Editor: Tiểu Ly Ly.
"Bổn tọa sống mấy ngàn năm, thật sự ngươi cho rằng ngươi thể hiện một ít thông minh là có thể lấy bổn tọa ra làm vũ khí sử dụng sao." Vô Tư buông tay ra, cười lạnh: "Bổn tọa cũng chỉ là, lấy tất cả uy hiếp đối với Trọng Hoa, bóp chết ở trong trứng nước thôi." Nàng miệt thị Hồng Trang, không che giấu chút nào khinh thường: "Chẳng qua ngươi chỉ là một tiểu đệ tử, thật cho là mình lại có thể một tay che trời phải không, hừ."
Hồng Trang nắm chặt quyền, làm đủ tư thái hèn mọn: "Chưởng môn Vô Tư dạy phải, ngày sau đệ tử nhất định tỉnh lại thật tốt, nhận rõ giá trị của mình."
Đột nhiên một tiếng xiêm áo xé gió, hai người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy được một đuôi vạt áo màu đen.
Khí thế trên người Vô Tư chợt biến mất: "Ma tộc!"
Hồng Trang chỉ cảm thấy cả người phát run, chỉ vì nàng xem rõ ràng gương mặt của người mới nhảy xuống vách đá Nhược Thủy, lại là......
Ma Tôn, Mặc Tử Tụ!
Dưới vách đá Nhược Thủy, sương mù bay lên, các loại màu sắc của sương mù dày đặc kỳ dị dung hợp lại chung một chỗ, làm cho người ta nhìn qua chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Một dải trong suốt giống như loại sợi tơ không thấy được bắt đầu ở nơi nào của dòng nước, thấp thoáng bao quanh trong đám sương mù dày đặc.
Một mảnh lá rụng xuyên qua tầng tầng khói mù, chậm rãi rơi vào trên mặt nước, không làm xao động bất kỳ gợn sóng nào, chỉ nhẹ nhàng thoáng một cái, liền không một tiếng động chìm vào đáy nước, không thấy bóng dáng.
Đột nhiên, tiếng xé gió kịch liệt vang lên, ngay sau đó một bóng người bỗng chốc rơi vào trong nước, giống như rơi vào ao đầm, ùn ùn kéo đến Nhược Thủy chậm rãi cắn nuốt nàng.
Thiên Âm chỉ cảm thấy đột nhiên giống như rơi vào trong hồ nước lạnh, tuy dược lực trong cơ thể được hóa giải, thần trí khôi phục một chút, trí nhớ dừng ở tiếng cời điên dại của Hồng Trang, sâu hơn nữa, không tài nào nhớ tới.
Cái lạnh thấu xương từ bề mặt da nhanh chóng xông vào trong lòng, tiếp theo chính là giá lạnh thấu xương, lại cơ hồ đông cứng lấy nàng.
Nàng chậm rãi mở mắt, gian nan muốn nổi trên mặt nước, lại phát hiện càng nhanh chìm sâu, mắt thấy mình càng ngày càng xa vầng trăng sáng trên mặt nước kia, nàng lập tức hiểu rõ.
Mình là rơi vào trong vách đá Nhược Thủy.
Trong cơ thể là hai tầng lửa và băng, nàng cơ hồ đạp nước mấy cái đã dùng hết hơi sức, khi ý thức lần nữa ngủ say muốn quên đi thời điểm bị dục vọng chiếm lấy, đột nhiên từ phía sau sương mù dày đặc hiện ra một bóng người, ngay sau đó một sợ tơ tằm màu mực quấn lên cổ tay của nàng, nhẹ nhàng xé ra!
Ồn ào một tiếng, nàng bị người kéo từ trong nước tới giữa không trung.
Mặc Tử Tụ nắm cả thân thể mềm nhũn của nàng, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, cười nhéo nhéo mặt đỏ bừng của nàng: "Vì sao mỗi lần gặp ngươi, ngươi đều chật vật như vậy......"
"Ưm......"
Hắn không còn kịp thu tay lại nữa, Thiên Âm đã như nắm một cây cỏ cứu mạng ôm lấy toàn bộ tay hắn, gương mặt vô ý thức vuốt ve ở trên, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.
Con người Mặc Tử Tụ chợt co rụt lại, rốt cuộc phát hiện nàng không mạnh mẽ diễn trò, chỉ ra công phu tim đập mạnh và loạn nhịp, Thiên Âm đã kéo vạt áo của mình ra muốn tay của hắn