Editot: Tiểu Ly Ly.
Người Ngũ đại tiên sơn, lúc ánh mặt trời hiện lên, cuối cùng đã tới Thái A.
Ngoài Thái A có kết giới bảo vệ, người người nhốn nháo, một màn đen kịt. Tiếng động thật lớn, còn hơn thời điểm Ma tộc xâm lấn.
Xa xa liền nghe được có người gọi: “Lưu Cẩn, giao vị thần cuối thời Thiên Âm ra đây!”
“Thần Tàng là sở hữu chung của Tiên giới, làm sao có thể một mình Thái A ngươi độc chiếm!”
Lưu Cẩn từ điện Thái A đi ra, cách một tầng kết giới khoảng cách mấy dặm, lạnh lùng nhìn những người từng xưng huynh gọi đệ sóng vai làm chiến nhân này, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng tựa như băng: “Lần này cách làm hôm nay của các vị, chẳng lẽ không cảm thấy được đáng xấu hổ sao?”
Vừa nói như vậy xong, lập tức có người quát lên: “Ít nói lôi thôi dài dòng, tiện nghi để cho Thái A ngươi chiếm hết, nói nhiều hơn nữa có tác dụng gì? Còn không mau giao Thiên Âm và cung Nguyệt Thần ra đây, bọn ta lập tức rút đi! Nếu không, hừ, không nói được sẽ phải có chiến tranh xung đột rồi!”
Huyền Lam vô cùng tức giận, trước nhảy lên không trung, chỉ vào người nọ mới vừa nói, quát lên: “Vu Thanh! Ngươi, cái người lang tâm cẩu phế này! Ngày đó ngươi bị Tru Tiên đuổi giết sắp chết, là Chưởng môn chúng ta nhân từ dẫn ngươi đến Thái A chữa thương cho ngươi, ngươi mới có thể giữ lại một mạng, hôm nay vì một chút lời đồn đãi, ngươi lấy oán báo ân, sẽ không sợ bị trời đánh sao?”
Người trung niên này tên Vu Thanh này không biết là sợ, thẹn thùng hay là có điều kiêng kỵ với Lưu Cẩn và Huyền Lam, rõ ràng co rúm lại một chút. Nhìn về phía sau, cắn răng nói: “Vậy thì như thế nào? Hôm nay chúng ta tới cũng không phải là muốn đối địch với Thái A, nếu các ngươi nguyện ý giao ra vị thần cuối thời, mọi người chúng ta đều mở ra Thần Tàng, người người có phần, cũng không tổn thương hòa khí lẫn nhau, cũng có thể làm cho thực lực Tiên giới lớn mạnh, chẳng phải tốt hơn?”
“Thiên Âm chỉ là một thần thể, cũng không phải là vị thần cuối thời. Các ngươi tự xưng là tiên giả nhân từ, không lấy trừ ma làm nhiệm vụ, ngược lại vì chính là lời đồn mà đểu đến ép buộc Thái A ta, chỉ vì sát hại một đứa bé vô tội! Hừ, tiên giả như thế, làm người ta khinh thường!”
Mọi người ngoài kết giới bị lời nói của Huyền Lam làm cho trên mặt đều đỏ bừng, trong lòng lo Thần Tàng, cuối cùng nhịn xuống xấu hổ trong lòng, lấy tức giận che giấu.
“Cho dù như thế nào, hôm nay không giao vị thần cuối thời và thần khí ra đây, cũng đừng trách bọn ta không khách khí!”
“Đúng, Thái A ngươi muốn một mình nuốt Thần Tàng, hiển nhiên là bụng dạ khó lường, bọn ta không tự nhiên phải có thể ngồi yên không quan tâm đến!”
Ngay lập tức, tiếng phê phán vang lên rung trời, đám mây sợ quá chạy mất đến chân trời.
