Edit | 4702i.
Nhờ vào cơ duyên khiến Linh Chiếu tiên nhân tu thành chân tiên, địa giới Thục Lăng đã hóa thành tiên sơn bảo địa, bốn mùa vĩnh viễn ấm áp như xuân, phồn hoa như gấm.
Nhưng hôm nay băng sương đầy trời, hàn khí cuộn trào từ Vân Gian Đạo Trường tới tận rừng Phỉ Thúy, biển mây cuồn cuộn kết thành một lớp băng nhũ óng ánh, trên những ngọn cây gần rừng cũng phủ tuyết trắng. Nhưng sắc trắng của tuyết không thể dịch lên thêm một bước nào, hệt như bị một thứ lực vô hình nào đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Một cơn gió xuân thổi tới, cây cối bị băng sương nhiễm trắng lại lần nữa tỏa ra sự sống, trồi lên lá xanh, chỉ trong một chốc đã khôi phục vẻ ban đầu. Sau cuộc đọ sức im ắng ấy, Băng Long hiện ra từ trong mây.
Cơ thể hình rồng của nó cực đại, toàn thân dính những điểm lam trắng muốt sáng rực, nó thò đầu ra từ biển mây trong Vân Gian Đạo Trường, há miệng thét dài vang tới tận núi sâu Thục Lăng, từng luồng khí lạnh tung tóe từ miệng nó.
“Rồng trắng, lạ thực, lạ thực, dù lão hủ đã từng nghe qua nhưng đây mới là lần đầu được chiêm ngưỡng.” Cảnh Thành Tử vuốt chòm râu bạc phơ xuất hiện giữa không trung, lão vừa dò xét con Băng Long như thể nó là thứ bảo bối quý hiếm gì, vừa tránh đi thứ hàn khí băng sương nọ.
“Cảnh Thành Tử sư huynh, cứ đứng nhìn như thế cũng không hay lắm đâu.” Bạch Phi đã dẫn hai tiểu đồ đệ tới.
Trong lúc hai người nói chuyện thì trước sơn môn đã lẳng lặng xuất hiện mấy chục bóng người. Dẫu các đệ tử dưới trướng Linh Chiếu tiên nhân vẫn ung dung trò chuyện, nhưng đã đồng thời hóa ra pháp tướng.
Pháp tướng khác với thân người, với người đời, pháp tướng mới hẳn là ngoại hình của tồn tại như tiên thần, thân hình pháp tướng cao lớn hơn người bình thường rất nhiều, lại có tiên khí thanh khí vờn quanh. Ví như Bạch Phi hay Cảnh Thành Tử, họ dừng tại đài mây, ngồi trên quả hồ lô, đồ đệ sau lưng so với pháp tướng của họ thì chỉ bé nhỏ như một hòn đá bên chân.
Độ to lớn và pháp lực của pháp tướng có liên quan rất lớn tới tu vi, giả dối là chuyện không thể, có thể hóa pháp tướng to cỡ nào thì tu vi càng cao cỡ đó, là sự chấn nhiếp đơn giản dễ dàng nhất, đối với băng long lai giả bất thiện* xông vào sơn môn, không ai định đấu khẩu hòng cảm hóa nó.
(*) Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Kẻ tới có ý xấu, không có ý xấu đã không tới.
Thân Đồ Úc tới không sớm lắm, y đến cùng lúc với Hàn Phòng Tử sư huynh, hai người họ cũng là hai vị đến muộn nhất.
Hàn Phòng Tử thân là đệ tử thứ ba của Linh Chiếu tiên nhân, tu vi cao siêu không phải bàn, mà Thân Đồ Úc tuy chưa tu thành nhân tiên nhưng địa vị siêu quần, nếu thực sự đánh nhau cũng không hề kém tam sư huynh Hàn Phòng Tử.
