Ban đêm ở nhân gian không yên tĩnh như Ma giới, những âm thanh sột soạt khiến ban đêm không quá buồn tẻ. A Sửu nhu thuận cầm hoa đăng đi theo sau lưng Tô Ngọc và A Cửu, nhìn kỹ đường dưới chân, sợ vấp phải đá sẽ té ngã.
Cho đến khi xuống dưới chân núi, thấy được một chút ánh nến yếu ớt, A Sửu mới thở phào nhẹ nhõm, không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. Nỗi sợ trong lòng giảm bớt, lá gan của A Sửu cũng lớn hơn. Bảo trì khoảng cách nhất định với hai người bên cạnh rồi lên tiếng hỏi: “ Nơi này cách đường cái còn lâu?”
Tô Ngọc không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, không trả lời A Sửu.
Thấy công tử nhà mình không muốn lên tiếng trả lời thì tất nhiên A Cửu cũng sẽ không mở miệng nói chuyện với A Sửu.
Tô Ngọc đang đi ở phía trước thì đột nhiên ho khan. A Cửu thấy thế thì lập tức đi lên đỡ Tô Ngọc. Thuộc hạ của Tô Ngọc cũng vươn tay mò vào trong áo hắn, lấy một cái bình nhỏ ra. Mở nắp bình đổ hai viên thuốc gì đó ra rồi đút vào miệng Tô Ngọc.
A Sửu không biết hai nam nhân bọn họ đang làm cái gì, hiếu kỳ để sát hoa đăng lại gần. Dưới ánh nến chiếu rọi, A Sửu phát hiện đây là nam tử mà nàng đã nhận lầm là Đoạn Thần, vẻ mặt tái nhợt, môi rướm máu, trông cực kỳ yếu ớt.
”Ngươi làm sao vậy? Sao lại đột nhiên trở nên như vậy?” A Sửu hiếu kỳ lên tiếng hỏi.
Nghe thấy giọng A Sửu, A Cửu nhớ lại lúc này bên cạnh còn có một nhân vật nguy hiểm. Lập tức đề phòng rút đao ra, chỉ về phía A Sửu, giận dữ uy hiếp: “Mời cô nương tránh ra xa! Nếu không thì đừng trách tại hạ không khách sáo!”
A Sửu nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng, nhấc hoa đăng đi ra xa một chút, cách xa chỗ hai người bọn họ ba mét, A Sửu dừng lại, nghiêm túc quan sát động tĩnh bên kia. Sao một người đang yên đang lành, đi một đoạn đường lại hộc máu chứ? Không có ai làm hắn bị thương, tự hắn cũng có thể hộc máu sao, người phàm thật sự khó hiểu.
Ngẩng đầu nhìn lên trên trời, A Sửu phát hiện đêm nay trăng rất sáng, không khác gì với ánh trăng ban đêm ở Ma giới. Ai da, không biết sư phụ ở đâu? Người có còn ở chỗ đó chờ nàng hay không? Khi không thấy nàng đâu nữa, sư phụ có chạy đi tìm nàng không? Hai tròng mắt nàng hơi mông lung, bắt đầu suy nghĩ xa xăm, trong lòng A Sửu có chút khó chịu.
Đột nhiên, nghe thấy bên kia có tiếng động, A Sửu quay đầu nhìn lại thì phát hiện nam tử mang đao đang ôm nam tử hộc máu chạy đi đâu đó. Sao bọn họ lại bỏ lại nàng! Như vậy sao được! A Sửu không muốn thế nên vội vàng đuổi theo.
Chân lướt như bay, A Sửu chạy rất nhanh, chặn trước mặt A Cửu.
”Tại sao các ngươi lại có thể như vậy! Không nói tiếng nào đã bỏ ta lại một nơi xa lạ như vậy!” A Sửu bất mãn nhìn chằm chằm A Cửu.
A Cửu cực kỳ tức giận, hai mắt bốc hỏa, cắn răng nghiến lợi nói: “Công tử nhà ta phát bệnh, cần vội vã hồi phủ cứu chữa! Mau tránh ra! Nếu không đừng trách ta vô tình!”
