Bên ngoài thì đang đánh nhau trời long đất lỡ còn bên trong an điện thì yêu vương của hiện tại chỉ khẽ híp mắt dưỡng thần, hắc y nam tử của hiện tại cũng như chủ nhân của hắn, vẫn một bộ mặt lanh tanh không thay đổi.
Ngài không giúp ngài ấy sao?
Không! Ta chẳng hứng thú...
Khẽ đảo mắt sang ma vương tuy muốn nói nhưng hắn lại sợ mình quá nhiều chuyện nên thôi, nhưng hình như ý nghĩ của hắn đã bị phát hiện.
Ta không hứng thú với nữ nhân cũng không nói được là ta thích nam nhân, đơn giản là ta vẫn chưa thấy ai thích hợp để mang con của ta mà thôi!
Trán hơi rịn mồ hôi, hắc y nam tử không dám nghĩ nữa, hắn quên mất, chủ nhân của hắn là ma vương của ma giới, người khác nghĩ gì, chủ nhân hắn đều biết.
Bên ngoài.
Trận đánh vốn không thể phân thắng bại vì cả hai đều ngang nhau.
Lơ lững giữa không trung, nhìn Đông Thương, ma vương khẽ nhếch môi châm trọc.
Này Đông Thương! Nàng ta vốn chỉ một phàm nhân bình thường, có đáng không?
Đáng hay không là chuyện của ta, một tên như ngươi mà biết gì, mau giao nàng ra đây!(tức giận)
Ta nói rồi, ta mượn một thời gian sẽ trả thôi, có cần phải tức giận thế không?
Mặt Đông Thương đã đen đến không tưởng nổi.
Mượn? Ngươi nghĩ nàng là đồ vật sao?
Khốn khiếp!
Nhanh sau đó là luồng tiên khí mạnh mẽ lại đánh tới, ma vương cũng phát ra ma khí chống trả.
Ầm một tiếng phát ra, làm ma giới một trận rung chuyển, có thể nói là nếu hai người này mà đánh nhau tiếp nữa, thì có lẽ ma giới sẽ bị sang bằng thật sự, phía dưới ma dân đang sinh sống đều khiếp sợ không thôi.
Là chuyện gì vậy?
Ta cả kinh vội chạy ra cửa, hướng một ma nữ hỏi.
Dạ bẩm là Đông Thương điện hạ của thiên giới đang đánh nhau với ma vương đại nhân
Đông Thương sao? Chàng đã đến!
Ta hớn hở chuẩn bị rời đi thì đã bị chặn lại.
Chủ nhân, ma vương đại nhân không cho người ra ngoài
Ta thật hết cách, nếu lúc trước thì có lẻ ma nữ này sẽ không đánh lại ta rồi, nhưng với thân thể phàm nhân hiện tại, thì chỉ cần ma nữ này thổi nhẹ một cái cũng đã đủ lấy mạng ta.
Ta đảo mắt không biết phải làm gì thì ở đâu ma vương lại xuất hiện.
Các ngươi lui đi
Dạ ma vương đại nhân(cung kính)
Khi chỉ còn lại hai người, hắn nhìn ta, ta nhìn hắn, cái ánh mắt lơ đẵng này cứ như xem ta chẳng bằng một hạt cát mà tồn tại, đến một lúc đủ lâu hắn mới khẽ nhếch môi.
Một phàm nhân bé nhỏ? Ta không hiểu ngươi có sức hút gì mà làm cho tên Đông Thương kiêu ngạo đó để mắt tới?
Giờ ta mới kịp nhận ra đây là ma vương của hiện tại chứ không phải tên ma vương kia, tuy cùng một khuôn mặt nhưng vẻ âm lãnh mà hắn phát ra, thật không giống với tên kia chút nào, còn tại sao thì ta cũng không rõ.
Vì một con bọ nhỏ nhoi như ngươi mà ma giới ta sắp thành đống hỗn độn rồi, ngươi nghĩ ta nên đối đãi với ngươi thế nào đây?
Nhanh đến mức ta chưa phản ứng thì hắn đã tiến đến giữ lấy càm ta, làm ta đau đến mắt đã ứa lệ, khẽ nhếch môi hắn buông tay nhưng vì ta vốn thân phàm nhân nên dù hắn không dùng sức cũng đủ làm ta ngã nhào.
Đúng là yếu ớt!
Khóe miệng ta đã chảy một dòng máu tươi, nhìn đến ánh mắt khinh thường của hắn, thật muốn nhào đến tát vào cái bản mặt ấy vài cái.
