Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 168: Chương 168: Chương 167




Mạc Tương Ly nói cám ơn cũng là có nguyên do .

Từ lúc rời khỏi Thái A, Thanh Đại vừa thấy Mạc Tương Ly liền muốn đuổi đi, nhìn vậy, hẳn là muốn âm thầm diệt trừ nàng. Thiên Âm liền thuận miệng nói một câu: “Vừa đúng lúc ta không có ai hầu hạ, hay là Chưởng Môn Thanh Đại tặng nàng làm thị nữ cho ta.”

Chính là một câu nói này, Thanh Đại liền đồng ý.

Bảo vệ mạng nhỏ, có thể ở chung một chỗ với người mình yêu thương, còn có một chính thất* không tranh đoạt với mình, tất nhiên Mạc Tương Ly mừng không kềm chế được, dọc theo đường đi vừa nói cám ơn vừa dập đầu, khiến cho Thiên Âm phiền não đồng thời cũng có mấy phần lúng túng. Liền định cách xa nàng một chút, mặc cho hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Chính thất*: vợ lớn, vợ cả.

Lúc này Thanh Đại cưỡi mây đến bên cạnh mấy người, bay chung với ba người bọn họ. Trên gương mặt nghiêm túc lại có thể nặn ra nụ cười ôn hòa: “Thiên Âm, có phải không bỏ được Thái A hay không?”

Thiên Âm cúi mặt xuống, lông mi thon dài che giấu cảm xúc trong mắt, nói: “ Không tồi không tồi, cũng không phải đặc biệt không bỏ được.”

Sau khi Thanh Đại nghe xong, lại hỏi: “Trước đó vài ngày ngươi bị phạt, thân thể không có gì đáng ngại chứ?”

Thiên Âm lắc đầu: “Đa tạ chưởng môn quan tâm, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.”

Trong không khí có hơi thở khác thường lưu động, Thiên Âm tự nhiên cười, làm như mất hồn nhìn dưới chân, Thanh Huyền khẩn trương bảo hộ Mạc Tương Ly ở trong ngực, ánh mắt phòng bị theo dõi phụ thân của hắn.

Chợt nghe Thanh Đại hỏi: “Thiên Âm, ngươi có thể cho ta mượn xem cây cung kia một chút hay không?”

Trong nháy mắt, Thiên Âm hoang mang bối rối: “Chưởng Môn Thanh Đại nói là đồ vật gì?”

Thanh Đại cười nhẹ mấy tiếng, giọng nói như cũ ôn hòa, nhưng ánh mắt đã lạnh xuống vài phần: “Dĩ nhiên là cung Nguyệt Thần.”

Sắc mặt Thanh Huyền thay đổi: “Phụ thân, chẳng lẽ người . . . . . .”

Thanh Đại liếc nhìn hắn một cái, sắc mặt Thanh Huyền từ đỏ chuyển sang trắng bệch, rốt cuộc nhịn xuống, lại nhìn về phía Thiên Âm thì trong mắt kia không chỉ có áy náy còn có lo lắng.

Trái lại Thiên Âm dương dương tự đắc, sửa lại tóc dài trước ngực một chút, không chút để ý mở miệng: “Cung kia là của sư phụ ta, ta dùng xong dĩ nhiên sẽ trả lại cho ngài ấy. Nếu Chưởng môn muốn nhìn, không bằng chúng ta trở về Thái A, chờ sư phụ ta trở lại người liền hỏi mượn ngài ấy một lần nữa?”

Thanh Đại nheo mắt, bỗng chốc cười một tiếng: “Ha ha, không cần. Một món binh khí thôi.”

Thiên Âm phụ họa: “Đúng vậy, một món binh khí thôi, làm sao quan trọng hơn tánh mạng được.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Huyền lập tức kéo nàng ra phía sau, nói với Thanh Đại: “Phụ thân, Thiên Âm vừa rời khỏi Thái A, trong lòng hẳn là khổ sở, để cho một mình nàng yên lặng một chút, người đừng quấy rầy nàng.”

“Cũng được.” Thanh Đại từng câu từng chữ nói: “Ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt, chớ để nàng bị thương chút nào.”

Thanh Huyền gượng cười, âm thanh lại phát run: “Phụ thân yên tâm, ta nhất định che chở nàng cho thật tốt.”

Ý cười trên mặt Thanh Đại dần dần mất đi, như có điều suy nghĩ nhìn Thiên Âm một cái, lại trở về đội ngũ phía trước.

Thanh Huyền rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói với Thiên Âm: “Thật xin lỗi, ta không biết phụ thân ta lại có mưu đồ khác.”

Thiên Âm cười: “Có sao? Ta lại không có cảm giác được.”

Thiên Âm không có cảm giác Thanh Đại có điểm gì bất thường, nhưng mọi người cũng đồng thời cảm thấy được nguy cơ!

Tử khí đột nhiên ùn ùn kéo đến, bao vậy đoàn người Côn Luân. Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng cười âm dương quái khí: “Thanh Đại, vị thần cuối thời này ngươi cũng đừng nghĩ sẽ lấy về nhà, bổn tọa mang về Minh giới chơi đùa trước.”

Vừa nghe âm thanh này, Thiên Âm nghĩ tới trên tiên sơn Trường Lưu, Qủy Ảnh không để sư phụ mình ở trong mắt, bị nàng đánh một gậy.

Quả nhiên trước mặt nàng bỗng xuất hiện một người trung niên toàn thân lồng tại trong mây đen, há miệng cười không có ý tốt .

