Hoa Trung Nguyệt gật đầu, từ từ tiến lên trước, nàng tò mò vuốt ve cầu nhân duyên, trong lòng đột nhiên thấy vội vàng.
Cầu nhân duyên là do ngàn vạn ngũ biên tạo thành, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Mười ngón tay nắm chặt, nàng thành kính nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện…
Mở mắt ra lần nữa, trong hình xuất hiện một con hồ ly màu trắng…
Hồ ly toàn thân toát ra hơi thở vương giả, con mắt sắc bén. Chỉ có điều,
giờ phút này nó đang đối phó với hai con quái thú thượng cổ thoạt nhìn
vô cùng hung mãnh.
Bạch hồ tựa hồ cảm thấy ánh mắt nhìn chăm chú vào mình, đột nhiên ngửa đầu lên trời ngoao một tiếng…
Tiếng vang trong suốt, lại khiến người ta cảm nhận được vẻ bi thương!
Hoa Trung Nguyệt nhìn ngây ngẩn, phu quân tương lai của mình là một con hồ ly?!
Mà Tịch lão bên cạnh, vốn chẳng nhìn thấy gì cả!
Bạch hồ nhìn về một phía, mà Hoa Trung Nguyệt cảm giác, nơi hắn nhìn chính là mình!
Trong lòng không khỏi cả kinh, ngồi bịch ngồi xuống đó! Hình ảnh nhất thời biến mất…
“Nha đầu, ngươi làm sao thế?” Tịch lão nhanh tay đỡ nàng dậy, “Ngươi thấy cái gì?”
Thật cẩn thận!
Hoa Trung Nguyệt lắc đầu, trong đầu nàng đều là ánh mắt u buồn khiến người
ta đau lòng của con hồ ly đó, càng bất đồng với hơi thở bén nhọn và
vương giả của nó khi đối phó với quái thú thượng cổ.
Lảo đảo rời khỏi chỗ Tịch lão, nàng đụng phải một người, ngước mắt nhìn lại, hóa ra là Hoa Trung Vĩ.
“Nguyệt Nguyệt, sao đi ra ngoài lâu vậy?” Hoa Trung Vĩ vuốt vuốt tóc nàng, giọng nói vỗ về an ủi.
Hoa Trung Nguyệt gật đầu, đột nhiên trầm mặc…
Một hồi lâu, Hoa Trung Nguyệt hỏi, “Ca ca, nếu như phu quân tương lai của
muội vốn không phải Thương ca ca, muội phải làm thế nào đây?”
Hoa Trung Vĩ thở dài, “Nguyệt Nguyệt, chuyện này phải xem trong lòng muội!
Nếu như người muội thích là Lôi Diệc Thương, vậy thì muội đừng quan tâm
đến chuyện khác nữa! Nếu như muội đối với y không phải là yêu, vậy thì
muội cần gì phải tự chuốc lấy phiền não?! Chuyện này liên quan đến những năm tháng sau này của muội, năm tháng của chúng ta còn rất dài…”
Hoa Trung Nguyệt đột nhiên giãn mi tâm, gật đầu, “Ca ca, huynh nói rất đúng!”
Vươn tay ôm lấy hông Hoa Trung Vĩ, “Ca ca, cảm ơn huynh!” Luôn luôn cưng chiều muội, ủng hộ muội!
Mà cả người Hoa Trung Vĩ cứng đờ, nhìn lên Lôi Diệc Thương trước mặt, Hoa Trung Vĩ chột dạ ho nhẹ một tiếng…
Con ngươi Lôi Diệc Thương sắc bén hẳn lên, Hoa Trung Vĩ nhìn mà trái tim như chìm xuống.
Tính tình Lôi Diệc Thương chính là lạnh lùng, duy chỉ đối với Nguyệt Nguyệt
là có vẻ ôn nhu hơn một chút, hơn nữa, y là người không từ bất cứ thủ
đoạn nào! Thế lực hắc ám đó!
Bây giờ, Hoa Trung Vĩ vẫn cảm thấy, hình như đã đắc tội với tên Diêm vương lạnh lùng này mất rồi.
“Nguyệt Nguyệt.” Lôi Diệc Thương bước tới, kéo tay Hoa Trung Nguyệt, kéo nàng ra khỏi ngực Hoa Trung Vĩ.
Hoa Trung Vĩ thất kinh nhìn Lôi Diệc Thương, “Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
Sau đó, Hoa Trung Vĩ cũng nghĩ đến chuyện này, giọng nói rất khó chịu, “Ngươi theo dõi ta?!”
Trong con ngươi Lôi Diệc Thương hiện lên sát khí, nhìn về phía Hoa Trung
Nguyệt, lại nhu hòa đi nhiều, “Nguyệt Nguyệt, hỉ bào thành thân của
chúng ta đã đặt xong rồi, ta dẫn nàng đi thử nhé…”
Nói xong, cũng không để ý đến Hoa Trung Vĩ, kéo Hoa Trung Nguyệt rời đi luôn.
“Ca ca của muội…”
Song, Lôi Diệc Thương cũng không nhăn mày chút nào, dẫn nàng tới phủ đệ của mình…
Lần đầu tiên Hoa Trung Nguyệt cảm thấy, Thương ca ca tức giận rồi, có vẻ rất đáng sợ, rất bá đạo.
Con của Thiên đế, phủ đệ ở Thiên giới rất lớn, cũng rất xa hoa. Bị Lôi Diệc Thương kéo tới phòng của y, lần đầu tiên Hoa Trung Nguyệt cảm thấy sợ
hãi đến thế.
Bởi vì, mặt Lôi Diệc Thương kia rất âm trầm.
Khiến nàng cảm thấy kinh hãi một cách khó hiểu.