Sư Phụ Như Phu

Chương 130: Chương 130: Điên Cuồng




Hắn biết, Tịch lão sẽ không lừa gạt hắn!

Tịch lão lau mồ hôi, thiếu chút nữa mình cũng bị chôn cùng rồi!

Có điều, biến thành cũng không oan uổng mà! Không ngờ một câu lão không cẩn thận nói ra lại bị Mai Hoa tinh nghe được! Cũng là vì những lời này, không ngờ lại thành ra như vậy!

“Trì Hữu, là thế này, vừa nãy ta đã điều tra rồi! Nha đầu kia vốn cũng là nữ nhân Thiên giới đã cứu ngươi ngày đó! Hoa Trung Nguyệt! Muội muội của Hoa Trung Vĩ chuyển thế đầu thai! Các ngươi là duyên phận kiếp trước kiếp này, hôm nay, nếu ngươi giết Mai Hoa tinh, chúng ta cũng không thể cứu nàng ra được!”

Một câu nói của Tịch lão rốt cuộc khiến Bạch Trì Hữu híp mắt nhìn về phía Mai Hoa tiên tử, trong mắt hắn, bây giờ tính mạng nữ nhân này đã trở nên rẻ rúng rồi!

Mà Nhã Nhã, nếu như có thể cứu nàng, vậy nhất định phải cứu!

Trong lòng Bạch Trì Hữu thông suốt, thì ra, nàng cũng chính là cô gái đã cứu mình, lại chính là người mà mình đã phát sinh quan hệ một lần. Sao nàng lại ngốc như thế, còn lòng đầy chua xót. Biết nàng là cô bé kia, có phải hắn nên vui hay không?! Giơ chân trước lên, miệng rống to, “Ngoao…”

Tịch lão vội vàng nói, “Ngươi hỏi cứu thế nào ư? Trước mắt chỉ có một cách, bởi vì tất cả đều do nhân duyên giữa các ngươi tạo thành, cho nên…”

Vừa quay đầu, thấy Mai Hoa tiên tử định chạy trốn, Bạch Trì Hữu một vuốt đánh tới…

Phải biết rằng, lúc này móng vuốt của Bạch Trì Hữu to lớn tới cỡ nào! Mai Hoa tiên tử làm sao có thể chịu được?

Lúc này, miệng ả phun máu tươi, bị nội thương rất nặng, gục tại chỗ không thể động đậy, một đôi mắt mở to đáng thương nhìn về phía Bạch Trì Hữu.

Mà chồn bạc chỉ híp mắt, cả người tràn đầy sự lạnh lẽo và ghét bỏ.

Tịch lão khinh bỉ nhìn thoáng qua Mai Hoa tiên tử, “Ả nữ yêu luyện tập tà công này, thật là đáng đời!”

“Ngươi mới là nữ yêu, ta là tiên tử…” Mai Hoa tiên tử không nhịn được lớn tiếng gào thét ~

Bạch Trì Hữu không kiên nhẫn ngoao một tiếng, hy vọng Tịch lão có thể nói tiếp…

Tịch lão gật đầu, “Ngươi nhớ tơ Nguyệt Lão ta đã đưa cho ngươi chứ, chỉ cần ngươi bóp nát nhân duyên giữa các ngươi, vậy thì…”

Không đợi nói xong, cả người bạch hồ cơ hồ phát ra một nguồn lực cực lớn, khiến lòng người chua xót bi thương…

Tịch lão lau mồ hôi, thế này mặc dù là một cách chẳng ra sao, nhưng hai người vẫn còn sống, không phải là tốt hơn chết sao? Nếu như, cho Mai Hoa tiên tử thêm thời gian, vậy thì Hoa Tiểu Nhã đâu chỉ có chết thôi? Đây rõ ràng chính là… hồn phi phách tán đó!

Chỉ có điều, sao Bạch Trì Hữu có thể suy nghĩ được như vậy?

“Ngoao…” Bạch hồ ngửa mặt lên trời kêu gào, tựa như muốn rống lên hết nỗi khổ sở thương tâm trong người ra bên ngoài vậy.

Một tiếng này, trời đất chấn động, tựa như cũng cảm nhận được sự run rẩy của sợi chỉ hồng sắp đứt lìa.

Vũ Phượng cũng nghe tiếng chạy tới, thấy chủ nhân của mình như thế, mắt đỏ hồng, cất tiếng gọi: “Chủ nhân…”

Song, bạch hồ dường như không nghe thấy tiếng nó la, thanh âm ấy mang theo nét thê lương, tan nát cõi lòng.

Vũ Phượng lau lau nước mắt, “Chủ nhân, người đừng như vậy!”

Tịch lão nặng nề thở dài, nếu lão có cách nào khác, sao lại nói ra cách này chứ? Lão biết, cách này đối với Bạch Trì Hữu đại biểu cho điều gì, cũng biết hắn khó khăn nhiều bao nhiêu!

Một kiếp trước, Hoa Trung Nguyệt vì hắn, nhảy xuống Diệt Hồn Đài.

Chỉ để hắn có thể tránh được một kiếp đoản mệnh.

Mà cả đời này, hắn vì Hoa Tiểu Nhã nhất định phải chặt đứt mối tình sâu đậm này.

Chỉ để nàng được sống.

Một đôi như vậy, sao trời cao lại nỡ hành hạ người ta như thế?

Nhưng lão là Nguyệt Lão, chỉ chịu trách nhiệm tác hợp, cũng không thể chịu trách nhiệm tránh cho họ kiếp nạn được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.