Y ở U Hoàng Sơn, hay cũng chính là lớp bình phong cuối cùng trước Thượng Thiên đài nơi Linh Chiếu tiên nhân tu hành, có thể ở vị trí ấy vốn đã là một cách tán thành.
Khi Thân Đồ Úc và Hàn Phòng Tử tới, pháp tướng của họ chiếm mất nửa màn trời, kẻ trái kẻ phải sừng sững như hai ngọn núi lớn. Nếu so với họ, pháp tướng của bọn đồng môn trông nhỏ hơn nhiều. Tràng cảnh bầu trời chằng chịt những pháp tướng to to nhỏ nhỏ thực rất giống cảnh tiên thần tụ họp luận đạo.
Con Băng Long hung hăng kia thấy cảnh ấy, bất giác bớt phóng túng lại hẳn.
Nó đậu lại trong làn mây, cúi đầu xuống nhìn tầng mây bên dưới rồi chợt mở miệng nói: “Chỉ cần các ngươi thả đệ đệ ta ra, hôm nay ta sẽ không làm gì nơi này.”
Là giọng nữ tử hơi khàn.
Pháp tướng của Hàn Phòng Tử cực kỳ uy phong, trông trang nghiêm tới bất cận nhân tình*, nếu không có đứa bé trai mặc yếm đỏ gặm đào ngồi trong lòng hắn hẳn Hàn Phòng Tử phải trông đáng sợ hơn nhiều.
(*) Không có tình người.
Hàn Phòng Tử bình thản nói: “Nghiệt long giết hại nhân loại, thiêu hủy thành trì, nghiệt nợ nặng nề, bị phạt là lẽ tất nhiên, không thể thả được.”
Băng Long cười lạnh: “Chẳng qua là giết đám phàm phu tục tử, chúng có sống thọ cũng chỉ tới vài chục năm. Mạng của nhân loại như cỏ rác, đằng nào mà chúng chả chết, có gì đâu phải để ý, đấy thì coi là chuyện lớn gì. Các ngươi giẫm chết mảng cỏ dại chẳng lẽ cũng để ý hay sao. Nực cười, các ngươi nhốt đệ đệ ta nhiều năm như vậy, ta không tính sổ với các ngươi đã may lắm rồi, giờ ta có hảo ý thương lượng các ngươi còn ra sức khước từ!”
Xem ra đồng ý là chuyện không thể, Hàn Phòng Tử liếc sư đệ Thân Đồ Úc: “Thân Đồ sư đệ thấy sao?”
Pháp tướng của Thân Đồ Úc cũng là hình người nhưng khí tức lại có phần khác biệt chúng đồng môn, mặt mày pháp tướng của y trông cực kỳ dữ dằn, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng. Ngay cả Hàn Phòng Tử cũng phải nghĩ thầm, đang yên đang lành Thân Đồ sư đệ lại làm sao đấy, chẳng lẽ bị ép tới chỗ đông người nên khó ở?
Haiz, cái tánh xấu này của sư đệ thật bất tiện quá, nếu sau này lại xuất hiện chuyện khác thì chẳng phải y sẽ càng không chấp nhận được à? Vị sư huynh nọ lại bắt đầu thầm lo lắng lung tung cho sư đệ.
Thân Đồ Úc thấy con Băng Long này lại nhớ tới chuyện xảy ra tại động băng, y hằn học nhìn nó. Tất cả đều tại con Băng Long này xuất hiện không đúng lúc! Nếu không sao giờ y lại tới nông nỗi không dám nhìn mặt đồ đệ!
“Đánh!” Thân Đồ Úc chỉ đáp duy nhất một chữ, thể hiện thái độ tức tối tột cùng của y.
“Chư vị sư đệ sư muội thấy sao?” Hàn Phòng Tử lại hỏi.
Những người khác nhao nhao đáp, “Nếu Thân Đồ sư huynh cũng nói đánh thì đánh đi, dù sao bên mình đông mà.”
