Sư Phụ, Không Cần A

Chương 89: Chương 89: Lĩnh chỉ vào Cung.




tê nhi

Sau khi Thanh Nham cùng ta ăn điểm tâm xong, chúng ta lại thương lượng tiếp ứng ở trong Hoàng Cung như thế nào. Mặc dù từ nhỏ ta đã sinh hoạt tại nơi đó, nhưng hoàng cung quá lớn cung điện rất nhiều, hơn nữa ta không thích đi lại khắp nơi, đối với địa hình bố trí nhớ lung tung lộn xộn. Cuối cùng Thanh Nham đành bất đắc dĩ quyết định, đến hoàng cung lại nghĩ cách tìm ta.

Chưa tới buổi trưa, đã có nô tài tới mời ta đi tiền phủ nghe chỉ.

Nhân dịp đại điển cập kê của ta, ta nghe theo thánh chỉ sửa soạn hồi cung, gồm có nô tài tuyên chỉ và mười hai vị cung nữ ăn mặc hoa lệ tiến vào. Theo sau là nha đầu Bích Nhi mấy ngày không thấy cẩn thận tiêu sái vào cửa. Dựa theo lễ tiết hoàng gia, buổi sáng sớm ta tắm rửa xong nhưng Bích Nhi vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn ta, chính là nha hoàn bên người tiếp khay quần áo từ cung nữ, vâng lời giúp ta mặc lần lượt từng lớp từng lớp một.

Áo khoác màu tím gấm Tứ Xuyên dài, chủ đạo là hoa mẫu đơn tráng lệ tối màu, váy trắng nhũ kéo dài, hai tay áo màu tím, một mái tóc đen nhánh thả dài qua tất.

Lễ Cập kê của Đại Lý hàm nghĩa nằm trong tên gọi, chính là dùng trâm gài vấn một đầu tóc dài lên, những năm gần đây nữ tử khi trưởng thành đã ít ai làm lễ cập kê, nhưng mà nghi thức này là lễ nghi quan trọng của hoàng thất được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Sau khi Công chúa cập kê xem như chân chính trưởng thành, căn cứ vào ý tứ của hoàng đế vấn đề hôn phối sau khi cập kê mới có thể đề cập. Ta hai tay đặt lên trước ngực, bước chân chậm rãi đoan trang uyển chuyển đi đến Tiền viện, làn váy thật dài lay động trong gió. Hai tỳ nữ đi ngay phía sau, hạ nhân trong phủ xa xa quỳ xuống. Ta nhìn không chớp mắt tiến lên phía trước, khóe mắt cũng không động thần sắc xẹt qua đám người đông nghìn nghịt, trong lòng suy tư, liệu còn mấy ai là hạ nhân cũ trong phủ ta?

Lời đồn Tôn công công là người khôn khéo, lúc này xem ra quả nhiên là danh bất hư truyền. Ta ở hậu viện cọ xát một lúc lâu, lúc đi vào tiền phủ, hắn vẫn cung kính đứng ở cửa, khuôn mặt đầy tươi cười thỉnh an, không thanh sắc ca ngợi khuôn mặt và trang phục của ta. Nếu như trước kia ta vị tất sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng lại nghĩ tới Tam ca nói người này luyến Đồng ham rượu ngon, nhìn đến vẻ mặt tươi cười đầy nếp nhăn của hắn trong lòng ta liền âm thầm nôn mửa.

Hương án* sớm đặt trước phủ, có hạ nhân tiến lên thắp ba nén nhang, Tôn công công khom người mời ta quỳ xuống trước hương án xong lại nghiêng người đi đến phía trước, mở thánh chỉ tuyên chỉ.

Hương án: bàn cao và hẹp mặt, trên bày hương đèn để thờ cúng.