Trong lòng Lưu Cẩn biết nói nhiều với những người này cũng đều vô ích, mắt lạnh nhìn mọi người, đón gió đứng chắp tay: “Nếu bổn tọa cố ý bảo vệ Thiên Âm thì sao đây?”
Đám người yên tĩnh chốc lát, đột nhiên truyền đến một trận cười. Ngay sau đó chỉ thấy đám người chia thành hai phần, một bộ trường bào màu lam đáy hoa văn hình mây thêu phức tạp Lịch Chi đạp không mà đến, tiên tư bồng bềnh, dung nhan tươi đẹp tuyệt thế.
Bên cạnh hắn, là người đau lòng khi mất đi ái đồ không lâu Nguyên Ly Nặc.
Đối với việc Lịch Chi đến, tất cả trong dự liệu. Nhưng Nguyên Ly Nặc vừa xuất hiện, Thái A lập tức vang lên tiếng chửi rủa. Dù sao mấy tháng trước, Nguyên Ly Nặc này mới truyền tin cầu viện, hôm nay Trường Lưu đã giải trừ nguy cơ, thế nhưng hắn lại là vì Thần Tàng, phản bội bao vây Thái A.
Cuối cùng người người đều chỉ có thể thán một câu: Con người tham lam vô tình, không gì hơn cái này.
Lần này người tiến đến, tuy nói ngũ đại tiên sơn cũng có phần, nhưng tính theo phân lượng, cũng chỉ có hai người họ. Còn lại đều là trưởng lão hoặc đệ tử, hoặc tán tu tiên giả.
Kỳ thực người dẫn đầu mấy người của đại tiên môn này, có lẽ là cam chịu, có lẽ là thật không cách nào ngăn cản mọi người có lòng tham lam với bảo tàng này. Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, cố ý hoặc vô ý, lại làm sao có thể phân biệt?
Lúc này, ở Thái A, Trọng Hoa bế quan, Lưu Quang không biết tung tích, chỉ có một Lưu Cẩn, một Huyền Lam, khó khăn lắm có thể ngăn cản hai người này. Đối phương cũng là trưởng lão các đại tiên sơn, dưới sự so sánh, Thái A chính là Thập Đại Trưởng Lão và chúng đệ tử, có vẻ hết sức là thế lực đơn bạc.
Còn nữa, lần này Hiên Viên và Trường Lưu, cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng!
Không có ai cho là Thái A có thể tránh thoát một kiếp này, Lưu Cẩn cũng thế.
Bên ngoài mọi người dốc toàn lực phá hư kết giới, đám người Thái A cũng là dốc toàn lực duy trì.
Lịch Chi nhìn chăm chú vào hắn, mặt mày tràn đầy hài lòng: “Lưu Cẩn, bổn tôn khuyên ngươi không nên vì một tiểu cô nương, đánh cuộc cả Thái A. Nếu không Thái A ngươi không cẩn thận biến mất khỏi Tiên giới, ngươi lấy cái gì đi tổ sư gặp đời trước?”
“Khoác lác vô sỉ.” Lưu Cẩn không giận không buồn, nhìn hắn giống như đang xem một truyện cười: “Dựa vào Lịch Chi ngươi, muốn loại bỏ Thái A? Nhắc tới cũng không sợ đau đầu lưỡi. Chính là mười Lịch Chi, dựa vào khuôn mặt yếu kém này của ngươi, cũng không xứng! Coi như Hiên Viên ngươi từ Tiên giới xoá tên, Thái A ta vẫn sẽ đứng vững vàng trên Tiên giới mà không ngã.”
Bị nói gương mặt yếu kém, Lịch Chi đỏ mặt như máu: “Bổn tôn sẽ tận mắt chứng kiến, Lưu Cẩn ngươi có năng lực gì bảo vệ Thái A!”
