Sư Phụ, Không Cần A

Chương 75: Chương 75: Bạch trạch.




Ta cúi đầu nhìn con chó nhỏ, nó cuộn mình thành một khối hình cầu màu trắng, ngủ rất là thích ý. Ta khảy nhẹ lỗ tai nó, nó liền lấy hai chân nhỏ che đầu lại, lười biếng nằm ườn ra ngủ, nhìn thật vui mắt.

Cơ thể mệt mỏi còn chưa khỏe lại hẳn, ta ôm lấy chó con đặt ngay gần gối, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này rất yên ổn, thời điểm tỉnh lại lần nữa mặt trời đã tà tà chiếu vào trên cửa sổ phía tây.

“Ngươi đã tỉnh.”

“ử ử.”

Ta đứng dậy, cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều so với lúc trước. Ôn đại phu đang ngồi ngay ghế cạnh bên, con chó nhỏ ở bên cạnh hắn đang cao hứng, phấn chấn liếm liếm chén nhỏ màu trắng ngà, ăn ào ào nhìn thật ngon miệng.

“Đói bụng sao?”

“Uhm, có chút đói bụng.” Hắn đặt cái đệm phía sau lưng ta, chốc lát liền có hạ nhân bưng khay tới, trên đó ngọai trừ cháo hoa còn có một ít thức ăn nhẹ, cả một bàn la liệt toàn thức ăn.

“Hôm nay măng tươi có vẻ ngon.” Nha hoàn chia thức ăn bên cạnh nghe xong, lập tức chuyển đĩa măng xào đến trước mặt ta, ta gật đầu, xoay người hỏi: “Ôn tiên sinh không cần ở lại đây hầu hạ đâu.”

Hắn hơi sửng sốt, sau đó cười nói, “Công chúa vừa mới tỉnh lại, đồ ăn nên cân đối vừa phải, tại hạ đã đặc biệt chuẩn bị chế độ ăn dinh dưỡng cho ngài, nên muốn chờ công chúa ăn xong.”

Ta nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, lại ăn thêm một ít khiến bọn họ yên tâm.

Con chó nhỏ đã ăn no tới nỗi bụng căng tròn, di chuyển xung quanh chân giường, ánh mắt đen bóng đáng thương ngước nhìn ta, ta liếc mắt nhìn nó không đành lòng liền cúi người xuống, ôm nó lên.

“Sao lại ăn nhiều như vậy a?” Ta sờ sờ bụng nó, cổ cùng hai tai nhỏ nhắn.

“Lúc trước khi nhặt được nó đã sắp chết đói, cho nên nhìn thấy thức ăn, bao nhiêu cũng không đủ. Chắc qua một khoảng thời gian sẽ tốt hơn.”

“Là ngươi nhặt được sao?”

“Vâng, trên đường đến nơi này nhặt được.”

“Đến từ nơi nào?”

“Tất nhiên là ── từ nơi ở hiện tại đến đây.” Hắn ôm lấy chó con trong tay ta, nó lập tức bắt đầu kêu ư ử, uốn éo thân mình muốn thoát khỏi tay hắn.

“Công chúa vừa mới dùng bữa xong, xuống giường đi lại sẽ tốt hơn.” Đại phu hiện nay cũng dám chống đối công chúa, thật là kỳ quái.

Con chó nhỏ được thả ở trên đất, chân ngắn cũn cỡn chạy đến bên giường ta, chạy xung quanh ta kêu ư ử, cắn ga giường kéo xuống đất, ý muốn bảo ta xuống giường chơi cùng nó. Ta nhìn nó bật nhảy rất là đáng yêu, liền sai hạ nhân đi lấy một quả tú cầu, đứng lên xuống giường chỉ nó chơi. “Tên nó là gì?”

“Không có tên.”

“A, ta chọn cho nó một cái tên nhé.” Con chó nhỏ màu trắng nhảy dựng chạy quanh quả tú cầu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.

“Tự nhiên, nếu công chúa thích thì…con chó nhỏ này sẽ tặng cho công chúa.”

“Vậy cảm ơn Ôn đại phu.” Ta ngồi xổm nhìn chó con, nói, “Trong một câu chuyện ta từng nghe qua, có một con chó trung thành trọng nghĩa cứu chủ cực kỳ khiến người khác yêu thích tên là vượng tài, không bằng gọi ngươi là vượng tài đi, thế nào?”

Con chó nhỏ ngơ ngác nhìn ta, ta lại gọi một tiếng, “Vượng tài.” Nó kêu ngao ô một tiếng liền chạy đến bên cạnh quả tú cầu, Ôn đại phu ha ha cười rộ lên, “Không ngờ công chúa có thể nghĩ ra…cái tên độc đáo thế này.”

“Vượng tài thật đáng yêu.”

“Nó là một con chó lanh lợi, càng thích tên uy vũ hơn đi.” Con chó nhỏ ngẩng đầu ngồi trước mặt ta, thè lưỡi hồng hồng.

“Này vũ? Ta ngẫm kỹ lại. Sơn hải kinh lí có một loài dị thú biết ngôn ngữ của con người, thông vạn vật loại tình cảm, có thể gặp dữ hóa lành, vừa đúng cũng là màu trắng, gọi là bạch trạch. Ngươi cảm thấy như thế nào? Bạch trạch?”

“Gâu.” Con chó nhỏ khoan khoái sủa một tiếng, lấy người cọ quanh chân ta. Ta cười nhìn bộ dạng ngây thơ khả ái của nó, nghĩ thầm: bạch trạch ơi bạch trạch, ta nhất định phải nuôi lớn ngươi thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.