“Cái gì?”
Mặc Tử Tụ nghe nói Thiên Âm vào lò Luyện Ngục, kinh hãi là đổ ly trà trên bàn.
Sâu trong điện Cửu U, ở một tiểu viện, hoa đào bay tán loạn.
Mặc Tử Tụ một thân hồng bào nghiêng ngồi trước bàn đá, cho tới bây giờ ánh mắt đều thong dong trấn định, mà giờ khắc này lại kinh hoàng luống cuống, là hoảng sợ ngoài ý muốn.
Hắn nhìn chằm chằm Tru Tiên đang bất động, một chưởng đánh bàn đá thành phấn: “Tru Tiên! Ngươi rõ là. . . . . .”
Thân thể Tru Tiên co rụt lại, chỉ lát nữa là phải biến mất ở trong sân, đột nhiên cuồng phong từ đất bằng mà lao lên, Mặc Tử Tụ tức giận đến phía sau hắn, hắn mới xoay người, liền chạm mặt đụng phải Mặc Tử Tụ!
“Tổ mẫu lão đại. . . . . .” Tru Tiên lúi lưỡi từng bước lui về phía sau, khóc không ra nước mắt.
Tiểu Ma Đầu này tự mình chịu chết chạy vào lò Luyện Ngục, hắn làm được chuyện gì? Chẳng lẽ muốn hắn theo đi, sau đó bị thần hỏa cặn bã đó đốt đến không còn một mống?
Hiển nhiên là Mặc Tử Tụ có ý này.
Không để ý hắn kêu thảm thiết, một chưởng đánh hắn rơi vào biển Vô Vọng.
“Bổn tôn cho ngươi ngâm ở bên trong mấy năm! Khi nào bọt nước trong đầu biến mất, bổn tôn sẽ thả ngươi ra ngoài!”
Mặc Tử Tụ lạnh lùng hạ lệnh, không tha bất luận kẻ nào thả Tru Tiên ra, tự mình nhanh chóng chạy đến lò Luyện Ngục.
**
Lò Luyện Ngục.
Hỏa tựa như đao, gió tựa như lưỡi dao.
Phàm là tiến vào bên trong, không bàn về tiên ma yêu nhân, người có tu vi mỏng manh đều sẽ bị hóa thành tro tàn. Sau khi chết chân chân chính chính hóa thành tro.
Càng đến chỗ sâu, lửa ngục này càng mạnh, tỷ lệ sống sót ở trong đó càng nhỏ nhoi.
Cho dù là Mặc Tử Tụ và Trọng Hoa, ở trong chỗ sâu này, cũng là không dám xông thẳng vào mà không tránh .
Vậy mà lúc này, lại có một bóng người, trong ngực ôm chặt một con thú nhỏ trắng như tuyết, gian nan đi lại ở trong Liệt Diễm* hừng hực.
Liệt diễm*: lửa cháy mạnh.
“Thiên Âm tỷ tỷ. . . . . . Ta sắp cháy rồi sao. . . . . .”
Thiên Tuyết bị lửa ở bốn phía đốt sáng toàn thân, bộ lông bắt đầu xoắn lại với nhau. Cặp mắt đen cũng giống như bị bắt lửa, tựa như sinh mạng cuối cùng trong ngọn lửa.
Tóc của Thiên Âm cũng cuốn lên, bắt lửa lại không thể dập tắt.
Cánh tay nàng ôm Thiên Tuyết thật chặt, âm thanh trầm thấp, lại mang theo vui sướng cực hạn: “Nhanh, sư phụ thì ở phía trước! Hắn liền ở phía trước!”
Hơi thở Trọng Hoa ở rất gần, giống như đang ở ngoài trăm thuớc, loại ấm áp quen thuộc đã lâu, làm trong lòng nàng sục sôi, ướt tròng mắt.
Ngay cả núi đao biển lửa, nàng cũng truy đuổi bước chân sư phụ, không rời, không bỏ quên.
Mặc dù phía trước này, là ngọn lửa mênh mông bát ngát mịt mờ.