Lưu Cẩn cười lạnh: “Bản thân mình nhưng chỉ biết dùng mắt nhìn, Hiên Viên có Tiên Tôn xinh đẹp như ngươi vậy, tùy tiện nhìn một cái, liền có thể để cho người khác nằm rạp dưới áo ngươi, cam tâm tình nguyện vì ngươi ra sức. Từ điểm này, Lưu Cẩn ta thừa nhận cảm thấy không bằng.”
Lịch Chi không có sở trường tranh cãi, lại thích dùng ngôn ngữ kích thích kẻ địch, mỗi lần bị thương tức giận luôn là chính hắn. Lưu Quang và Lưu Cẩn là sinh ra cùng một bào thai, bàn về tài ăn nói, mặc dù hắn không bằng với lời nói ác độc của Lưu Quang, nhiều năm bình yên sinh sống cũng không bị Lưu Quang làm cho tức chết như vậy, thì làm sao Lịch Chi có thể địch?
Mọi người còn đắm chìm trong trong lời nói của Lưu Cẩn, Lịch Chi đã một mình xông qua kết giới đánh tới chỗ của Lưu Cẩn.
Mà Nguyên Ly Nặc, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh cổ kiếm có tạo hình kỳ lạ, chợt nhìn giống như Thiêu Hỏa Côn độc nhất vô nhị. Nhưng thân kiếm kia như lửa, như có ngọn lửa che ở phía trên. Vừa mới xuất hiện, không khí quanh mình đều đã giống như nóng bỏng vài phần. Trong lòng Lưu Cẩn chợt giật mình, thậm chí không còn kịp nữa ngăn trở, Nguyên Ly Nặc đã vung kiếm, hung hăng bổ về phía kết giới!
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, Nguyên Ly Nặc bị lực kết giới này bắn ngược, trên không trung lăn lộn vài vòng, hơi chút chật vật ổn định thân hình. Sử dụng chuôi kiếm cổ này hình như vô cùng tiêu hao pháp lực, lúc này trên mặt hắn đã chảy xuống mồ hôi lớn chừng hạt đậu, nhưng lại không chịu thôi, xách theo kiếm, lần nữa bổ một kiếm!
Vừa bịch một tiếng nổ, trái lại lần này hắn không có bị bắn trở về, chỉ thấy kết giới kia xuất hiện Tiên Quang, chỉ trong chốc lát, trong lúc đám người Lưu Cẩn khiếp sợ, ầm ầm tét một vết nứt, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở rộng.
Nguyên Ly Nặc thu hồi cổ kiếm, trước bước vào Thái A, những người còn lại theo sát mà đến.
Tất cả mọi người Thái A không nhịn được thở thật dài.
Ngay cả kết giới bảo vệ đều dễ dàng bị phá như vậy, đối mặt khí thế hung hăng của kẻ địch, chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời.
Lúc Thiên Âm tới, nhìn thấy chính là kết giới kia bị Nguyên Ly Nặc bổ ra.
Ngay sau đó rất nhiều người xông qua kết giới, đại chiến hết sức căng thẳng!
Thiên Âm nhìn thấy, lần này bọn họ tụ họp với nhau, trừ vì một chuyện của Thần Tàng, rõ ràng còn muốn mượn tay mọi người loại bỏ Thái A.
Nàng đến, khiến cho các đệ tử canh giữ ở điện Thái A kinh sợ, ngay sau đó lửa giận của mọi người như thủy triều đánh tới. Thậm chí như Hồng Trang, càng thêm nhẫn tâm xem nàng như ôn thần.
Bị mọi người bao vây Thiên Âm lấy tư thái tự nhiên ung dung cười với lửa giận mọi người, nàng không trách bọn họ, bởi vì mọi người không chỉ có sợ Thái A biến mất, càng sợ chết.
Nàng chỉ là có chút khổ sở.
Hồng Trang nhìn nàng ung dung nở nụ cười tựa như thường ngày này, từ trong đáy lòng sinh ra một ngọn lửa giận.