Lâu Đồng Đồng chỉ chỉ vào đàn dương cầm, ôm thắt lưng hắn làm nũng : “Anh đánh đàn cho em nghe, được hay không?”
Văn Hàn gật đầu, ngón tay thon dài đã đặt ở trên phím đàn.
Đàn dương cầm đặt gần khung cửa kính sát đất, toàn bộ ánh sáng chiếu lên người hắn, hắn im lặng cúi đầu thử âm.
Phảng phất như lúc ban đầu gặp nhau, hắn chuyên chú khảy đàn, nàng chống cằm, nghe đến mê mẩn. Hồi tưởng lại đoạn thời gian vừa qua, thật không nghĩ tới sẽ sau này sẽ triền miên cùng tương tư. Lâu Đồng Đồng cảm thấy gặp được hắn, là chuyện tốt đẹp nhất.
Một hồi kết thúc, Văn Hàn buồn bã: “Chiếc đàn này đã đi theo anh lâu rồi, khi còn bé nhìn thấy bộ dáng ba ba đánh đàn dương cầm rất đẹp, liền không ngừng tập luyện bắt trước ông ấy. Rất nhiều người nói anh cùng ba ba rất giống nhau, cả ngoại hình lẫn tính cách, mà thứ duy nhất không giống, chính là anh thích chơi game còn ông ấy thì không.”
Lâu Đồng Đồng ôm cánh tay hắn lắc lắc: “Vậy nếu ngay cả sở thích cũng học ba anh, nói vậy em kỳ thực yêu ba anh sao?”
Văn Hàn có chút vô lại khiêu khích trên người của nàng, thản nhiên nói: “Nếu là như vậy, mẹ anh có thể đánh em, em vẫn là ngoan ngoãn yêu anh được rồi.”
Lâu Đồng Đồng chớp chớp hai mắt, liếc qua ngón tay của hắn, kỳ thực nàng vẫn muốn tay của hắn gần thêm nữa.
Hắn dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ nâng cằm, ngón tay chuyển qua khóe miệng của nàng, ái muội vuốt ve đôi môi nàng.
Lâu Đồng Đồng mồ hôi, nói: “Ban ngày anh không thể cùng em phát xuân a.”
Văn Hàn hắc tuyến, nói: “Xem buổi tối anh thu thập em.”
Lâu Đồng Đồng: “. . .”
Hai người cứ như vậy yên lặng dựa vào chung một chỗ ngồi trong chốc lát, Văn Hàn nói: “Đồng Đồng, chúng ta đính hôn trước đi, thế nào?”
Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Anh không phải nói phiền toái sao.”
Hắn nói: “Anh đã đem đề nghị của mẹ suy nghĩ một chút, mặc dù mẹ anh cũng đã nói rõ, em vẫn cảm thấy mẹ anh không thích em, mà anh cũng không yên tâm.” Lúc trước Đàm Lan Chi nữ sĩ đã đem ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, chỉ cần con thích, nàng liền thích.
Nàng nói: “Ách, em bảo đảm lần sau sẽ không loạn tưởng, gặp chuyện sẽ lên tiếng hỏi rõ trước được rồi”
Buổi tối Lâu Thượng gọi điện thoại tới, hỏi nàng có trở về hay không, nàng nói mình tới chỗ Văn hàn. Lâu Thượng bất đắc dĩ, là hắn biết, tối hôm qua em gái nói sau này sẽ về nhà ở, chỉ nói là nói mà thôi. Văn Hàn tùy tiện dụ dỗ nàng một chút, nàng liền vui vẻ. Lâu Đồng Đồng đã bị hắn ăn gắt gao, sau này không biết nàng có còn nhớ mình có một anh trai là hắn không.
Lâu Thượng thở dài, nhìn nàng có thể nhận ra, Văn Hàn đối với nàng cũng là thật tâm.
Phòng của Văn Hàn ở lầu ba, ba mẹ hắn ở lầu hai, hắn ở trên lầu có làm điều xằng bậy gì đó, dưới lầu căn bản không biết.
Lâu Đồng Đồng vốn muốn lên sân thượng ngắm sao, bất quá trong thành thị ô nhiễm quá nặng, căn bản không thể xem được, chỉ có thể làm tư thế nhìn sao, bộ dạng nhìn sao.
Văn Hàn vuốt vuốt thái dương, bộ dạng mỏi mệt: “Tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ thật mệt, em không mệt à?”
Lâu Đồng Đồng lắc đầu: “Không mệt.”
