Sư Phụ, Không Cần A

Chương 37: Chương 37




“Là thiên kim nhà ai, ta có biết hay không?”

“Chính nàng cũng không biết, ta mới không nói cho ngươi.” Tam ca quay đầu cười, lườm ta một đôi mắt màu xanh lam đẹp mê hồn.

“Nhớ rõ trước đây ngươi thích nhất con bướm này, Tam ca bắt cho ngươi có muốn hay không.”

Ta xem con bướm kia ở trong không trung tự do bay lượn, xinh đẹp tự tại nói không nên lời, thế là mở miệng nói, “Coi như hết, nó...” Lời còn chưa dứt, con bướm liền bị bàn tay to giơ lên trước mắt. “Ai, tay ngươi thực mau a Tam ca, ” ta xem con bướm kia liều mạng vùng vẫy nói “Vẫn là thả đi, ta không phải trẻ con, không bắt bướm chơi” trong lòng đáng thương nó bị bắt lại sau này sẽ không có tự do, nếu không bị bắt có thể bay lượn trong bụi hoa. Ai ngờ vừa nói khỏi miệng, con bướm đã bị ném xuống, cánh sớm xinh đẹp không hề động tĩnh, nó đã chết. Ta há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì.

“Suy nghĩ cái gì nha đầu nhỏ, còn không lại đây.” Phía trước Tam ca hướng ta ngoắc ngoắc, tươi cười so với tức giận còn đẹp hơn, nhưng nhìn hắn, ta lại bỗng nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Giống như tu la từ biên cương trở về, có phải hay không tâm địa đều trở nên cứng rắn? Nam nhân trước mắt cả người đắm chìm trong ánh sáng ấm áp, vươn hai tay cũng bị chiếu lòe lòe sáng lên, giống như một vị thần ưu nhã thong dong. Sẽ không, hắn trong đáy lòng ta là Tam ca thiện lương nhất, ta vì sao có thể nghĩ như thế. Lắc lắc đầu làm cho chính mình quên mất một màn vừa rồi, ta chạy nhanh tới bên người, cùng Tam ca nói giỡn. Thời gian một ngày qua rất nhanh, mắt thấy trời bắt đầu chạng vạng.

Ta nhiều năm không thấy Tam ca, cũng rất ít cùng người nhà nói chuyện, làm nũng khiến hắn lưu lại dùng cơm chiều. “Ngươi khônggiữ ta lại, ta cũng muốn mặt dày ở đây.” Tam ca cười nói, “Nhân mã của ta trú ở năm dặm ngoài đại bắc, không có phụ hoàng ra lệnh không thể vào kinh, phủ đệ lại ở quận Bách Lý ngoài kinh đô.”

“Vậy ngươi làm sao giờ? ” Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Không có biện pháp a, chỉ có thể ăn ngủ bên ngoài.” “A? Ăn ngủ a?” Hiện tại tuy rằng là đầu hạ, nhưng ban đêm rất dài, ta nghĩ Tam ca bên ngoài chịu khổ, trở lại kinh thành còn không có chỗ ở. Thật sự thật đáng thương. Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên suy nghĩ vừa động, “Bằng không, Tam ca ở chỗ ta một đoạn thời gian được rồi. Như vậy cũng rất tiện.“

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.” Kì lạ, chẳng lẽ ta có cảm giác sai, vì sao ta cảm thấy dường như Tam ca sẽ chờ ta nói như thế. Phân phó hạ nhân đem Tam Hoàng huynh đến phòng khách phía đông, chúng ta quyết định đến hoa viên ở đình nhỏ dùng cơm. Sắc trời đã dần dần tối, cung nữ mang theo đèn lồng và thức ăn chậm rãi đi theo chúng ta tới hoa viên. Đình nhỏ khoác một tầng văn sa mỏng, gió thổi qua lay động phiêu đãng, dưới sự chiếu rọi của mấy chiếc đèn lồng càng có vẻ mông lung giống như tiên cảnh. Chạng vạng gió đêm thực ấm, hương vị đồ ăn phía trước thổi đến, khiến mọi người đều có cảm giác say.

Hạ nhân vừa đem rượu và thức ăn sắp ra trên bàn đã bị Tam ca sai đi.”Ở đại mạc ngốc thời gian lâu, không có thói quen bị hầu hạ như thế.” Tam ca đem đồ ăn gắp bỏ chén ta, nói, “Nhiều năm không gặp, Tê Nhi trở thành là cô nương xinh đẹp.”

“Đúng vậy, thế mà đã bảy năm, thời điểm ngươi đi ta còn không đến chín tuổi.”

“Tê Nhi từng uống rượu sao?” Tam ca rót một ly rượu, hương rượu mát lạnh nhất thời xông vào mũi. Hắn nâng chén, sau đó cười xem ta, “Bất quá này rượu hơi mạnh, ngươi nha đầu nhỏ tốt nhấtđừng uống.”

“Xem ta a!” Ta tiếp nhận ly rượu ngửa đầu uống xong, chỉ cảm thấy rượu này hương vị thuần hậu, còn có một cỗ mùi hoa quế. Nặng, tuyệt không nhạt.”Uống ngon thật, đây là rượu gì a, Tam ca?”

“Đây là rượu nếp ngon gia truyền trứng gà của Mặc Sĩ Gia ở phía nam, bọn họ ở biên cảnh buôn bán, biết ta thích hàng năm đều tiện đường đưa đến cho ta. Đừng nhìn rượu hương vị ngọt, uống nhiều hơn nhưngsẽ say.”

“Sẽ sao?” Ta cười hì hì gắp Tam ca đũa rau, vỗ bộ ngực khoe tửu lượng chính mình tốt. Từ nhỏ thân cận nhân sẽ không nhiều, Tam ca làm cho ta rất là vui vẻ, ngoài ra trong lòng rõ ràng nhưng không cách nào nói ra miệng, ba năm ly rượu ngon vào làm cho ta dần dần không rõ, giống như có vô số vui vẻ chuyện, trừ bỏ ngây ngô cười cái gì cũng không nhớ rõ.

Nhìn thấy hình ảnh Tam ca tươi cười dưới ánh sáng ngọn đèn, ta hốt hoảng chỉ vào hắn kêu lên sợ hãi, “Tam ca, đầu ngươi vì sao luôn luôn di chuyển, còn có những ba cái?” Sau đó cái gì đều không nhớ rõ. Sau đó ta liền thấy Thanh Nham, hắn ở trước mặt ta tà mị cười, ôm ta vào trong lòng. Ta uống nhiều lắm không thể đứng dậy, hắn liền đến bên người ta, ôm ta đến ôn tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.