bắt đầu trận đấu, ai là người tập hợp những cô nàng xinh đẹp nhất học viện vào
đội cổ động hả?”.
Tần Hạo nghe thấy nhướng mày, ánh mắt sát nhân đánh sang Tâm My: “Đội cổ
động?”.
Trần Uyển chỉ mỉm cười.
Tâm My đang ngậm nửa con vịt trên miệng lắc đầu lia lịa: “Đừng nhìn mình, Trần
Uyển nhà cậu từ chối không tham gia! Hơn nữa đội cổ động không như cậu nghĩ
đâu, không váy cũn cỡn, không bikini, cậu nghĩ tôi mặc được mấy thứ đó sao?”.
Mọi người cười phá lên, có người nhắc lại lý tưởng lớn nhất chính là trong
trường cũng có một đội cổ động NBA, lại có người bình phẩm giải thi đấu cấp
trường ngày đó đội cổ động của trường nào chất lượng cao nhất. Tâm My nói không
phải chúng tôi thì là ai, xả thân vì việc nghĩa, chính là Đại học Đông Nam. [NBA là viết tắt của National
Basketball Association là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.]
Trong không khí náo nhiệt của bàn ăn, chỉ có một người bên cạnh Tâm My lặng lẽ
ngồi đó, vô cùng buồn tẻ.
“Hà Đông, anh có ý gì? Mời tôi tới đây để gạt tôi sang một bên?”
“Hôm nay nhiều người quá, anh lo đầu này không lo được đầu kia, em bỏ qua bỏ
qua nhé, ngày mai đôi ta làm thêm buổi gặp mặt nữa. Bình thường em hào phóng
thoải mái, hôm nay bực ai vậy? Ngồi đó không nói một câu, giống như người
ngoài...”
Tâm My dừng bước, đang định bước ra chào chủ nhân của buổi họp mặt, không ngờ
lại bắt gặp hai người đang tranh cãi. Cô lùi ra sau, bỗng đụng phải cô phục vụ
bưng hoa quả đang đi trên hành lang: “Xin lỗi, xin lỗi”.
Hà Đông và Kiều Tiểu Tuyết từ trong góc ngoái đầu lại nhìn, hai bên có phần khó
xử.
“Tôi định tới cáo từ, xin lỗi, không cố ý nghe hai người nói chuyện, sư huynh.”
“Sớm vậy đã đi sao? Rượu còn chưa uống say, còn những tiết mục khác nữa, đã đặt
hết phòng rồi...”
“Sáng mai em có việc, hai hôm nữa phải chuẩn bị đi công tác, lần sau có cơ hội
gặp sau nhé.”
“Vậy anh đưa em về, em đợi chút, anh đi lấy xe.”
Tâm My lén nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Tiểu Tuyết, cười nhạt một tiếng:
“Không cần đâu, sư huynh, có người tới đón. Anh chăm cho người khác đi, bên
trong còn cả đám người đang đợi kìa”.
Hà Đông vừa nghe có người đến đón, có lẽ đoán được là Tống Thư Ngu, càng nhất
quyết đưa cô ra tận cửa.
Trần Uyển đứng ở cổng vòm, cặp chân dài dưới chiếc váy đen bó sát cùng đôi giày
cao gót càng khiến cô cao hơn Tiểu Tuyết vài phần.
Hà Đông hỏi: “Cũng chuẩn bị đi ư?”.
Trần Uyển ngại ngùng cười: “Bảo mẫu không đưa con trai em theo được, nên gọi
điện thoại giục về. Để Tâm My đi tạm biệt, cậu ấy không nói sao?”.
Tâm My đang định mở miệng, liếc thấy xe Tần Hạo đã phóng tới, ngó đầu ra ngoài.
“Hai người, một người Quan Âm ngọc một người Bồ Tát béo, nhìn từ xa thật mãn
nhãn”.
Tâm My xí một cái, đến Trần Uyển cũng lườm anh. Trần Uyển hỏi Tâm My có muốn
cùng đi, Tâm My nói không cần, Tần Hạo vội cản lại: “Vợ ơi em bớt lo đi, liên
bang chuyển phát nhanh giờ có người phụ trách rồi, lão Tống nói sẽ tói”.
Sau một chập chào hỏi cảm ơn hai người đã rời đi trước, khi thấy đèn đuôi chiếc
Audi R8 biến mất hẳn Hà Đông mới hỏi: “Chồng Trần Uyển cũng quen thầy Tống?”.
Tâm My nhìn Kiều Tiểu Tuyết đang trầm ngâm không nói, cô cũng chẳng muốn giải
thích nhiều về cuộc sống của Tần Hạo: “Bọn họ chơi với nhau từ bé”.
Hà Đông trầm tư suy nghĩ, Kiều Tiểu Tuyết vẻ thờ ơ, Tâm My chẳng biết phải nói
sao... Ba người lặng lẽ trong bóng tối.
Mãi cho tới khi Tống Thư Ngu xuất hiện.
“Cuối cùng anh cũng tới”, Tâm My thở dài.
“Lúc gọi điện anh đang đi tắm. Làm sao? Tiểu Ngũ lại chòng ghẹo em hả?”, Tống
Thư Ngu mỉm cười.
“Tần chuột cống? Cậu ta là con sói đội mỳ lạnh, lấy đũa tách ra là hiện nguyên
hình, không cùng đẳng cấp với em.” Cô chỉ là... chỉ là trong đầu suy nghĩ mãi
về thái độ ra vẻ lãnh đạm của Kiều Tiểu Tuyết, có chút thương cảm nên cũng
không thoải mái cho lắm, “Khi nãy tại sao không nói thêm mấy câu với sư huynh
của em? Bắt đầu học cách vênh váo từ lúc nào thế hả?”.
“Cấp trên cấp dưới cần phải giữ khoảng cách thích hợp.”
“Vô lễ.”
Anh cười, không đôi co thêm với cô, kế đó hỏi: “Người đứng cạnh trông rất quen,
nếu anh nhớ không nhầm...”.
“Không sai, là cô ta. Dính tới Tôn Gia Hạo, chẳng biết làm sao giờ lại lằng
nhằng với sư huynh em, hệt như khỉ bẻ bắp được cái nọ vứt cái kia. Chắc hôm nay
cô ta thổ huyết quá”, Tâm My có vẻ không mấy hào hứng, “Thấy cô ta không vui em
phải mừng mới đúng, sao vừa vui vẻ lát sau lại thấy chán ngắt như thế này?”.
Anh nắm ngón tay cô an ủi: “Tâm My, lương thiện là phẩm chất rất tốt, lương
thiện quá sẽ trở thành kẻ đa tình đó”.
Cô bĩu môi: “Biết rồi, Tống ‘gọi thú’!”.