“Ê, đừng nói thế chứ, với tu vi này của bọn mình thì đến cho gọi là đông đủ thôi, đừng tính bọn này vào.”
“Thôi đừng nói nữa, mau mau đánh xong cho Thân Đồ sư huynh còn về, huynh ấy sắp phát cáu vì các ngươi quá ồn rồi đấy.”
Băng Long cũng thuộc dạng nóng nảy, nó không nói thêm gì mà há miệng rít một hơi, đạo trường mây bị nó hít mất một mảng, sau khi miệng rồng phun ra những đám mây ấy đều hóa thành băng châm sắc bén bắn phá về chúng đệ tử Thục Lăng.
Thân Đồ Úc gần như hành động cùng lúc với nó, ánh lửa rợp trời như nụ hoa nở, ngăn trở tất thảy kim băng, Hàn Phòng Tử cạnh y thì vung tay áo tạo lớp bảo vệ vô hình cho tất cả sinh linh trên Thục Lăng, bảo đảm ngay cả hoa cỏ cũng không bị lan tới.
So với hai người kẻ tiên phong người hậu thuẫn này, Cảnh Thành Tử quả thực chỉ tới để hóng hớt, lão túm các đồ đệ lùi về sau: “Ây dà thấy chưa, Thân Đồ sư bá của các con thuộc song hệ Kim Hỏa, ngọn lửa này của huynh ấy sẽ nung chảy hết đám băng châm kia đấy.”
“Thế là sẽ mưa to ạ?”
“Ha ha ha, làm gì có mưa nào. Lửa này Thân Đồ sư bá của các con dùng để luyện khí đấy, thứ bảo bối ấy được luyện nhiều năm như thế, vừa luyện khí vừa luyện lửa, cho nên băng châm biến thành nước lại gặp nhiệt độ cực cao, chưa kịp rơi xuống đã bốc hơi tiếp tục quay về làm mây ở Vân Gian Đạo Trường rồi.”
“Xưa kia đã nghe danh Thân Đồ sư bá lợi hại nhưng chưa được chiêm ngưỡng, giờ cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.”
Cảnh Thành Tử cười: “Nên sư phụ mới dắt các con tới cho biết đấy thôi, hiếm khi Thân Đồ sư bá ra tay lắm.”
“Chà, sư phụ của đại tỷ lợi hại quá!” Hai đồ đệ ngồi hai bên gối Bạch Phi trầm trồ.
Trước họ là chín huynh đệ tỷ muội, về sau sáu vị huynh tỷ rời núi, chỉ còn ba đứa nhỏ bọn chúng nên đã mất đi nhiều niềm vui thú, bởi vậy mà lúc này ra hóng chuyện cùng sư phụ mới hưng phấn như thế.
“Sư phụ, dưới lửa của sư bá còn có đài hoa màu vàng là sao thế ạ?”
Bạch Phi giảng giải cho hai tiểu đồ đệ biết: “Thân Đồ sư huynh không chỉ chuyên dùng lửa mà còn tinh thông cả thuật pháp hệ Kim, lửa ấy lên trước chặn đứng thế công của Băng Long, pháp thuật hệ kim tiếp đó là để tấn công, các con xem —— “
Đài hoa vàng dưới ngọn lửa đột ngột chia thành ngàn vạn chiếc châm nhỏ, như là đáp lễ đám băng châm vừa rồi, chúng phi vun vút về phía Băng Long. truyện tiên hiệp hay
“Oa —— “
“Ồ —— “
Bên này đang đấu đá khiến nhóm tiểu đệ tử thỉnh thoảng lại trầm trồ khen ngợi, những tiếng bàn bạc không dứt bên tai. Hàn Phòng Tử đứng một bên vừa giữ ổn định cho trận chiến giữa hai vị kia không lan ra chỗ khác, vừa dự định chờ tới khi sư đệ ở vào thế yếu sẽ ra tay giúp đỡ. Dù sao sư đệ có lợi hại hơn nữa thì tu vi cũng không bằng con Băng Long kia, hắn thân là sư huynh đứng cạnh sao có thể để sư đệ bị thương.
