“Không có chuyện gì… ta… cái kia, ta đột nhiên nhớ ra, ta vẫn
chưa có chỗ ở.” Hoa Tiểu Nhã ấp úng, hồi lâu mới bịa ra được một lý do.
“Chuyện này có khó khăn gì?” Đông Lạc cười một tiếng, “Ta dẫn Tiểu Nhã tới
hoàng cung đi dạo, thuận tiện gặp mặt phụ hoàng mẫu phi của ta.”
Vẻ mặt Hoa Tiểu Nhã nhất thời cứng đờ ——
Gặp phụ hoàng mẫu phi làm gì? Sao cảm giác những lời này thật giống như là ra mắt cha mẹ thế nhỉ?
Nhớ lại ngày trước, nàng ở bên Lạc, Lạc kia chẳng bao giờ nói về thân thế
của mình, nghĩ đi nghĩ lại, Lạc trong thế giới này, so với người kia tốt hơn rất nhiều.
Thấy ánh mắt sáng ngời của nàng, Đông Lạc lúc này mới hỏi, “Tại sao? Phụ hoàng mẫu phi ta là người cực kỳ
tốt, cho nên, nàng không cần phải lo lắng.”
Hoa Tiểu
Nhã vội vàng giải thích, “Cái kia, ta không thích không khí trong hoàng
cung, thật ngại quá! Ta muốn tìm chỗ ở bên ngoài cung.”
“Như vậy ư.” Đông Lạc cũng không tiện miễn cưỡng nàng, đột nhiên nói, “Quanh đây cũng có nhà của ta, Tiểu Nhã có thể ở đây, nhưng mà, ở đây gần như
không có hạ nhân nào, sợ là chăm sóc không chu đáo ——”
“Có thật không, thật tốt quá!” Hoa Tiểu Nhã vội vàng nói, “Ta vốn ghét có nhiều hạ nhân, ta thích thanh tĩnh.”
“Thì ra là vậy.” Đông Lạc cũng cười, lôi kéo Hoa Tiểu Nhã dừng lại trước một bức tường.
Hoa Tiểu Nhã sửng sốt, trên bức tường gạch màu đỏ, vẽ bức họa một cô gái.
Cô gái mắt to, dung mạo tương đối xinh đẹp khả ái, nhưng quan trọng hơn là, nhìn vô cùng quen mắt ——
“Đây là ——”
“Đây là Tiểu Nhã đấy!” Đông Lạc cười vui vẻ, chỉ vào một chỗ trên bức họa, “Đây là khi ta nhớ thương Tiểu Nhã đã vẽ nên đấy.”
Hoa Tiểu Nhã vừa nhìn, bên cạnh bức họa còn có một bài thơ, “Nhật xuất nhi
niệm nhật lạc tư, niên niên tuế tuế hữu tình si. Triêu phán tịch phán hà thì kiến, chích nguyện dữ nhữ cộng tương tri ——”
Hoa Tiểu Nhã nháy mắt mặt đã đỏ lựng lên, người này, chỉ mới gặp mình một lần, mà đã ——
Đây là, vừa gặp đã yêu sao?
Nhưng, tại sao? Tại sao hắn lại thích mình chứ?
“Tiểu Nhã?” Đông Lạc mang theo vài phần dịu dàng, dưới đôi mày rậm lạnh lẽo
tất cả đều mang nét nhu hòa, “Nàng… nàng nguyện ý ——”
“Đông Lạc.” Hoa Tiểu Nhã hít một hơi, “Huynh không nên lãng phí thời gian với ta.”
“Vì…vì sao?” Vẻ mặt Đông Lạc đọng lại ở nơi nào đó.
Hoa Tiểu Nhã thở dài, nàng từ tốn ngồi xuống một tảng đá lớn, “Thật ra thì, trong lòng ta đã có một người rồi.”
“Có… có một người?” Đông Lạc vẻ mặt cứng đờ, sau đó, hình như hiểu rõ, “Là Thiên sư đại nhân sao?”
Hoa Tiểu Nhã lắc đầu ——
Bạch hồ trong ngực híp híp mắt, chờ nàng nói tiếp.
“Trước kia, ta từng thích một người đàn ông, vì chàng, ta bỏ ra rất nhiều,
nhưng, sau đó, hắn phản bội ta, ta mới biết được, trong mắt hắn ta chỉ
là quân cờ để lợi dụng ——”
“Hắn… cũng tên là Lạc?” Đông Lạc đột nhiên hiểu ra.
Hoa Tiểu Nhã gật đầu, “Thật là trùng hợp, diện mạo của hắn cũng có đến tám
phần giống huynh ——” sau đó, cũng chỉ cười khổ mà thôi.
“Nhưng, nam nhân như vậy, không đáng giá để nàng vì hắn ——”
“Ta biết.” Hoa Tiểu Nhã trong nụ cười có rất nhiều điều bất đắc dĩ, “Yêu
chính là yêu, hôm nay, mặc dù trái tim ta đối với hắn đã chết, nhưng,
trái tim đối với chuyện tình cảm, cũng đã chết rồi.”
Đông Lạc không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng Hoa Tiểu Nhã nói một câu, “Đông Lạc, huynh sẽ có một cô gái đáng
để huynh yêu, nhưng người đó, không phải là ta, bởi vì, ta không muốn
yêu nữa.”
Đông Lạc cười khổ, “Đừng nói chuyện trước đây nữa, ta dẫn nàng vào.”