A Sửu chần chừ hỏi: “Hắn có bệnh sao? Cho nên vừa rồi là phát bệnh mới bị hộc máu ư?”
Chuyện đột nhiên xảy ra, kéo đến hậu quả nghiêm trọng, A Cửu không có thời gian giải thích với A Sửu, vượt qua A Sửu ôm Tô Ngọc chạy như bay.
Thấy bọn họ lại tiếp tục chạy, nam nhân kia trông rất vội vàng, không giống như đang giả bộ nên A Sửu không ngăn họ lại nữa mà yên lặng đi theo phía sau.
Suốt đường nàng đều đi sau lưng A Cửu, ngẫu nhiên đi qua một vài căn nhà lớn nhưng không hề thấy được cảnh phồn vinh náo nhiệt trên phố, A Sửu cảm thấy thất lạc.
Nhìn A Cửu ôm Tô Ngọc đi theo con đường cũ vào một căn nhà, A Sửu cũng theo vào.
Thấy A Sửu liên tục đi theo bọn họ, còn định vào phủ thì A Cửu lập tức gọi người bao vây A Sửu.” Nữ nhân này võ công cao cường, dọc theo đường đi luôn quấn lấy công tử, rắp tâm khó lường, mau bắt nàng lại!”
Lúc A Sửu còn đang ngây người thì bỗng chốc bị một đám người vây quanh. A Sửu đột nhiên cảm thấy rất tức giận, có một cơn tức dâng lên, chỉ vào bóng lưng A Cửu, A Sửu tức giận mắng: “Ta không có rắp tâm khó lường! Ta đi theo các ngươi là vì ta không biết đường, ta chỉ muốn tìm được sư phụ ta thôi!”
Thấy A Sửu la lớn tiếng, A Cửu ôm Tô Ngọc tiếp tục đi về phía trước, không hề quay đầu lại nhìn một cái.
A Sửu tức giận, nhưng đám vũ phu xung quanh bắt đầu động thủ với nàng. Khinh thường liếc đám người phàm chán ghét này, A Sửu thành thạo ứng phó. Cho đến khi đánh ngã hết bọn họ thì A Sửu liền đuổi theo hướng A Cửu bỏ đi. Dám oan uổng nàng, thật đúng là ghê tởm. Nể mặt bọn họ thì họ thật sự nghĩ nàng dễ ức hiếp sao. Dù có phải dùng vũ lực thì cũng muốn ép bọn họ dẫn nàng về lại con đường đó để tìm được sư phụ!
Xuyên qua dãy hành lang gấp khúc, A Sửu nhìn thấy A Cửu lo lắng đứng ở cửa một căn phòng. Nhìn thấy A Sửu không bị tổn thương gì hết thì A Cửu sợ hết hồn, rút đao ra nghiêm chỉnh nhìn A Sửu. A Cửu nói: “Nếu cô nương còn muốn đi lên nữa thì tại hạ nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình!”
”Ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao? Bại tướng dưới tay ta mà cũng dám uy hiếp ta sao! Hừ! Ta muốn đánh cho mặt ngươi nở hoa, sau đó bắt ngươi dẫn ta đến con đường đó tìm sư phụ!” A Sửu lạnh lùng nhìn A Cửu.
Thấy vậy, A Cửu cầm đao nhào về phía A Sửu. Thân thể A Sửu chợt né qua bên cạnh, trốn thoát một nhát đao của A Cửu, nhanh như chớp đi ra sau lưng A Cửu, A Sửu không chút khách sáo nhấc chân hung hăng đạp một cước.
Bị A Sửu đạp một cái mạnh như vậy, A Cửu cảm thấy eo muốn đứt ra. Không khống chế được thân thể nên nhào về phía trước. Đập đầu xuống đất rồi hôn mê bất tỉnh.
Thấy hắn hôn mê, A Sửu mím môi, người phàm thật quá yếu. Xong xuôi nàng xoay người đi ra khỏi cửa, nhấc chân đạp cửa. Đánh giá căn phòng một lần rồi đi vào trong.