Hắn nói: “Vậy anh dựa vào đây ngủ, nhìn đủ rồi gọi anh dậy.”
Nàng gật đầu, nhìn hắn tựa vào trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi. Xem chừng hắn đại khái đã ngủ thiếp đi, nàng cũng nhìn cảnh sắc bên ngoài đủ rồi, nhẹ nhàng di chuyển, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.
“Ai, anh chính là họa thủy mà. Em ngày hôm qua còn cùng anh trai nói sau này sẽ về nhà, bây giờ lại cùng ở cùng anh, ở nhà anh, anh trai em nhất định hận anh chết đi được!” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay đụng đụng mặt của hắn.
Một lát sau, nàng thỏa mãn: “Anh cũng mệt thành như vậy, xem làm thế nào thu thập được em. Cắt, còn không phải không đủ khí lực sao.”
Hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, đưa tay lôi nàng một cái, nàng liền té trên người hắn, hơn nữa tư thế cực kỳ không thuần khiết.
“Khí lực thu thập em vẫn phải có, tối nay cho em ở phía trên?”
Lâu Đồng Đồng vùng vẫy ngồi dậy, bắt tréo chân ngồi trên người hắn, dứt khoát lắc đầu: “Lần sau đi lần sau đi, ba mẹ anh còn ở dưới lầu.”
Hắn kéo nàng càng thêm gần sát mình một chút, thấp giọng: “Không sợ, nhà anh hiệu quả cách âm rất tốt.”
“Vậy cũng không được.”
Hắn nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nàng: “Cho em ở phía trên, cơ hội khó được, em xác định không nắm lấy?”
“Đa tạ đa tạ, không cần!” Kỳ thực tối qua nàng một đêm ngủ không ngon, bây giờ đã bắt đầu mệt rã rời.
Hắn ôm lấy nàng hướng phòng ngủ đi tới, nói: “Vậy em vẫn là ở phía dưới đi. Không nên cố gắng giãy dụa, mẹ anh ở dưới lầu.”
“. . .”
Một nhà kinh tế học Phương tây có một quan điểm như vậy, một người nâng cao mức tiêu tiền thì dễ dàng, mà tiết kiệm lại thì khó khăn. Lý luận kinh điển như vậy có thể suy nghĩ phát triển thành, một người luôn luôn ăn chay, ngươi lại cho hắn ăn thịt, kế tiếp lại bắt hắn tiếp tục ăn chay, điều này là không có khả năng. Bởi vậy cho dù Lâu Đồng Đồng có muốn trở về nhà ở, Văn Hàn cũng sẽ không đồng ý.
Lâu Đồng Đồng bị hắn đe dọa, hoàn toàn không dám giãy dụa, trơ mắt nhìn mình bị hắn quăng trên giường, những thứ như mệt mỏi đã sớm không còn.
“Em tới giúp anh cởi?” Hắn khiêu mi, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nàng quay đầu không thèm nhìn, không phối hợp: “Tự anh cởi, không cởi dẹp đi, em muốn ngủ.” Lại còn lấy mẹ hắn ở dưới lầu áp chế nàng, quá ghê tởm!
Hắn quỳ ngồi ở trên giường, môi chạm môi nàng, nói: “Đã không phải là lần đầu tiên, không cần thẹn thùng.”
Nàng trừng hắn một cái: “Em không có thẹn thùng!”
“Vậy em giúp anh cởi.”
Lâu Đồng Đồng hít sâu một hơi, hai tay đặt lên bờ vai của hắn, chậm rãi giúp hắn cỡi quần áo, nét mặt vặn vẹo giống như đang cởi quần áo của thi thể.
Hắn cau mày: “Lão bà, nét mặt của em giống như anh đang bắt buộc em vậy.”
Nàng ngẩng đầu, một bộ dáng bất khuất: “Anh chính là đang bắt buộc em!”
“Vậy thì đành phải bắt buộc rồi.” Hắn nâng mặt của nàng lên, hôn xuống. Vừa mới bắt đầu môi chẳng qua là nhẹ nhàng mà đụng vào, chậm rãi, môi càng lúc càng sâu, tay của hắn cũng từ từ luồn vào trong áo của nàng, từng chút từng chút vuốt ve phía sau lưng mịn màng. Lúc tay lướt qua sống lưng còn cố tình đánh vòng, trêu chọc nàng.
Sau khi vuốt ve chán chê, lại cách qua lớp quần lần mò đôi chân nàng, tay hắn lướt qua địa phương kia làm cho nàng như bốc hỏa, thiêu đốt khó chịu.
