Bạch Trì Hữu bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nàng muốn nói gì?
Không lẽ bảo vi sư chịu trách nhiệm? Nếu thế vi sư vô cùng vui lòng đồng ý.”
Hoa Tiểu Nhã: “…”
Khinh bỉ hắn, thú vị đến buồn nôn.
“Sư phụ làm gì y rồi?” Hoa Tiểu Nhã tò mò hỏi.
“Hừm, chỉ phế đi của y mấy trăm năm công lực mà thôi.” Bạch Trì Hữu nói nhẹ như mây gió.
Hoa Tiểu Nhã lại có chút không tin, sư phụ phúc hắc của mình lại dễ dàng bỏ qua cho người ta như vậy sao?
Nhưng mà, nếu như Hoa Tiểu Nhã biết, bản thân Lôi Thường kia cũng chỉ có mấy trăm năm công lực thì ——::>_