“Tâm My!”, cửa xe mở, có
tiếng người cười ngọt.
Biết Diệp Khinh My đang đợi dưới nhà, Tâm My vẫn không kìm được tim đập thình
thịch, hét lên oa oa, rồi ba chân bốn cẳng nhảy xuống cầu thang.
Chú Vu lái xe mở cửa, Tâm My phải lao tới ôm chặt một cái đã: “Nha đầu chết
tiệt, nhớ chết mất, thơm tớ một cái nào”.
Khinh My cắn một miếng: “Phụ nữ sắp lấy chồng đến nơi, còn điên khùng thế này
đây”.
Chú Vu ngồi trên ghế lái xe, cười nói: “Cho dù sau có con rồi, tính khí này
cũng không đổi đâu”.
Tâm My lấy ra hai túi kẹo mừng, cười ha ha nói: “Chú Vu, hôm đám cưới chú vất
vả rồi”.
Nghe đến việc chiếc Phantom của Diệp Thận Huy được trưng dụng làm xe hoa để
tăng thêm không khí ngày cưới, thì gật đầu lia lịa: “Chú mong lắm được chở hai
đứa nha đầu này đi lấy chồng, chờ không biết bao nhiêu năm rồi”.
Nghe nói vậy, nụ cười Tâm My càng thêm rạng rỡ, Khinh My lại hơi đỏ mặt, nhìn
ra ngoài cửa sổ, rồi ngoái lại nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi? Tớ vừa về đến đây,
chưa kịp làm gì liền đến tìm cậu trước tiên, bao công sức tớ nợ cậu hôm nay trả
hết một lần”.
Tâm My cười hi hi, rồi lấy trong túi ra một quyển sổ, miệng đọc oang oang:
“Lịch trình buổi sáng: Thứ nhất, tới Gia Thành kiểm tra xem rượu tiệc chuẩn bị
đến đâu; thứ hai, lấy váy cưới và lễ phục trên đường Trung Sơn; thứ ba, ra
đường Thượng Hải lấy ảnh cưới; thứ tư:…”.
Khinh My ôm đầu.
Thời gian chuẩn bị hôn lễ chỉ gói gọn trong một tháng, mẹ cô vẫn trong tâm thế
phải làm thật hoành tráng thật mỹ mãn, thời gian này cũng gần cuối năm nên tòa
soạn hội họp liên miên, cuối cùng đến lúc xin nghỉ phép thì tòa soạn cũng chuẩn
bị tổng kết cuối năm, Tâm My chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.
Tới công ty áo cưới, vừa thử xong cô đã nhảy cẫng, phòng thử đồ rộng mênh mông
chỉ nghe tiếng cô gào khóc: “Lại không vừa rồi. Đây đã là lần thứ ba rồi, liệu
còn thời gian nữa không? Cưới với xin đau hết cả đầu, không kết hôn nữa cũng
không được”.
“Cậu nói linh tinh gì thế? May bác gái không có đây, nghe được mấy câu này
chẳng tức điên lên mất”, Diệp Khinh My ngó vào gương an ủi, “Rộng còn hơn chật,
chật còn phải sửa, rộng mình còn dùng ghim ghim lại được”.
Vừa dứt lời, cô chuyên viên của công ty áo cưới cũng hướng ứng nhiệt liệt.
Tâm My mếu máo.
“Không phải cậu luôn mong gầy đi mấy cân đấy thôi? Tớ thấy trước khi kết hôn
cậu bị tổng hợp nhiều cái, buồn bực, cáu giận, tức tối.”
Khinh My nói cũng đúng, Tâm My tự kiểm điểm, cô bị cảm xúc của mẹ nhiễu động
quá nhiều, càng gần tới thời điểm cuối cùng càng rối trí. Mấy lần cầm tờ lá bài
Tarot trên tay cô định bói xem vận mệnh trong tương lai thế nào, nhiều lần giật
mình sợ hãi cầm lá bài lên rồi bỏ xuống. Con cá ươn cá thúi, hại cô từ một siêu
nhân vô địch vũ trụ trở thành cô gái biết đắn đo suy nghĩ.
Hít một hơi sâu, cô đưa mắt nhìn bản thân trong gương, đôi lông mày đang chau
lại dần dãn ra, “Thế thôi không sửa nữa, thời gian cũng chẳng kịp”, tay rút
cuốn sổ ghi thêm vào đó một dòng ghi chú: “Chuẩn bị ghim cỡ lớn”.
Khinh My thấy cô miệng lẩm bẩm, tay viết gì đó, có vẻ bí hiểm, không nhịn được
cười: “Cậu thả lỏng đi, kết hôn thôi mà, đâu có phải ứng cử tổng thống”.
“Tớ và Tống Thư Ngu viết ba chương hiến pháp chấm dứt đúng lần này, đừng chê tớ
lo lắng, hồi đó khi Trần Uyển kết hôn tớ cũng khuyên cô ấy bình tĩnh, nhưng đến
lượt mình, không bình tĩnh nổi nữa. Đợi đến lúc cậu kết hôn sẽ biết.”
