Hình Lam liếc gã một cái, giọng nói mang vẻ uy nghiêm như ra lệnh, “Cút ngay…”
Hắn có thể đùa quá lố, mình cũng không thể đùa bỡn chơi sao?
Con ngươi Lãnh Họa Thu nhíu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, “Nơi
này là đại điện của Hồ vương, cô là người phương nào?” Đánh giá Hình Lam một lượt, nàng không giống như người của Hồ tộc, rất xa lạ. Mà khí chất trên người nàng cũng không giống tiểu yêu chút nào.
Hình Lam đánh giá Lãnh Họa Thu một hồi, sau khi nhìn thấy dấu hắc sắc của
loài rắn trên trán gã, nàng đột nhiên nhu hòa hơn một chút.
“Lãnh Họa Thu.”
Lãnh Họa Thu sửng sốt…
Nàng là?!
Lam nhi sao?
Không đúng, tóc của Lam nhi không phải màu này!
Khóe môi Hình Lam khẽ nhếch lên, đưa tay lên, mái tóc đen dài như thác nước biến thành màu ngũ sắc.
Rốt cuộc Lãnh Họa Thu cũng không nhịn được mỉm cười, “Lam nhi, muội… ra ngoài rồi?!”
“Ưm.” Hình Lam gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng đi nhiều, “Bây giờ ai là Hồ vương?”
“Đương nhiên là Vương rồi!” Giọng nói Lãnh Họa Thu líu lo như chim sẻ, “Nếu
như Vương biết muội trở về rồi, nhất định sẽ vui đến chết mất!”
Hình Lam cười khẽ, ca ca của mình từ nhỏ đã rất thương yêu mình, đương nhiên sẽ vui vẻ rồi.
Nhưng mà…
Nàng đột nhiên nghĩ đến Bạch Trì Hữu, không biết hắn thế nào rồi!
Bây giờ vẫn là gặp ca ca mình quan trọng hơn, những chuyện khác tạm thời gác lại. Nghĩ đến đây, nàng gật đầu, “Ca ca ta đâu?”
“Đi. Ta dẫn muội đi gặp Vương.” Lãnh Họa Thu mặt vốn lạnh như sương giá thu đông nhưng giờ lại lộ rõ vẻ vui mừng.
***
Một khúc điệu vang lên khe khẽ, trên ban công lộ thiên của một ngôi biệt
thự, Bạch Trì Hữu trên người mặc T-shirt màu trắng và một chiếc quần
bình thường cũng màu trắng, chân mang một đôi dép trắng, giờ phút này,
đang gảy một khúc đàn tranh.
Tiếng đàn tranh vang lên du dương, có một chút ưu thương nhàn nhạt.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ vừa mới bị ngã…
Một câu nói, thành công cắt ngang tiếng đàn của Bạch Trì Hữu, hắn đột nhiên đứng lên, chạy ra ngoài…
Người làm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Bạch Trì Hữu, khóe miệng khẽ nhếch, cô còn chưa nói hết câu có được hay không. Mỗi lần cậu chủ gặp chuyện của
cô chủ nhỏ cũng gấp gáp như vậy!
Bạch Trì Hữu phi như tên bắn xuống tầng dưới, lại thấy, tiểu nha đầu được
một hai tuần tuổi, giờ phút này đang gục trên mặt đất, nghiên cứu cái gì đó.
Bạch Trì Hữu ngẩn ra, nàng… đang làm gì đó?
“Nhã Nhã, đang làm gì đó?” Hắn sải bước tới, muốn ôm lấy Hoa Tiểu Nhã.
Nhưng, Hoa Tiểu Nhã lại đẩy tay hắn ra, quệt miệng, “Đừng mà, con đang nhìn
con kiến, người nhìn xem, bọn chúng thật đáng yêu nha!”
Bạch Trì Hữu im lặng.
Hắn trói chặt nàng bên người từ khi còn nhỏ, sợ nàng có chút sơ suất nào,
kiểu trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan này…
Tóm lại, nàng được hắn bảo vệ cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng đối với một đứa trẻ mới hai tuổi mà nói, thứ nó khao khát lại là bầu trời bên ngoài.
Mà nàng cơ hồ đã bị hắn giữ trong biệt thự lớn này hơn hai năm rồi!
Chẳng lẽ, hắn đã sai rồi sao?
Hôm nay nàng nhìn thấy một con kiến cũng cảm thấy mới mẻ! Có phải hắn nên đưa nàng đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài không?
Chỉ có điều, hắn không quen thuộc với thế giới này cho lắm, chỉ đang ở đây cố gắng nghiên cứu phương pháp trở về mà thôi.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài. Bây giờ, dù sao nàng cũng là một đứa trẻ.
“Cậu chủ, bên cạnh mới có một nhà hàng xóm chuyển tới, bọn họ đến chào hỏi ạ.” Người giúp việc đi tới, cúi đầu, dè dặt hỏi.
“Không tiếp…”
“Hàng xóm?” Hoa Tiểu Nhã đột nhiên bò dậy, lộ vẻ háo hức ra mặt, hai mắt to
tròn chớp chớp, gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm ấy lộ vẻ vô cùng đáng yêu.