Không đợi A Sửu nhìn rõ ràng tình huống trong phòng, một luồng sáng tím đã đánh về phía nàng. A Sửu nhắm chặt mắt, chờ cảm giác này qua đi mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn thấy một lão già tóc bạc dùng một tay thi pháp với Tô Ngọc, tay còn lại thì vận pháp lực, thấy hắn đang chuẩn bị tấn công nàng thêm lần nữa thì A Sửu kinh ngạc nói chắc nịch: “Ngươi biết pháp thuật! Ngươi là yêu ma!”
Mắt lão già tóc bạc như sói như hổ ác độc nhìn chằm chằm A Sửu, lại tiếp tục đánh ra một luồng sáng tím nữa, nhưng lần này sức mạnh lớn hơn lần trước. A Sửu không sợ hãi đi về phía trước, không thèm để chút pháp thuật kia vào mắt. Ánh sáng tím xâm nhập vào cơ thể nàng, A Sửu không hề có cảm giác khó chịu. Đi đến trước mặt lão già, A Sửu vươn tay nắm lấy hắn. Khi thấy vẻ ác độc trong mắt hắn biến thành sợ hãi thì A Sửu đột nhiên cười . Không ngờ nàng lại có thể bắt được một yêu ma, nếu sư phụ biết thì có vui mừng không?
”Ngươi, ngươi là ai. Lão ta run tay chỉ A Sửu hỏi, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm Tô Ngọc nữa.
”Hừ! Ngươi quan tâm ta là ai làm gì!” A Sửu kéo hắn xuống giường, không để ý hắn đang giãy giụa, vứt hắn xuống mặt đất, bắt đầu tìm đồ trói hắn lại.
Chờ A Sửu cột chắc lão già này thì quay người nhìn thấy một đôi mắt cô độc. A Sửu sững sờ một lúc rồi hồi phục tinh thần lại, trừng mắt nhìn Tô Ngọc.”Nhìn cái gì! Hắn là yêu ma, vừa rồi thi pháp với ngươi, không biết là có tác quái hại ngươi không!” A Sửu chưa từng quên Đoạn Thần đã nói yêu ma làm loạn ở nhân gian hoàn toàn khác với yêu ma ở Ma giới, yêu ma ở nhân gian mấy trăm năm đều trở nên xấu xa, thích làm loạn nhân gian, không phải là loại tốt lành gì.
”Tại hạ biết đây là yêu ma, nhưng như vậy thì có liên quan gì đến cô nương?” Mặt Tô Ngọc rất tái nhợt, có chút lạnh lùng.
A Sửu đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, cảm thấy người này thật sự không biết tốt xấu. Xoay người lại kéo lão già đã bị nàng buộc chặt kia lên, A Sửu muốn mang hắn đi.
Tô Ngọc nhịn đau đứng dậy xuống giường ngăn cản A Sửu. Lạnh lùng nhìn A Sửu, chậm rãi nói: “Cô nương không thể mang hắn đi.”
”Dựa vào cái gì?” A Sửu bất mãn đẩy Tô Ngọc một cái.
”Tại hạ cần pháp thuật của hắn mới có thể kéo dài tính mạng, cô nương muốn gì chúng ta cũng có thể cho nhưng hắn thì tại hạ không thể để cô nương mang đi.” Liếc mắt nhìn lão già bị A Sửu bịt miệng trói chặt, thái độ Tô Ngọc kiên quyết.
”Muốn cái gì cũng được sao? Nhưng ta cảm thấy chúng ta không có gì để nói. Lúc trước kêu các ngươi dẫn ta đi tìm sư phụ, các ngươi không nói gì đã bỏ chạy. Ta đuổi theo đến đây thì bị các ngươi phái người bao vây, coi ta như người xấu. Các ngươi xấu xa như vậy, sao ta có thể tin các ngươi.” A Sửu thẳng thắn.