Hắn đang muốn vươn tay thăm dò Thiên Âm thì một thanh kiếm khí ép hắn cuống quít lui về phía sau mấy thước.

Thanh Đại đứng ở trước mặt Thiên Âm, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đối diện: “Minh Ảnh, ngươi lại dám một thân một mình tới Tiên giới cướp người?”

“Vị thần cuối thời này, mạo hiểm một lần có làm sao?” Minh Ảnh cười khằng khặc quái dị: “Bổn tọa quang minh chánh đại giành, dù sao cũng tốt hơn bọn ngụy quân tử các ngươi, đường đường chính chính làm ra một buổi lễ kết thân, chiếm vị thần cuối thời này làm của riêng.”

Thanh Đại rõ ràng bày ra vẻ tức giận, Thiên Âm theo dõi lưng hắn, đang suy nghĩ có muốn nhân cơ hội cho hắn một mũi tên hay không, thế nhưng hắn lại không nói một lời trong nháy mắt ra tay đánh nhau với Minh Ảnh.

Thiên Âm nhìn thấy Minh Ảnh từng bước ép Thanh Đại quay ngược lại, không khỏi thầm than. Xem ra lần này cần phải đi Minh giới làm khách rồi.

Suy nghĩ chưa dứt, tử khí quanh mình như gió thổi phất bụi mù, nhanh chóng tản ra, trước mắt trở nên rõ ràng. Ánh mắt hả hê của Minh Ảnh bỗng chốc đại biến, chính là lúc mất hồn trong nháy mắt bị Thanh Đại bắt được khe hở, một kiếm đâm xuyên thân thể.

Nhưng trên mặt hắn hiện lên kinh sợ hoàn toàn không là bởi vì một kiếm này. Hắn vội vàng quay ngược lại, không còn kịp biến mất, liền bị một nguồn sức mạnh vỗ ra, hắn giữ vững thân thể, cũng là cung kính đứng thẳng, lại không dám trốn.

Đột nhiên biến cố này khiến cho Thiên Âm có chút mê muội, nhưng mê muội thì mê muội, nàng cũng dự đoán được, lần này tới, hẳn là đại nhân vật.

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, người tới, lại sẽ là một thiếu niên môi hồng răng trắng màu da hơi có vẻ giống như đang bệnh.

Hắn một thân hắc bào không một hoa văn, đầu đầy tóc đen được ngọc quan thắt chặt, có chút tán lạc trên vai, có chút phiêu tán ở phía sau. Cánh hoa lục giác kì dị giữa trán, giống nhau hắc bào của hắn, đen tối giống như đêm không có ánh trăng chiếu rọi.

Khi người thiếu niên này xuất hiện nháy mắt, ngực của nàng nơi đột nhiên có thứ gì đó muốn phá ra, một cảm giác hết sức quen thuộc xuất hiện trong đầu. Nhất là cánh hoa lục giác trên trán giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào mắt khiến cho nàng đau đớn.

Nhưng thiếu niên này, nàng rõ ràng chưa từng thấy qua.

Thanh Đại vừa thấy người này, sắc mặt kia so ăn cứt còn khó coi hơn. Minh Ảnh thấy người này, ngược lại toàn thân run rẩy nằm rạp dưới chân hắn, run rẩy nói: “Thuộc hạ. . . . . . Thuộc hạ bái kiến Minh vương.”

Minh vương?

Thiên Âm chứa đầy nghi ngờ này tỉ mỉ dò xét thiếu niên từ đầu đến chân một phen, mắt thấy một thiếu niên anh tuấn vô hại như vậy lại là Minh vương trông coi luân hồi ở lục giới, kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy căng thẳng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Minh vương cũng là nhìn chằm chằm Thiên Âm một hồi lâu, khẽ mỉm cười, âm thanh cũng như tướng mạo bình thường của hắn, hơi có vẻ mỏng manh: “Bổn vương dạy dỗ thuộc hạ không nghiêm làm kinh sợ ngươi, cái mạng này của hắn liền bổi thường cho ngươi đi.”

Hắn nhàn nhạt nói xong, Minh Ảnh nằm rạp bên chân hắn đột nhiên một tiếng hét thảm, hóa thành khói mù.

Không trung hoàn toàn tĩnh mịch.

Minh vương giống như là không biết chính mình tạo cho người ta bao nhiêu hoảng sợ, đến gần Thiên Âm, mơn trớn tóc của nàng, hỏi “Ngươi tìm được hắn rồi sao?”

Ngươi tìm được hắn rồi sao?

Một câu nói đơn giản này, lại làm Thiên Âm hóa đá tại chỗ. Trong cơ thể như có thứ gì kêu gào muốn xông ra gông cùm xiềng xiếc để thấy ánh mặt trời. Cảm giác này làm nàng khổ sở nhăn mày lại.

Thấy nàng như thế, Minh vương than nhẹ: “Xem ra, ngươi cái gì cũng đều quên.”

“Tất cả, đều muốn dựa vào mình ngươi.” Ánh mắt của hắn, không người nào có thể hiểu. Giống như huynh trưởng vuốt tóc Thiên Âm, thở dài cho tới lúc biến mất.

Lưu lại đoàn người yên tĩnh trong không trung, nhìn chằm chằm Thiên Âm, trên vẻ mặt của mọi người đều thay đổi liên tục.

Nhất là Thanh Đại, nhìn Thiên Âm, hung ác chậm rãi nổi lên khuôn mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.