Sư Phụ Như Phu

Chương 60: Chương 60: Nàng Không Ngủ Được, Suy Nghĩ Gì Vậy




“Hả?” Hoa Tiểu Nhã không biết tại sao lại nhìn mỹ nữ khác với ánh mắt có chút oán hận, yếu ớt bước về phía Bạch Trì Hữu.

“Ngồi xuống.”

Hoa Tiểu Nhã lại yếu ớt đứng bên cạnh hắn.

Ngón tay Bạch Trì Hữu mơn trớn trên mí mắt Hoa Tiểu Nhã, làm cho cả người Hoa Tiểu Nhã cứng đờ.

“Đừng động đậy.”

Hoa Tiểu Nhã ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho tay hắn miết lên xuống trên hai mí mắt mình.

Hắn đang làm gì vậy?

“Buổi tối không ngủ được, suy nghĩ gì vậy?” Khóe miệng Bạch Trì Hữu như cười như không, mang theo chút hài hước.

Mặt Hoa Tiểu Nhã đỏ cả lên!

Suy nghĩ, suy nghĩ gì? Còn không phải nghĩ đến câu nói kia của người sao.

“Được rồi. Uống cái này đi.” Nói xong, Bạch Trì Hữu đưa cho Hoa Tiểu Nhã một viên hoàn dược.

“Cái này là ——” Hoa Tiểu Nhã chần chừ nhìn viên hoàn dược.

Bạch Trì Hữu khẽ lắc đầu, nữ nhân này, chẳng lẽ sợ mình hạ độc chết nàng ư? Đến khi nào nàng mới có thể hoàn toàn tin tưởng một người đây?

“Thuốc mỹ dung dưỡng nhan.”

“Oa ——” Hoa Tiểu Nhã ưu nhã nuốt ực viên hoàn dược, bắt gặp ánh mắt u oán của cô gái đối diện, đột nhiên nàng cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều.

Quả nhiên, không buồn bực, tâm tình khá lắm, eo không mỏi chân không đau, cả người cũng không giống như mất hết sức lực nữa. Hoàn dược này của sư phụ thật là kỳ diệu nha!

Em gái mi*, mi xác định không phải là do tâm tình của mi sao?

Em gái mi: một câu chửi tục ——_—— (là câu tránh mắng dùng trong sinh viên, nhẹ hơn mẹ ngươi)

“Trì Hữu, cô ấy là ——” Trên gương mặt trắng bệch kia của Mai Nhi có phần yếu đuối, tựa hồ có chút không thể chịu đựng được sự đả kích như vậy.

“Người của ta.” Bạch Trì Hữu chỉ đáp lại nàng ba chữ, đủ khiến Mai Nhi càng thêm mặt xám mày tro.

Tại sao nàng lại không nhìn ra, nàng ta là người của chàng chứ? Mai Nhi cười khổ, vẻ mặt của chàng nghiêm túc như vậy, đối đãi với tiểu cô nương này lúc hài hước lúc nhẹ nhàng, đều là do nàng không nhìn thấy mà thôi. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên càng hiểu thêm, vị trí của cô gái này trong lòng chàng đã vượt xa mình rất nhiều.

Vũ Phượng bay đến từ phía chân trời, phá tan bầu không khí yên lặng.

Vũ Phượng vừa đến, đã nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã cất tiếng chào, “Hoa Hoa, tối qua cô đi đâu, ta và chủ nhân tìm cô rất khổ cực.”

Hoa Tiểu Nhã: “……”

Thật sự, tối qua hắn đi ngang qua là để tìm mình ư?

Vũ Phượng tựa như làm ảo thuật, đưa cho Hoa Tiểu Nhã một hộp điểm tâm, “Hoa quế cao mới đó.”

Hoa Tiểu Nhã nhếch mép cười một tiếng, “Đạt đến trình độ nào rồi.” Nhận lấy, nếm thử một miếng, “Ừm, ngon lắm.”

“Là chủ nhân phân phó ta chuẩn bị đó.” Vũ Phượng nháy nháy mắt.

Hoa Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Bạch Trì Hữu, Bạch Trì Hữu đang nhìn nàng, mặt nàng đỏ lên, rồi cứ như vậy bị nghẹn.

Một đôi tay vỗ lưng nàng, một chén trà đưa tới đúng lúc, Hoa Tiểu Nhã cảm kích nhận lấy chén trà uống ——

Đôi mắt Mai Nhi càng thêm mờ đi, chén trà kia chàng vừa mới dùng qua, không phải chàng luôn không thích người khác chạm vào đồ của chàng sao? Lòng bàn tay nắm chặt, nàng ở đây thật thừa thãi biết bao!

Hoa Tiểu Nhã dần bình ổn lại, lúc này mới mơ hồ cất tiếng nói, “Khụ khụ, cảm ơn sư phụ.”

Giọng nói Bạch Trì Hữu mang ý trách cứ, “Không có ai tranh với nàng đâu, ăn từ từ thôi.”

Vũ Phượng ha ha cười không ngừng, “Hoa Hoa đang sợ chủ nhân người trách nàng đó.”

Bạch Trì Hữu liếc Vũ Phượng một cái, Vũ Phượng thức thời câm miệng, chủ nhân đối với Hoa Hoa càng ngày càng không giống bình thường!

“Trì Hữu, ta ——” Sắc mặt Mai Nhi càng thêm u ám, trong giọng nói cũng có mấy phần u oán.

Bạch Trì Hữu gật đầu một cái, “Vũ Phượng, lên đường đi.”

Vũ Phượng dẩu môi, “Nhưng mà, ta ——”

Bạch Trì Hữu khẽ gật đầu, cho gọi Lão Quy ra, “Ta đồng ý sẽ chiếu cố cô, sẽ không nuốt lời.”

Trong lòng Hoa Tiểu Nhã nhìn chung đã hiểu, thì ra sư phụ đã đồng ý chiếu cố mỹ nữ này!

Vậy hôm nay có Vũ Phượng và Quy gia gia, nàng vẫn nên chọn ngồi trên lưng Quy gia gia thì tốt hơn, để hai người bọn họ từ từ ôn chuyện cũ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.