”Lúc trước tại hạ phát bệnh, gia đinh vội vã đưa tại hạ về phủ cứu chữa cho nên mới bỏ lại cô nương. Bởi vì cô nương võ công cao cường, gia đinh mới đề phòng cô nương, sai người bao vây, hắn thiếu suy nghĩ, tại hạ thay mặt hắn nhận lỗi với cô nương. Xin cô nương là đại nhân không chấp nhất lỗi lầm của tiểu nhân. Nếu cô nương có lòng muốn tìm sư phụ thì tại hạ lập tức phái người dẫn cô nương đến từng con phố để tìm người. Đưa cô nương đến từng con phố náo nhiệt để xem thử, giúp cô nương tìm người. Như vậy được không?” Tô Ngọc không kiêu không nịnh chậm rãi nói, che miệng lại ho khan hai cái.
A Sửu do dự một lát, nàng cảm thấy tìm sư phụ mới là chuyện quan trọng nhất. Còn tên yêu ma này nàng chỉ cần nhớ kỹ nơi này, chờ đến khi tìm được sư phụ thì dẫn sư phụ đến đây là được.
Suy nghĩ của A Sửu đều hiện hết trên mặt, Tô Ngọc đột nhiên cảm thấy bộ dạng của cô nương trước mắt này thật đúng như A Cửu nói, rất ngu ngốc. Nhịn không được ho khan hai tiếng, Tô Ngọc hỏi: “Cô nương suy tính thế nào rồi?”
”Ừm, sư phụ ta nói yêu ma ở nhân giới đều không phải thứ gì tốt. Bọn họ ở nhân gian làm loạn, hại người. Ta cảm thấy ngươi không nên để hắn ở lại bên người. Dù hắn có thể trị bệnh cho ngươi, trị được một lúc nhưng không trị được cả đời. Tất cả pháp thuật đều là hư ảo, mà thứ không chân thật thì sớm muộn cũng sẽ biến mất.” A Sửu không nói cho Tô Ngọc sự lựa chọn của nàng mà chỉ nói lại những lời Đoạn Thần từng nói với nàng cho Tô Ngọc nghe.
Tô Ngọc nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn A Sửu. Nàng nhắc nhở hắn là vì muốn tốt cho hắn sao?
A Sửu cảm thấy người này thay đổi thất thường, sao ánh mắt nhìn nàng lại trở nên kỳ lạ như thế...
Thấy A Sửu nhìn hắn như nhìn 'Kẻ điên' thì Tô Ngọc lúng túng xoay mặt đi, nói: “Đa tạ cô nương có lòng tốt nhắc nhở, tại hạ biết rồi.”
”Tất nhiên là ta có ý tốt! Ngươi nói tên ngươi cho ta biết trước đi, ta sẽ nói cho ngươi biết lựa chọn của ta.” A Sửu đắc ý hất cằm lên.
”Tại hạ họ Tô, tên chỉ có một chữ Ngọc.” Nói xong, Tô Ngọc có chút hối hận, sao hắn lại dễ dàng nói tên cho một cô nương xa lạ như vậy. Nhưng Tô Ngọc lại lập tức nghĩ lại A Sửu hỏi hắn như thế thì nghĩa là nàng thật sự không phải vì thân phận của hắn mới cố ý đến gần hắn. Trong phút chốc, Tô Ngọc cảm thấy trong lòng có một chút vui sướng, thật sự rất khó tả.
”Tô Ngọc? Được, ta nhớ kỹ. Ngươi cho người đưa ta đi tìm sư phụ ta đi! Nếu ngươi dám gạt ta thì đừng trách ta quay lại chơi đùa ngươi!” A Sửu lạnh lùng uy hiếp nói.
Tô Ngọc cười nhẹ một cái, hắn cảm thấy cô nương trước mắt có chút đáng yêu.”Nếu cô nương cảm thấy Tô mỗ gạt ngươi thì Tô mỗ rất hoan nghênh cô nương trở về tìm Tô mỗ gây phiền phức.”
A Sửu nhếch môi, buông tay đang nắm lão già kia ra.