Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 160: Chương 160: Chương 159




Chuyện này, cuối cùng vẫn phải kinh động đến Phong Thanh Dương.

Hoặc là nói, cuối cùng hắn không thể ngồi yên mà không để ý tới nữa.

Có tin tức Thiên Âm liên quan tới Ma tộc, một người truyền giả, vạn người truyền thực. Cho tới bây giờ, từ trưởng lão cho tới đệ tử của Thái A, cũng đã nhận định Thiên Âm đến Thái A với mưu đồ bất chính.

Hơn nữa sau khi trải qua chuyện của Bạch Dao, mặc dù có Trọng Hoa bảo đảm, nhưng mọi người vẫn không nhịn được muốn trừng phạt.

Thiên Âm cảm thấy áp lực đồng thời, cũng là nản lòng thoái chí.

Lòng người, là thứ phức tạp nhất khó hiểu nhất trên đời này. Nhưng cách một tầng mỏng da người, thật ra thì trái tim đó yếu ớt không chịu nổi bất kỳ lời đồn đại.

Ngày thứ hai, thời điểm Phong Thanh Dương tự mình mang người đi tới điện Cửu Trọng bắt người, ngay cả là Trọng Hoa, cũng chỉ có thể lặng lẽ nhìn Thiên Âm theo các nàng rời đi.

Chỉ cần hắn còn là Tiên Tôn Thái A, còn là Trọng Hoa, nàng còn là Thiên Âm, là đệ tử Thái A. Giới quy của tiên môn, chính là trói buộc.

Phong Thanh Dương nói: “Tôn thượng, Thiên Âm là đệ tử của ngài, cũng là một trong chúng đệ tử ở Thái A, nên đối xử như nhau, xin tôn thượng, không nên làm khó mọi người.”

Lúc Thiên Âm đi, quay đầu lại nhìn Trọng Hoa một cái, gương mặt mang theo vẻ cầu xin: “Sư phụ, lần này, ngài không cần lo con.”

Trọng Hoa không có lên tiếng.

Thời điểm Thiên Âm theo đệ tử Điện Chấp Pháp đi ra điện Cửu Trọng, Hồng Trang đứng thẳng dưới gốc cây hòe nhìn Thiên Âm, sắc mặt nàng tái nhợt, nhu nhược giống như cành liễu trong gió. Trong phút chốc, hai người lướt qua nhau, Thiên Âm nghe được tiếng cười cực kì thấp của nàng .

Cười rất hả hê.

Thiên Âm đột nhiên rất muốn xoay người lại xé nát tiếng cười của nàng ta, nhịn xuống rồi. Nàng biết phần tâm tư này của mình cũng chỉ là người đang bị nhục mà sinh oán giận, là nàng cảm giác mình oan uổng, trong cảm xúc kích động sinh ra hận đời muốn hủy diệt tất cả.

Nàng chịu phạt, Hồng Trang vui mừng, hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nhưng sau một câu nói của Hồng Trang, lại làm cho lý trí của nàng hoàn toàn biến mất.

Nàng nói: “Phương Diệc Nhiên là ta thả ra, còn có Bạch Dao đó, vốn đã trốn, cũng là ta tìm người nói cho nàng biết ngươi và Phương Diệc Nhiên bị xử tử, nàng mới chạy về. Về phần Huyền Tề, không biết hắn có chết ở bên ngoài không. . . . . .”

“Hồng Trang! !”

Đệ tử Điện Chấp Pháp không có phát giác được giữa hai người đó đã trao đổi trong nháy mắt, lại thấy Thiên Âm giận tím mặt, đột nhiên làm khó dễ, một mũi tên bắn thủng ngực Hồng Trang!

Không có máu toác ra, nhưng ngực Hồng Trang, nơi trúng tên, từ từ có làn khói bay ra.

Hồng Trang dường như cũng không có nghĩ đến nàng sẽ thống hạ sát thủ, nét cười lạnh ở bờ môi vẫn chưa tàn, đã cứng đờ.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho mọi người cũng ứng phó không kịp, Phong Thanh Dương như một trận gió vọt tới trước mặt Hồng Trang, dùng tiên khí che chở nàng, ngăn cản Tiễn Khí ăn mòn thân thể Hồng Trang. Hắn thở dài một hơi, quay đầu nhìn về Thiên Âm thì lãnh khốc vô tình: “Tàn sát đồng môn, tội thêm một bậc! Dẫn đi, cạo tiên cốt, hóa đi tiên pháp, cách chức người, giáng xuống Nhân giới!”

Đến đây, Thiên Âm không lời nào để nói cũng không muốn nói.

Nàng không cho là mình có lỗi, nhưng lúc này, nàng lại không dám quay đầu lại, nhìn bóng dáng khoát lên y phục màu trắng dưới ánh sáng mặt trời tại cửa điện.

Cho dù không quay đầu lại nàng cũng biết, lúc này Trọng Hoa, đang nhíu mày, dùng cặp mắt băng tuyết lạnh tanh kia chăm chú nhìn mình.

Hồng Trang ở trong ngực Phong Thanh Dương, nở nụ cười tươi.

Nàng thành công trêu chọc Thiên Âm, hoàn thành một bước cuối cùng. Từ đó, người này, người mà theo nàng tiến vào Thái A, khiến cho trong lòng nàng trở nên ghen ghét, mất đi tất cả!

Thiên Tuyết từ trong điện chạy đến, nhảy lên vai Thiên Âm, liếm liếm mặt của nàng, âm thanh vang ở đáy lòng nàng: “Thiên Âm tỷ tỷ, ta theo tỷ đi Nhân giới.”