Hắn chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi các sư đệ sư muội đứng một bên đã bắt đầu lấy cờ ra chơi tiện thể xem đánh nhau, Thân Đồ sư đệ vẫn còn đang tay Kim tay Hỏa ẩu đả con Băng Long kia, hoàn toàn không có ý định lùi ra.
Hàn Phòng Tử: “…” Hầy, sư đệ bị sao vậy nhỉ, cứ như có thâm cừu đại hận gì với con Băng Long này ấy.
Mãi mới chờ tới khi Thân Đồ Úc rơi vào thế yếu, Hàn Phòng Tử đang nghĩ có phải đến lúc mình ra tay rồi không lại nghe thấy tiếng chim tước kêu, hắn ngoảnh lại mới thấy tiểu sư đệ Bá Loan đang kích động phi lại, Hàn Phòng Tử đau cả đầu, hắn hất tiểu sư đệ ra: “Đừng lại đây gây phiền phức nữa, ngồi ra kia nhìn đi.”
Bá Loan rất không cam lòng, “Thân Đồ sư huynh làm được, sao ta lại không chứ!” Cùng là yêu tộc, chẳng qua hắn nhỏ tuổi hơn sư huynh một tẹo thôi, vả lại tính về mặt huyết thống thì còn hơn cơ đấy!
Hàn Phòng Tử cũng không biết phải nói lý sao tiểu sư đệ mới hiểu, mới nói được một từ “ngươi” thì đột nhiên phát giác được gì bèn liếc về sau. Tiếp đó, tất cả mọi người cũng đều ngửa đầu lên nhìn. Duy chỉ còn hai người trên chiến trận bởi đang trong thế giằng co mà không thể cựa quậy.
Một cơn rung vang lên từ phía xa, chỉ chớp mắt toàn bộ thinh không hóa thành sắc trời chiều, những ánh đỏ ánh vàng chói lọi đan vào nhau tựa cảnh hoàng hôn giáng lâm.
Một bóng hình pháp tướng đồ sộ mờ mờ hiện lên, như chim tung cánh che khuất mặt trời, sừng sững từ nơi xa cho tới đỉnh đầu mọi người.
Pháp tướng vốn to lớn của Thân Đồ Úc và Hàn Phòng Tử trước pháp tướng này, trông cũng chỉ như sâu kiến bé nhỏ.
“Sư phụ!”
“Sư phụ ra ngoài rồi.”
“Pháp tướng của tổ sư gia đẹp quá, nhưng sao không nhìn rõ mặt nhỉ?”
“Sao cả tổ sư gia cũng ra trận rồi, con Băng Long này khó đối phó vậy ư?”
Pháp tướng của Linh Chiếu tiên nhân đứng trước mặt Băng Long, nhẹ nhàng duỗi tay đã dễ dàng đặt nó vào đạo trường mây. Thân Đồ Úc đột ngột không còn đối thủ cũng không ham hố gì nữa, y quay về chỗ Hàn Phòng Tử sư huynh, trông vẫn chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Băng Long, nếu ngươi tự nguyện bị giam thay Lôi Long, ta sẽ thả nó ra.”
Linh Chiếu tiên nhân vừa nói vậy, mọi người đều sững sờ.
Hàn Phòng Tử: “Sư phụ?”
Tuy Thân Đồ Úc cũng thấy hơi bất ngờ, nhưng y không nói gì.