Không có một ngọn lửa, so với việc có ngọn lửa càng làm cho trong lòng người ta thêm kinh khiếp!
Thiên Tuyết có chút sợ, biến thành đứa bé ôm chặt lấy cổ của Thiên Âm: “Thiên Âm tỷ tỷ, ta còn chưa trở thành người trưởng thành. . . . . . Lò Luyện Ngục này chúng ta không thể xông vào! Sư phụ Trọng Hoa không thể so sánh với Thần Ma, hắn không thể nào ở trong này đâu!”
Thiên Âm bước tới trước một bước, trong nháy mắt bộ lông toàn thân bị thiêu sáng loáng, xiêm áo trên người dần dần từ vạt áo đã biến mất không tiếng động.
Thiên Tuyết được nàng dùng tiên khí che chở, không bị thương chút nào, nước mắt cũng lách tách rơi xuống: “Thiên Âm tỷ tỷ, chúng ta trở về chứ?”
“Tuyết Tuyết. . . . . .” Thiên Âm đi từng bước chỗ sâu không thấy đáy kia, từng chữ lộ ra kiên quyết: “Sư phụ ở phía trước, ta không thể quay đầu! Ngươi. . . . . . Một người trở về thôi.”
Nàng nói xong lỏng cánh tay ra, Thiên Tuyết lại ôm chặt đôi tay hồng như màu cánh sen* kia, quật cường lắc đầu: “Ta không tách khỏi Thiên Âm tỷ tỷ! Ta không muốn đợi thêm nữa, tỷ tỷ, tỷ có biết ta sống lại bao nhiêu lần mới đợi đến tỷ tự đến không? Lần này chính là chết, ta cũng không muốn tách ra!”
Đôi tay hồng như màu cánh sen*: theo Ly nghĩ là tác giả đang miêu tả đôi tay đang dần bị lửa đốt của Thiên Âm.
Bước chân Thiên Âm hơi ngừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Tuyết Tuyết, ta thật sự là thần?”“. . . . . .” Thiên Tuyết vùi đầu vào trước ngực nàng: “Dạ, cũng không phải là thần.”
Dạ, cũng không phải là thần.
Thiên Âm âm thầm nghĩ, có lẽ nàng là thần, nhưng lại có tâm ma.
Tâm ma khó mà trừ bỏ, thần, cũng có thể thành ma.
Thiên Âm vuốt đầu của hắn, cười: “Nếu như ngươi không muốn nói cho ta biết, liền không nói. Đợi đến khi ngươi cảm thấy nên nói cho ta biết, ngươi lại nói cho ta nghe.”
“Ừ.”
Làn váy của Thiên Âm bị đốt tới đầu gối, một đôi chân xanh ngọc bị lò Luyện Ngục đốt trở nên cháy xém.
Nàng không nói tiếng nào, chỉ có vẻ mặt kiên nghị từng bước đi về phía trước.
Lúc Mặc Tử Tụ chạy đến, liền chỉ thấy một đôi chân mảnh khảnh biến mất ở lửa nóng, không còn bóng dáng.
Hắn giật mình dừng chân, hồng bào huyết sắc giống như được ngọn lửa bôi lên, càng thêm tươi đẹp, rêu rao ở trong gió.
Đáy mắt hắn không nói rõ hàm ý, không tiếp tục tiến một bước.
“Thiên Âm, ngươi cứ thế mà chết đi. . . . . .” Trong tay hắn bỗng xuất hiện Mặc Phát, nhẹ nhàng vung lên, Diễm Hỏa ở bốn phía trong nháy mắt như sóng nước đẩy ra chút. Hắn làm như cười cười: “Nhưng bổn tôn không cho! Ngươi liền không thể chết được!”
Hắn theo sau, cho đến đi ngang qua lò Luyện Ngục, tuy nhiên cũng không thấy nửa phần bóng dáng của Thiên Âm.