Nghe Tâm My nói xong, cô chỉ muốn ói: “Cậu ăn nói vớ vẩn quá!”.
Khinh My cố cười: “Cả đời tớ chẳng được mặc mấy thứ này đâu, được nhìn cậu mặc
là tốt rồi.” Cô nhìn lên bông hồng trên váy Tâm My phản chiếu qua gương, ánh
mắt long lanh.
“Tiểu My...” Cô chẳng biết phải an ủi thế nào. Tại sao Khinh My phải mang họ
Diệp? Tại sao Diệp Thận Huy phải mang họ Diệp? Thật nghiệt ngã, sự nghiệt ngã
chết tiệt! Cô chỉ biết chửi thầm trong bụng.
Khinh My ngước mắt, nụ cười chua chát biến thành niềm vui chân thành: “Nhìn tớ
kết hôn, không giống như chính mình được trải nghiệm một lần sao?”.
“Tát bay Diệp lão tứ, chúng ta tìm lại ngày xưa.” Đối với Diệp Thận Huy, Tâm My
vừa kính trọng vừa hận lại thấy sợ, mỗi lần nhắc đến ông ta lại thấy mồm miệng
ngứa ngáy.
Khinh My lắc đầu: “Không nỡ”.
Mẹ Tống Thư Ngu và bố dượng ở Gia Thành, buổi trưa cùng ở Gia Thành quyết định
một thể thực đơn và sắp xếp lần cuối, bốn người họ lên tầng hai dùng bữa.
Gia Thành có buổi đấu thầu, sảnh ăn trưa náo nhiệt khác thường. Ngồi trong
phòng ăn, bố dượng Tống Thư Ngu cứ khen mãi Khinh My xinh đẹp, mẹ Thư Ngu mắt
cong cong nói: “Nhìn các con chỉ biết thở dài một câu, tuổi trẻ thật tuyệt”.
Lúc Khinh My chạy ra nghe điện thoại, mẹ Thư Ngu xin lỗi Tâm My: “Đồng chí
Chiến Sĩ thẳng như ruột ngựa, không hiểu nhân tình thế thái, ai trước mặt hai cô
gái lại khen một người xinh đẹp!”.
Chiến Sĩ là tên mới mà bố dượng Tống Thư Ngu tự đặt cho mình, đồng âm với tên
tiếng anh của ông, thế còn tại sao có thêm đồng chí, đó chỉ là thói quen ông
nội ông hay theo từ hơn chục năm nay, trước cả khi tới Trung Quốc, vì gặp ai
cũng gọi đồng chí. Mỗi lẩn mẹ chồng gọi bốn chữ, ông râu đỏ có vẻ tự hào vênh
váo nhìn đời, Tâm My nhịn cười đến khố sở.
Mẹ chồng nói rồi đưa mắt lườm chồng, ông râu đỏ có vẻ phản đối.
“Nói đến xinh đẹp, nhìn lại đàn bà xinh đẹp đầy rẫy. Ngài đây”, mẹ chồng chu mỏ
về phía đồng chí Chiến Sĩ, “Nhìn hoa cả mắt, nói vãn sinh ba mươi tuổi là được
rồi. Nói thật, có nhiều người đẹp hơn nữa nhưng trong lòng cũng chỉ có một
ngưòi. Thư Ngu là vậy.”
Tâm My không hiểu sao chủ đề lại quay sang Tống Thư Ngu, cô bẽn lẽn nói: “Mẹ,
Thư Ngu con biết, nếu không đã không đồng ý lấy anh ấy”.
“Vậy là tốt”, mẹ chồng cô mỉm cười hiền hòa, “Mẹ không nhớ bắt đầu từ bao giờ,
thằng nhỏ mỗi lần gọi điện thoại chỉ nhắc đến một người, kể chuyện xấu chuyện
tốt của cô ấy. Vậy nên, tuy trước đây mẹ chỉ nhìn con qua ảnh, nhưng cảm thấy
hết sức gần gũi”.
“Mẹ!”, Tâm My đỏ mặt.
“Mẹ vừa động viên nó đã nắm bắt được, không thèm nói tiếng nào. Mẹ là mẹ, ngày
còn trẻ chỉ lo đến hạnh phúc của bản thân, không nghĩ gì cho lũ trẻ, hai anh em
nó đã phải chịu nhiều đau khổ. Giờ đã trưởng thành, mẹ cũng đánh mất tư cách để
yêu thương chúng, có lo lắng cũng đành giữ trong lòng, không dám can thiệp
nhiều. Nghe tin hai con kết hôn, trái tim như có đá tảng đè nặng bấy nhiêu năm
cuối cùng cũng được trút bỏ”, mẹ chồng mỉm cười nước mắt rơi theo, “Biết con là
cô gái tốt, con trai mẹ thật có mắt nhìn”.
Đây có lẽ là lời nhận xét tốt nhất có được từ miệng những bà mẹ chồng, Tâm My
vừa vui vừa ngại vừa sợ, lúng túng mở miệng, định khiêm tốn vài câu, cửa phòng
ăn bất ngờ mở ra, Khinh My đi vào, sắc mặt hoảng loạn.