Đại ý chính là công chúa Lạc Linh Tê đủ mười sáu tuổi cập kê, dựa theo luật lệ Đang Thịnh tức khắc tiến cung trai giới tế tổ, học tập lễ nghi từ trưởng bối trong cung. Ta lĩnh chỉ tạ ơn, do Bích Nhi nâng hạ đứng dậy, cúi đầu chui vào kiệu nhỏ. Bích Nhi và Tôn công công đi theo ở hai bên cỗ kiệu, phía sau là biết bao cung nữ và thị vệ theo Tôn công công đến.

Kiệu nhỏ ra cửa sân, kiệu của ta thong thả chậm rãi tiến lên, ngự tiền thị vệ thúc ngựa đi đằng trước dẫn đường. Tôn công công ở trên chiếc kiệu đằng sau, còn lại cuối cùng là vài vị giáo tập mẹ* cùng với rất nhiều cung nữ vệ binh. Đội ngũ chậm rãi tiến tới, hướng về đế đô.

*: người hướng dẫn lễ nghi.

Tháng sáu thời tiết phi thường nóng bức, một khối băng được đặt bên trong để giảm bớt hơi nóng nên bên trong vô cùng mát mẻ. Ta tà tà dựa vào xếp gấm vóc, tay phải cầm quạt tròn thỉnh thoảng quạt vài cái, nhíu mày tự hỏi chuyện tình xảy ra trong khoảng thời gian này.

Thanh Nham về thân thế của Thánh nữ như là một gánh nặng thật lớn áp lên người ta. Nếu như ta là Thánh nữ, như vậy kế tiếp sẽ gặp phải gì đó, thật sự là đáng sợ. Sư phụ, Tam ca, Thanh Nham, bọn họ đã muốn biết chuyện miệng vết thương khép lại một cách nhanh chóng của ta. Nếu như sau khi sinh nhật mười lăm tuổi giữa trán xuất hiện bông sen hồng ba cánh, bọn họ sẽ đối xử với ta như thế nào?

Phụ thân nếu như biết huyết mạch của ta sẽ ảnh hưởng đến giang sơn tồn vong, có thể hạ sát thủ hay không, trước khi ta trở thành uy hiếp sẽ giải quyết ta ư?

Ta không biết Thánh nữ năm đó lựa chọn như thế nào, cũng không biết vì sao người đời sau luôn coi Thánh nữ là mối nguy tiềm tàng của quốc gia, ta chỉ biết là, ta không muốn thứ gọi là huyết mạch kia, thầm nghĩ sớm chấm dứt cuộc đời giam cầm như vậy, cùng Thanh Nham đi đến một địa phương im lặng, sống một cuộc sống vô ưu vô lo.

Có ước muốn, hết thảy những điều trước mắt cũng không trở nên đáng sợ như vậy. Có lẽ do tính tình trẻ con ta tình nguyện tin tưởng chính mình là một cô công chúa bình thường của Đang Thịnh, mà không phải hậu nhân của Thánh nữ. Cho dù phải, ta cũng sẽ tìm một nơi bỏ trốn cùng Thanh Nham, vinh hoa phú quý trước mắt đối với ta mà nói, còn chưa sánh bằng một gia đình ấm áp để nương tựa.

Nghĩ như vậy tinh thần cũng dần dần bình lặng lại, mệt nhọc từ đêm qua và mấy ngày qua nhanh chóng đánh úp, ta ngáp dài, dựa vào tháp xốp ngủ. Bị một trận ồn ào đánh thức, thanh âm binh đao gia tăng còn có tiếng thét chói tai la mắng khiến ta sửng sốt. Ta lo lắng vén rèm lên muốn nhìn một chút tình huống bên ngoài, lại nghe tên thị vệ đi phía trước cao giọng hô “Công chúa không nên ra.”

Ta lo lắng ngồi im bên trong, vài lần đều muốn lao ra xem, nhưng bệnh nặng mới khỏi, thân mình vẫn chưa khôi phục, ta chỉ sợ nếu cứ thế đi ra ngoài ngược lại lại trở thành gánh nặng, đành phải nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông, ngồi chồm hỗm trên tháp tối màu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.