Phương Diệc Nhiên cũng từ Ma tộc chạy tới lò Luyện Ngục thì liền thấy bên trong ngọn lửa kia, Mặc Tử Tụ một thân hồng bào yên lặng đúng cầm Mặc Phát, bóng dáng kia.
Đúng là hết sức tiêu điều ưu thương.
***
Hai giới Tiên ma đánh nhau khí thế ngất trời, Yêu Giới cũng không sống yên ổn.
Ngày trước, Yêu Tôn Hoa Tưởng Dung đột nhiên biến mất kì lạ, hang hồ ly và bọn yêu tinh khác trong Yêu Giới ở Thanh Khâu Sơn rối loạn tung tùng phèo, cơ hồ lật cả Yêu Giới, vẫn không tìm được Yêu Tôn của bọn họ.
Cho đến một ngày nào đó, bọn họ ở trên một đồng bằng nhỏ của Yêu Giới, phát hiện dấu chân trùng trùng điệp điệp. . . . . .
Rốt cuộc có các Trưởng lão Yêu Giới nhìn dấu chân chặt chẽ mà không mất đi quy luật này, ngoài miệng run rấy, một tiểu Hồ với nét mặt già nua đỏ lên ngổn ngang trong gió: “Tôn thượng vĩ đại của chúng ta, sợ là lại lạc đường ờ nơi này.”
Nhắc tới Yêu Tôn Hoa Tưởng Dung, chỉ 4000 năm trước đã danh vang Yêu Giới không yêu tinh nào không biết. Hắn xinh đẹp tuyệt lệ, yêu pháp cao thâm. Nhưng bản thân hắn, cũng là từ trong bụng mẹ dẫn theo thiên phú đi ra ngoài mà không người nào có thể so sánh, đó chính là: dân mù đường.
Người khác mù đường, nhưng mà cũng chỉ là không biết đường đi. Nhưng trình độ mù đường này của hắn này quả thật làm cho các tộc trong Yêu Giới tức lộn ruột!
Bởi vì dưới tình huống hắn có thể lạc đường, còn có thể vô tri vô giác, vẫn kiên trì đi tới khi hắn mệt lả mới thôi!
Cho nên thường theo người đánh nhau, đuổi theo kẻ địch, đuổi theo đến lạc đường, đi chạy lòng vòng tại một chổ, kẻ địch chỉ đợi hắn chạy đã mệt, quay lại, nhất định có thể thắng hắn.
Nhưng cửu vĩ hồ cũng chỉ có chín cái mạng.
Ngươi giết hắn một lần, để cho hắn hoãn thần, bằng thân thể Yêu Tôn của hắn, cho tới nay Yêu Giới không người nào có thể tổn thương hắn một mạng, sau còn có thể tổn thương lần ữa.
Hoa Tưởng Dung từng buông lời: “Ngày nào nếu bổn tôn mất rồi, các ngươi liền tìm dấu chân. Tại nguyên chỗ vẽ khoanh tròn đi lên chừng trăm vòng, sau đó đi về phía Đông ba trăm dặm, chính là nơi bổn tôn đi đến.”
Bởi vì khi hắn đi, sẽ theo thói quen từ nhỏ mà đi vào sáng sớm, bay về phía mặt trời mọc ba trăm dặm.
Hắn từng say rượu, nhìn về phía tiểu mật thở dài: “Ngày sau, bổn tôn tìm bạn tình, sẽ tìm người biết đường. Về diện mạo tu vi, không phụ lòng đại chúng là được.”
Cho nên phần lớn khách quý của hắn đều là bề ngoài xấu xí, những lại nhớ rõ đường đi rất tốt.
Chỉ là lần này, nghe nói một tiểu mật hắn yêu thích nhớ rõ đường đi bị hắn vứt qua một bên, đơn độc ra cửa.
Lại cứ lần ra cửa này, sẽ không có bóng dáng.
Mọi người đứng ở đó nơi có dấu chân, nhìn về phía Đông xa xôi, nơi ba trăm dặm, chính là Truyện Tống Trận.
Còn lại ngũ giới, tai sao hắn lại đi vào nơi đó?
Không người nào biết được.