Con Băng Long kia vốn tưởng mình có khả năng đánh một trận với Linh Chiếu tiên nhân được, ai ngờ mới đối mặt đã bị Linh Chiếu tiên nhân khống chế bằng một tay, lòng biết rằng nay e rằng mình không chỉ không thể cứu được đệ đệ, mà có lẽ còn rơi vào tròng, ai ngờ tình thế xoay chuyển, Linh Chiếu tiên nhân lại hứa hẹn như thế, lời hứa của một vị chân tiên sẽ lập tức được trời đất tán thành, tuyệt đối không thể thay đổi.
“Được thôi! Đấy là chính do ngươi nói!” Nó đồng ý không hề do dự, nói thẳng: “Ta đồng ý.”
Dưới Vân Gian Đạo Trường chính là nơi giam giữ nghiệt long, trừ ngày trấn áp nó vào đây thì lớp mây này chưa từng tản ra, hôm nay, tầng mây âm u thứ nhất lại tản ra, để ánh nắng chiếu vào ngọn núi đen ngòm.
“Đệ đệ!” Băng Long hóa thành một nữ tử tóc trắng ngay giữa không trung, dưới đám mây đen sầm sì nàng ta trắng tựa tuyết. Nàng nọ lập tức phóng tới chỗ con Lôi Long bị giam giữ dưới đất.
Lôi Long bị kinh động bởi bị ánh nắng đột ngột chiếu vào, nó không thấy rõ thứ gì bay vọt tới chỗ mình đã nhấc đuôi rồng quất tỷ tỷ ra ngoài.
Băng Long: “…”
Băng Long giận dữ: “Đệ đánh ta?!”
Ngay sau đó, nàng ta phi lại đè đầu Lôi Long xuống đập một trận, tiếng bình bịch bình bịch vang không dứt bên tai.
Chúng đệ tử Thục Lăng vây xem tặc lưỡi, Cảnh Thành Tử thở dài: “Tình tỷ đệ cảm động quá, chân thành tha thiết mà cũng chân thật quá đi mất.”
“Đồ ngốc chuyên gặp rắc rối nhà đệ, ta chỉ dưỡng thương dưới núi băng ngàn năm mà đệ đã thê thảm vậy rồi, thật là vô dụng!” Băng Long đánh đệ đệ xong bèn ném hắn lên trời, nàng ta ngửa đầu nói với Linh Chiếu tiên nhân: “Ngươi đã đồng ý thả nó rồi đấy!”
Linh Chiếu tiên nhân: “Đương nhiên.”
Tầng mây lại khép, Vân Gian Đạo Trường quay về với hình dáng ban đầu. Bàn tay của Linh Chiếu tiên nhân úp trên con Lôi Long vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, một lát sau, Lôi Long biến thành một tên điên râu ria xồm xoàm mặc y phục màu tím rách bươm.
“Ta đã hạ cấm chế cho ngươi, khi không gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng thì không thể trở về hình rồng. Đi đi.”
Lôi Long thoắt cái đã biến mất tại chỗ.
Hàn Phòng Tử tiến lên trước, “Xin hỏi sư phụ, tại sao người lại thả Lôi Long đi ạ?”
Tiếng nói của Linh Chiếu vang lên từ phía xa xăm: “Hắn có duyên với một vị đệ tử Thục Lăng chúng ta, đã đến lúc đi trả mối duyên nợ.”
Hàn Phòng Tử như nghĩ ngợi gì: “Đệ tử đã rõ.”
Khi Linh Chiếu tiên nhân nói chuyện, pháp tướng cũng dần dần biến mất, Thân Đồ Úc mở miệng: “Sư phụ, đồ nhi cũng có chuyện muốn hỏi.”
Linh Chiếu tiên nhân liếc y, thoắt cái biến mất.
Thân Đồ Úc: “?” Sư phụ người có ý gì vậy?
Lời tác giả:
Hôm nay sư phụ cũng khổ qué.
Editor: Các chế đoán xem người có duyên nợ với Lôi Long là ai ~ Bộ này Phù Hoa thiết lập tình tiết rất cẩn thận, có những chi tiết úp mở từ tận chương đầu đấy.