Muốn hắn, khát vọng hắn, càng muốn nhiều hơn cả nụ hôn cùng vuốt ve, hết thảy tựa như trở về dục vọng nguyên thủy nhất, đẩy ra tầng tầng quần áo phức tạp, bọn họ vẫn như cũ đòi hỏi lẫn nhau.
Hắn ở bên tai nàng khàn giọng nói: “Đồng Đồng.”
Nàng đáp lời lại tựa hồ rên rỉ: “Dạ.”
“Giúp anh cởi quần áo.”
Lúc trước nàng còn có thể thanh tĩnh biết mình đang làm gì, bây giờ là hoàn toàn không thể. Trong đầu tràn ngập □ ( chả biết là cái gì ), tay đã không tự chủ cởi những nút thắt trên quần áo hắn.
Chợt một ý nghĩ lóe qua đầu, nàng đột nhiên giãy dụa, nói: “Em muốn ở phía trên!”
Môi hắn đang lướt qua tóc nàng, đem nàng đặt lên trên thân mình. Một lát sau, nàng chẳng qua là loạn hôn trước ngực hắn, tay cũng không biết nên đụng chỗ nào. Hắn bắt đầu có điểm không thể chờ được, hỏi: “Có thể hay không?”
“Ách.”
Hắn cong cong khóe môi, ôm cổ của nàng, lại để mặc nàng trên người mình càn quấy tiếp.
Một lát sau, sức nhẫn lại của hắn rút cục cạn kiệt, đảo thân đem nàng áp phía dưới, không để ý nàng giãy dụa phản kháng, chế trụ hông của nàng, bắt buộc nàng phải ngoan ngoãn.
“Anh, anh đã nói cho em ở phía trên!”
Hắn hôn nhẹ ánh mắt của nàng, “Em sẽ không làm được.”
Nàng rưng rưng: “Anh không cho em cơ hội biểu hiện!”
“Ngô, vậy thì lần sau.”
* *
*
Ngày Lâu Thượng cùng Trầm Nhất Nhất tổ chức hôn lễ, Lâu Đồng Đồng tỉ mỉ trang điểm, mặc lễ phục tham gia tiệc cưới của anh trai. Thân là đồ đệ duy nhất của Lâu Thượng Hữu Nhân, Tiểu Vũ cũng tới. Tiệc cưới chưa bắt đầu nhà hàng đã đầy chật người. Tiểu Vũ lôi kéo Lâu Đồng Đồng ngồi một góc, thần thần bí bí nói : “Dường như bạn trong trò chơi của anh trai ngươi cũng tới, ta chỉ biết Thịnh Thế Thiên Hạ, còn những người khác ta cũng không rõ lắm.”
Lâu Đồng Đồng kinh ngạc: “Ta cũng không nghe thấy anh ấy nói qua.”
Tiểu Vũ liếc nàng một cái: “Có một lần trong bang Tung Hoành nói chuyện phiếm, cũng có nhắc tới ngươi, nói thế nào mà bây giờ rất ít gặp ngươi cùng Lâu Thượng Hữu Nhân hạ phó bản, sau đó anh của ngươi liền nói giỡn, ngươi không để ý hắn phản đối, cùng Văn Hàn bỏ trốn.”
Lâu Đồng Đồng 囧: “Anh ta lúc nào thì phản đối!!.”
Tiểu Vũ nói: “Ai, cái này nói rõ cái gì, nói rõ ngươi luôn cùng Văn Hàn dính lại một chỗ, quên đi anh của ngươi, dĩ nhiên ngươi cũng không biết bằng hữu trong trò chơi của anh ngươi là gì.”
Lâu Đồng Đồng nhìn một vòng chung quanh, hỏi: “Vậy ngươi biết ai là Thịnh Thế Thiên Hạ sao?” Nàng cùng Thịnh Thế Thiên Hạ cũng từng làm qua nhiệm vụ, ban đầu cũng chính là hắn tính kế Lục Đồng cùng Lâu Thượng Hữu Nhân hôn lễ.
Tiểu Vũ lắc đầu: “Không biết, đợi chút nữa hỏi anh ngươi.”
Tiệc cưới chuẩn bị bắt đầu, một người mặc tây trang hướng Lâu Đồng Đồng đi tới, hắn khẽ giật giật khóe miệng, tựa hồ vốn là muốn cười thật xán lạn, nhưng bởi vì quanh năm đối mặt máy vi tính, nét mặt có chút không tự nhiên.
Hắn nói: “Ngươi là Lục Đồng sao? Xin chào, ta là Thịnh Thế Thiên Hạ.”