***

Lưu Quang thu xếp Huyền Tề bị trọng thương sau điện Lưu Vân, nghe nói chuyện của Thiên Âm. Tạo một kết giới trong điện Lưu Vân, phòng ngừa bất luận kẻ nào ra vào. Mình liền bay đến điện Chấp Pháp.Trên nửa đường, không hẹn mà gặp mặt với Trọng Hoa.

Lưu Quang hỏi: “Ta nghe nói, Thiên Âm bị bắt đi Điện Chấp Pháp rồi.”

“Ừ.” Trọng Hoa gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ lãnh tình.

Lưu Quang nheo mắt nhìn hắn, giễu cợt nói: “Ngươi làm sư phụ, thật đúng là để cho ta cảm thấy mất mặt. Đường đường Chí Tôn của Tiên Giới, đệ tử của mình bị người ta bắt nạt, nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Chậc chậc, Trọng Hoa, ta ghi hận ngươi hơn hai nghìn năm, cũng đừng để cho ta xem thường.”

Trọng Hoa lặng yên, nói: “Để cho nàng nếm chút khổ sở cũng tốt.”

Lưu Quang nghe nói thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nếu không phải vội vã muốn đi Điện Chấp Pháp, rất muốn rút kiếm đánh nhau một trận với hắn. Trợn mắt nhìn Trọng Hoa một hồi lâu, Lưu Quang hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.

**

Một ngày không thấy, thời điểm gặp lại Phục Nguyên, trong lòng Thiên Âm rất khiếp sợ.

Hôm qua hắn có dáng vẻ trung niên, lúc này đứng Phục Nguyên ở trước mặt nàng, trên đầu đã có đầy tóc trắng, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn.

Thấy Thiên Âm bị áp giải mà đến, Phục Nguyên nhìn nàng, bình tĩnh nói một câu nói: “Ngươi cuối cùng không thuộc về Tiên giới, không thuộc về Thái A.”

Thiên Âm không hiểu.

Cửa điện đóng lại nháy mắt, trong điện vẫn giống như hôm qua, chỉ có nàng và Phục Nguyên. Cũng là vị trí giống hôm qua, thời gian giống như trở lại thời điểm Phục Nguyên mở trói cho nàng, chuyện sau đó chưa từng xảy ra, Phương Diệc Nhiên chưa từng chạy tới xin tội, Bạch Dao chưa từng chết đi. . . . . .

Nàng vẫn là đứng ở trong điện to như vậy, chờ thời khắc bị phạt.

Tất cả, cũng chỉ là tiếp tục chuyện vẫn chưa xong của hôm qua.

Chỉ là tâm tình không phải là hôm qua.

Thiên Âm may mắn nhất chính lá, quy định Thái A, tất cả đệ tử phạm sai lầm đều đến chịu phạt ở Điện Chấp Pháp, không cần giống như trên đài Tru Thần, tiếp nhận vạn chúng chú mục*, bị người không liên quan phỉ báng vào người.

Vạn chúng chú mục*: bị mọi người chú ý.

Tất cả đều tiến hành ở trong điện, tự nhiên sẽ không bị người ngoài thấy dáng vẻ nhếch nhác lúc này.

Phục Nguyên hỏi: “Có thể cảm thấy rất oan uổng?”

“Không cảm thấy.” Thiên Âm chi tiết nói.

“Trong lòng rất đáng ghét, rất hận Thái A?”

“Không hận.” Thiên Âm dường như cười nhẹ thoáng qua: “Chỉ trách ta không thích ứng được quy củ Tiên giới, quy củ này cũng sẽ không bởi vì ta mà thay đổi. Chính là ta không thể thay đổi được nó, ngay thời điểm xúc phạm nó, là ta tự gây nghiệt.”

Phục Nguyên thở dài nói: “Chúng ta đều cho rằng, ngươi sẽ là tương lai của Thái A.”

“Chúng ta” trong miệng hắn, bao gồm Lưu Cẩn, bao gồm Huyền Lam, có lẽ còn có rất nhiều người mà Thiên Âm không biết.

“. . . . . .” Thiên Âm khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, để cho các người thất vọng.”

“Bây giờ sẽ bắt đầu thôi.” Trong tay Phục Nguyên lại xuất hiện chuôi đao mỏng như cánh ve: “Trở về Nhân giới, đừng tùy hứng là được rồi. Thế giới này, ngươi không thay đổi được.”

Ngay cả khi chuẩn bị kỹ càng, Thiên Âm nhìn này lưỡi đao kỳ dị, vẫn là nhịn không được trong đáy lòng run lên: “Phục trưởng lão, người nhẹ một chút, ta sợ đau.”

“. . . . . .” Phục Nguyên quả thật thu lưỡi đao, nhưng từ trong lòng bàn tay hắn chảy đi ra một luồng khí lưu gợn nước, bao lấy ngàn âm. Cảm giác nhoi nhói xuyên vào một tấc lại một tấc da thịt, trong cơ thể như có thứ gì, từ trong mỗi một tấc xương cốt bị phân giải ra ngoài.

Đột nhiên cửa điện mở rộng ra, Thần Quang vây quanh Trọng Hoa, làm cả người hắn mơ hồ giống như một trí nhớ xa xôi, ở bên trong ánh sáng trắng đầy trời kia, từng bước từng bước đến gần Thiên Âm. Hắn đưa tay, đám mây trên cao mang Thiên Âm đến bên cạnh, khí lưu trong lòng bàn tay Phục Nguyên lập tức tiêu tán.

Phục Nguyên bình tĩnh nhìn Trọng Hoa, không thấy tức giận, chỉ là trần thuật sự thật: “Tham dự hành hình trong điện Chấp Pháp, đồng tội với người bị phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.