Sao? Không phục? Nếu ngươi cầu xin ta, có khi ta sẽ rủ lòng thương mà tha cho cái mạng nhỏ này của ngươi!
Cầu xin cái đầu nhà ngươi! Tuy ta là phàm nhân thật nhưng với ta sống chết không có ý nghĩa gì hết, muốn ta cầu xin, kiếp sau đi...
Đưa ánh mắt không chút khuất phục nhìn chằm chằm hắn ta khẳng định lời nói của bản thân, hắn cũng nhìn ta bằng con mắt có vẻ thưởng thức rồi nhanh sau đó khi ta nhìn lại thì bản thân đã đứng bên ngoài cùng hắn, trên cao là Đông Thương và ma vương đang đánh nhau kia.
Dừng tay được rồi đấy!
Tuy hắn không lớn giọng nhưng cũng đủ làm trên kia dừng lại, cả hai đều hướng mắt xuống.
Tương Nhi!
Nhanh như chớp Đông Thương đã phi thân đến bên ta nhưng ma vương cũng nhanh phi đến chặn lại.
Ngươi là muốn phá nát ma giới đó hả?(hướng ma vương, ma vương của hiện tại hỏi)
Chỉ là một trận đánh nhỏ, ngươi hà tất phải lo lắng như vậy(vẫn thản nhiên)
Ngươi nói dễ nghe nhỉ! Dừng trận đánh lại đây đi, trả người lại cho hắn
Đừng quản vào chuyện của ta, nữ nhân này ta quyết giữ lấy
Hai hắc y nam tử và những thuộc hạ khác đứng bên cạnh cũng không biết phải phản ứng thế nào về hoàn cảnh trước mắt, rõ ràng là cùng một ma vương đại nhân chỉ khác nhau ở chỗ người ở hiện tại và người ở 600 năm sau vậy mà cách suy nghĩ lại khác như thế? Kẻ không quan tâm, người muốn giữ lấy thật làm ma giới một phiên phải dỡ khóc dỡ cười.
========================
Trong khi đó yêu giới.
Hắc Điệt chàng định đi đâu?
Nhìn gương mặt lo lắng của Ngọc Huyết, hắn khẽ mỉm cười, tay đặt lên mặt nàng khẽ vuốt rồi nhẹ giọng.
Hôm nay đến ngày Ngọc Huyết của hiện tại phải chết rồi, ta phải đi xử lý đúng theo những gì mà nó diễn ra
Ta đi cùng chàng
Không cần đâu, nàng cứ ở lại đây chờ ta, ta sợ nếu có mặt nàng, mọi chuyện lại thay đổi theo hướng khác thì không ổn
Có lẽ yêu vương nói đúng, Ngọc Huyết cũng lo sợ hiện tại lỡ thay đổi thì không biết tương lai sẽ thế nào, nên nàng cũng nhu thuận mà gật đầu.
Ngoan lắm! Chờ ta!
Hắn mỉm cười như hài lòng, nhẹ hôn lên trán người thương rồi nhanh biến mất.
=======================
Thanh Sơn.
Nam nhân ngồi dưới những tán tử đằng mà gãy lên tiếng đàn làm say đắm lòng người, âm điệu ấy dường như chỉ thuộc về tiên cảnh, nhân thế này mấy ai được phúc mà lắng nghe, hoa rơi theo gió, nữ nhân thiên kiều bá mị, đang nằm đó gối đầu lên chân nam nhân, mắt khẽ khép hờ, miệng cong lên đầy mãn nguyện, nếu ai trong thấy tình cảnh này cũng không thể nào tả được vì họ giống như thần tiên trên trời, thế tục của hồng trần dường như chưa từng biết đến họ.
Xa xa yêu vương cũng nhìn chăm chú không rời mắt, nếu là lúc xưa thì đúng là hắn đã phát điên chỉ muốn nhanh lau đến lấy mạng tên nam nhân ấy, nhưng mà bây giờ thì lại khác, hắn khẽ lắc đầu, dù muốn hay không, hôm nay mọi chuyện đều phải kết thúc.
Đã đến lúc kết thúc rồi!
Tiếng hắn vang lên làm cả hai đều giật mình, tiếng đàn ngừng hẳn, thay vào đó là những ánh mắt nhìn đối phương với muôn loại cảm xúc phức tạp.
Ta quyết không cho ngươi giết Huyết Nhi!
Biết không thể mềm lòng, yêu vương cũng cương quyết với vẻ mặt lạnh tanh.
Ta cũng quyết không để tương lai bị thay đổi, hôm nay! Ngọc Huyết phải chết