Lâu Đồng Đồng cùng hắn bắt tay, nói: “Ách, dạ, xin chào.”
Thịnh Thế Thiên Hạ nhìn thấy Văn Hàn đứng sát bên nàng, hướng hắn vươn tay, chần chờ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là Dịch Thủy Thanh Hàn?” Lúc nãy hắn đã nhìn thấy Lục Đồng cùng nam nhân này cử chỉ thân mật, nghe nói bạn trai thực tế của Lục Đồng cũng là Dịch Thủy Thanh Hàn.
Văn Hàn cũng cùng hắn bắt tay, gật đầu mỉm cười: “Đúng vậy, thế nào, cảm thấy không giống?”
Thịnh Thế Thiên Hạ lắc đầu cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng Dịch Thủy Thanh Hàn già hơn chút.”
Văn Hàn sờ sờ lỗ mũi: “Vậy sao.”
Lúc này Tiểu Vũ đi tới, mấy người hàn huyên một chút trò chơi.
Tiệc cưới kết thúc, Lâu Đồng Đồng bởi vì rất vui, uống rất nhiều rượu, căn bản không thể nào còn tinh thần mà đi nháo động phòng. Làm dấu trước mặt mọi người, Văn Hàn ôm nàng lên xe trở lại nhà trọ.
Trên người nàng có chút mùi rượu, Văn Hàn ôm nàng vào phòng tắm giúp nàng tắm rửa. Khi nàng say rượu vẫn luôn chủ động, hơn nữa lại vô cùng quyến rũ, hắn luôn không thể chống cự được.
“Ách, em muốn đi nháo động phòng.” Lâu Đồng Đồng cố thoát khỏi tay hắn hướng cửa đi tới.
Hắn tóm lôi nàng trở lại, bất đắc dĩ: “Nháo cái gì động phòng, ngồi trở lại đây.”
Nàng ngơ ngác ngồi trở lại trong lòng ngực của hắn, nghiêng đầu nghĩ trong chốc lát, nói: “Chị Nhất Nhất chắc chắn sẽ là công, ách, chị dâu nhất định là muốn ở phía trên.”
Hắn suy nghĩ kỹ một hồi mới biết được nàng đang nói cái gì, buồn cười niết chặt mặt của nàng, hỏi: “Làm sao em biết?”
Nàng nói: “Chị ấy nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, sẽ không nguyện ý khuất phục ở dưới anh trai!”
Hắn nói: “Dù nữ nhân có mạnh thế nào đi nữa, đối mặt với nam nhân mình yêu mến, đều là nguyện ý khuất phục ở dưới hắn.”
Nàng khinh thường nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn.
Lẳng lặng ôm ngồi trong chốc lát, hắn vỗ vỗ mặt của nàng, “Em còn say rượu không đấy?”
Nàng lắc đầu: “Còn một chút chóng mặt.”
Văn Hàn ôm nàng, nói: “Ừ, vậy chúng ta trở lại trên giường đi.”
Lâu Đồng Đồng nằm ở trên giường ngủ trong chốc lát, mở choàng mắt, thần kinh đem Văn Hàn nằm bên cạnh lay tỉnh dậy, lại thần kinh hỏi hắn: “Anh có yêu em không?”
Hắn miễn cưỡng mở mắt, biếng nhác nói: “Cái này mà còn phải hỏi sao.”
Nàng không hài lòng: “Anh nói vậy không có tác dụng! phải dùng hành động chứng minh!”
Hắn đã quen nàng sau khi uống rượu sẽ đem hắn lăn qua lăn lại, cũng không cảm thấy có gì phiền, coi như gia tăng tình thú. Cho nên hắn lại một lần nữa nâng người dậy, xác định mình còn có tinh lực đấu lại một lần, áp trụ nàng, nói: “Đây là em tự tìm.”
Ngày hôm sau Lâu Đồng Đồng ngủ thẳng xế chiều mới mông lung tỉnh dậy, nàng nhu nhu cái đầu đau nhức, lại lần nữa quay sang người nằm bên cạnh lay tỉnh dậy: “Anh tối qua cũng không biết ngăn em uống rượu!”
Văn Hàn cất giọng buồn bực : “Lần sau nhất định ngăn cản, anh đã sắp tinh tẫn nhân vong.”
“. . .”
Nói là nói như thế, nhưng lần sau hắn vẫn khuyên nàng uống chút rượu, nàng so với bình thường chủ động hơn, giơ tay nhấc chân cũng đủ làm cho hắn động tâm.