Sư Phụ, Đồ Nhi Là Nam Nhân

Chương 1: Chương 1: Chương 1.1




Hơi nước trên mặt ôn trì tản mạn khắp nơi, ta lười biếng ghé vào thành bể lim dim chợp mắt, thi thoảng miệng nhỏ hé ra, sẽ ngay lập tức có một trái nho chín mọng đưa tới…

“Tiểu Bảo Linh, nước ôn tuyền hôm nay thực sự vừa ấm, con không muốn thưởng thức cùng vi sư sao?”

Ta hé mắt nhìn sang bên cạnh, tiểu đồ nhi khả ái động lòng người của ta y phục vẫn chỉnh tề, nghiêm nghiêm cẩn cẩn ngồi lột vỏ nho, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sư phụ nó.

“Không thích!” Môi mỏng đỏ tươi mấp máy, lời nói phun ra lại chẳng dễ thương chút nào. Ta còn muốn tiếp lời, một trái nho lột vỏ sạch sẽ đã được đưa tới miệng.

“Hật nà hông ễ hương hút nào.” Vị nho chua chua tan trên đầu lưỡi, ta tiếc nuối nhớ về tiểu đồ nhi của ta ngày xưa có bao nhiêu đáng yêu bao nhiêu ngoan ngoãn, khi đó nàng một tiếng “sư phụ” hai tiếng “sư phụ” khiến trái tim ta cứ rung rinh liên hồi.

Mặc dù trước đây nàng cũng không chịu tắm cùng ta, nhưng ít nhất cũng sẽ giúp ta chà lưng kì cọ. Hiện tại thì… Aiz… Ngay cả động vào ta nàng cũng không muốn!

Ước chừng nửa canh giờ, ta ngâm nước đến đầu váng mắt hoa, khẽ động thân thể muốn đi lên, bờ vai thon gầy ngay lập tức đã được ngoại bào trắng muốt phủ xuống.

Vẫn là đồ nhi hiểu ý ta, thái độ trước sau như một lạnh tanh, nhưng hành động luôn mang ân cần trước nhất.

Ta khoác hờ ngoại bạo bước lên khỏi ôn trì, sơ sẩy thế nào lại dẫm phải vạt áo, cả cơ thể mất cân bằng ngã xuống, nhưng may mắn không có bị ngã vào trong hồ, mà là ngã vào trong tay đồ nhi.

Đúng là già cả rồi, đi đứng cũng chẳng còn vững nữa…

“Sư phụ…”Đồ nhi nuốt nước miếng, con ngươi linh động không ngừng di chuyển…

Ai cha…

Ngoại bào trong lúc vô ý đã trượt xuống tận cánh tay, cảnh xuân trước ngực ta vì vậy mà phơi bày, hèn gì lại mát như vậy!

Đồ nhi lúng túng giúp ta đứng thẳng dậy, không nói tiếng nào liền trở lại thu thập đồ đạc, mặc dù thái độ như trước vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng mà đến tận mang tai cũng đã nhuộm ánh hồng…

Tiểu cô nương đáng thương…

Người ta nói thiếu thốn thứ gì thường sẽ hay kiếm tìm thứ đó. Tiều đồ nhi của ta mặc dù nhan sắc phải được liệt vào hàng tuyệt đại giai nhân, nhưng mà, khụ, ngực có hơi... nhỏ.

Cho nên mỗi lần nàng vô ý nhìn thấy ngực ta… có lẽ không khỏi chạnh lòng đi? Dù sao thì vẫn là cô nương, ai lại không muốn mình xinh đẹp.

“Thái sư tổ bà bà, trưởng môn xin cầu kiến người.”

Từ đằng xa vọng lại tiếng bẩm báo, ta đáp một tiếng biết rồi, liền để cho đồ nhi giúp mình mặc lại xiêm y. Lúc đồ nhi mang lại cẩm bào trắng bạc cho ta, từ bên trong tay áo bỗng rơi ra một mảnh đỏ… Đồ nhi khó hiểu cầm lên, lại phát hiện mảnh đỏ đó là một cái yếm thêu hoa mẫu đơn!!!

“Sư phụ….?” Ánh mắt đồ nhi hướng đến ta còn lạnh hơn băng, tiếng sư phụ cũng là gằn từng chữ… Hiển nhiên nàng đã hiểu thứ này là mua cho ai, bởi vì bản tiên trước giờ chỉ mặc yếm trắng.

“Khụ… Vi sư để ý lâu lắm rồi đồ nhi cũng chưa có mua áo yếm mới… Cho nên…”

“…”

“Ta… ạch… vi sư chỉ là thấy nó rất hợp với đồ nhi… Đây, xem xem!” Ta nhanh nhảu rút cái áo yếm ở trong tay đồ nhi, giơ giơ lên ướm trên người nàng. “Xem xem, làn da của đồ nhi đẹp như vậy, kết hợp với màu đ… A!”

Tiểu đồ nhi vung tay, áo yếm trong tay ta liền văng đi mất, không nói tiếng nào liền xoay đầu bỏ đi, để lại cho ta bóng lưng giận dữ. Ta giữ nguyên tư thế đứng như trời trồng, cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Ai… Ta chỉ là…

Đồ nhi từ hơn trăm năm trước đã tu thành thân bất lão, mãi mãi giữ lại dáng vẻ tuổi hai mươi, chỉ có điều… vóc dáng so với thiếu nữ còn có chút… thô kệch. Cơ thể không đầy đặn đẫy đà không nói, chiều cao lại đột ngột cao bất thường, từ sớm đã cao hơn tất cả đồ đệ trong phái. Vốn dĩ nàng hoàn toàn có thể sử dụng pháp thuật “nâng cấp” dung mạo bản thân, chỉ có điều tiểu đồ nhi của ta là một đứa nhỏ cố chấp. Nửa phần dung mạo cũng không muốn thay đổi, ngày ngày ăn mặc “kín cổng cao tường”, lạnh mặt xa cách với tiểu bối đồng môn, thậm chí đối với vi sư ta đây cũng không chịu gần gũi!

Nhiều khi bản tiên cũng muốn ôm trán thở dài, ta làm thế nào lại dưỡng ra một cái băng sơn cứng đầu như vậy nha?

Nhặt cái áo yếm lên, ta tiếc rẻ nghĩ, cho dù không có, cũng không nên bỏ bê bản thân như vậy chứ? Cho dù phái Thanh Thanh của chúng ta không có nam nhân, thì làm đẹp vì bản thân mình đâu có gì sai?

Hay là nàng ngại?

Ta thở dài một hơi, cất cái áo yếm lại trong tay áo. Để sau này len lén nhét vào tủ đồ của đồ nhi, không chừng lúc nàng chỉ có một mình lại động lòng muốn mặc thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.