“Sao thế?”, Tâm My kinh ngạc, đứng lên định ngó ra ngoài thì Khinh My đã nhanh
tay khép cửa lại.
“Không có gì”, Khinh My lắc đầu quầy quậy, “Chắc mình nhận nhầm người”.
Mãi đến khi rời Gia Thành, ngồi trên xe, Khinh My vẫn ngơ nga ngơ ngẩn.
Trong lòng Tâm My giống như bị mèo cào, muốn hỏi nhưng lại băn khoăn vì chú Vu
đang ngồi trên ghế lái, nên đành nín thinh.
Lúc đi lấy ảnh cưới, Tống Thư Ngu gọi điện nói sẽ tới đón họ muộn một chút, Tâm
My ú ớ trả lời mấy câu, rồi vội dập điện thoại. Không phải chứ, đi lấy ảnh cưới
mà không tò mò sao, buổi sáng Khinh My còn nói muốn chọn mấy tấm đẹp nhất để in
ra, thế mà lúc này chỉ lặng lẽ nhìn cây cỏ ngoài cửa sổ, có quỷ mới biết hồn
đang treo ở đâu.
Cô không thể kiềm chế được nữa, không thiết đến chỗ ảnh đang ôm trong người,
năm ngón tay huơ huơ trước mặt Khinh My, “Hồn về chưa”.
Khinh My lặng người, ngước mắt nhìn cô.
“Ban nãy lúc ăn cơm cậu gặp ma hả?”
“Người tớ không quen. Gần đây có quán cà phê, ngồi uống với tớ nhé?”
Ly sữa nóng vừa được mang đến, Tâm My mới phát hiện ngón tay Khinh My đang run
rẩy, chỗ sữa trong ly sánh cả ra ngoài. Cô chau mày: “Không khỏe à?”.
Khinh My ngượng ngập đặt cốc xuống, gượng cười, nhưng bộ dạng miệng nhếch lên
trông thật khó coi.
“Gặp ai hả?”, Tâm My như nổi đóa lên, chợt nghĩ tới một người liền tức tối nói,
“Không phải mẹ cậu chứ? Bà ấy có thời gian sao không hầu hạ con chồng, quay lại
Tế Thành làm gì? Tự dưng bị điên hả?”.
“Người tớ không quen. Tớ đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, bà ấy đi qua,
còn ngoái đầu nhìn tớ”, Khinh My lắc đầu nói, “Có thể là hiểu lầm, có thể tớ
nghiêm trọng hóa vấn đề, có thể tớ nhìn nhầm”.
“Nói gì thế?”, Tâm My tò mò.
“Không có gì. Hỏi tớ tên gì, tớ nói mình họ Diệp. Bà ấy lại hỏi mẹ tớ họ gì, tớ
thấy không ổn lắm, nên không trả lời nữa. Diệp Thận Huy trong điện thoại nghe
thấy, hỏi tớ làm sao, tớ nói gặp một cô, cô đó chạy theo hỏi mẹ tớ họ gì. Diệp
Thận Huy nghe xong, nói đừng để ý tới bà ta, rồi tớ đi vào phòng ăn”, Khinh My
cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, mặt đầy nghi hoặc, “Nhưng tại sao lại giống đến
thế?”.
“Giống?”
Khinh My chỉ vào mặt mình: “Gần như y hệt, nhìn cô ấy giống như nhìn thấy chính
mình hai mươi năm sau vậy. Chỉ có điều mặt cô ấy to hơn một chút, mắt mũi cằm, tổng
thể quả thực rất giống”.
“Người với người giống nhau đầy, cậu thấy mấy hình ảnh nhân vật trong anime hay
game đấy? Hóa trang xong giống y hệt.”
Những lời qua loa đại khái này không thể an ủi được Khinh My, cô vẫn trầm tư,
mắt đăm chiêu nhìn ly sữa.
Tâm My cũng chẳng tài nào vui được, tim đập thình thịch, lân la hỏi: “Không
phải giống như trong phim, cậu là đứa trẻ được nhặt về, bà ấy mới chính là mẹ
ruột của cậu?”.
Khinh My ngẩng mạnh đầu, rồi lắc quầy quậy: “Nhìn tuổi thì không phải. Cô ấy
trẻ lắm, nhìn chỉ trên dưới bốn mươi”, chu mỏ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi nói:
“Chẳng có gì đâu, có thể nhìn nhầm người, như cậu nói đấy, người giống nhau
cũng nhiều mà. Nhưng trong lòng tớ vẫn thấy hoang mang, cũng không biết vì sao.
Lúc nãy khi chú Vu tới đón chúng ta, tớ thấy cô ấy đứng ở cổng đại sảnh Gia
Thành nhìn tớ, làm tớ cứ hoang mang mãi”.
“Đừng nghĩ nữa, theo kinh nghiệm của tớ, những việc nghĩ mãi không ra nên dẹp
sang một bên, lãng phí sức lực”, Tâm My giả bộ thoải mái, nháy mắt với Khinh My
đang chau mày ngồi đối diện, “Chúng mình xem ảnh nhé? Ảnh cưới của đại mỹ nhân,
tèn tén ten, xuất hiện”.