Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 140: Chương 140: Đi chết đi!






Editor: Tiểu Ly Ly.

Nó nói xong, móng vuốt vừa lấy Phược thần ti giao trả cho nàng, không vui nói: "Cho nên ngày sau nếu như tỷ không muốn ta theo tỷ, vứt bỏ Nguyệt thần cung, ta liền không tìm được tỷ nữa."

Sau khi nó nói xong hồi lâu, phát hiện đỉnh đầu không có âm thanh, không nhịn được lắc lắc đầu nhỏ đi xem, lại bị mắt lạnh sâu kín của nàng nhìn sợ thân thể run lên: "Tỷ tỷ tỷ vì sao nhìn ta nnhư vậy......"

"Ngươi nói đây là cung Nguyệt Thần?"

Bỗng nhiên Thiên Tuyết trợn to mắt, trong đáy mắt lại hối hận. Nhưng bị Thiên Âm nhìn chằm chằm, nó chỉ đành phải thật sự gật đầu: "Chính là cung Nguyệt Thần. Hơn sáu ngàn năm trước lúc sư phụ Trọng Hoa vẫn là thiếu niên giết một Ma Tướng sau đoạt được, bởi vì hắn có Kiếm Thái A, liền đặt nó một bên không cần."

Thiên Âm vặn lỗ tai của nó hung hăng nói: "Chuyện sáu ngàn năm trước, ngươi từ chỗ nào biết được?"

Thiên Tuyết không nói.

Mặc cho nàng hỏi thế nào cũng không nói một câu nói.

Một thanh kiếm khí tựa như tia chóp từ trên trời giáng xuống, khiến cho cảnh đẹp trên đỉnh núi trở nên một mảnh hỗn độn. May nhờ Thiên Tuyết ở thời điểm Thiên Âm nguy kịch, sử xuất thuật Thuấn Di* mang hai người rời khỏi nơi đó.

Thuật Thuấn Di*: thuật di chuyển tức thời.

Thiên Âm nhếch nhác đứng dậy, trái lại thấy Lịch Chi phảng phất như một pho tượng Sát Thần, đến trước mắt.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?!"

Thiên Âm nghĩ, mấy trăm người này vây quanh ta...... tất nhiên ta trốn không thoát đâu. Trên mặt lại cố làm kinh ngạc: "Lịch mỹ nhân, ngươi sao thành Tiên Tôn cụt một tay rồi, là nam nhân nào làm tổn thương tới trái tim thủy tinh* của ngươi, ngươi lại có thể để tâm mình như tro tàn, tự tổn thương đến chính mình?"

Trái tim thủy tinh*: tựa như nói đến trái tim dễ vỡ.

Thiên Tuyết liếc nàng một cái, muốn mang theo nàng chạy trốn, lại phát hiện không gian quanh mình bị một dòng lực vô hình đông lại, nó sử dụng thuật Thuấn Di, lại rất khó thi triển.

Mà lúc này, Lịch Chi đã đến trước mặt, trở tay đánh bay Thiên Âm!

"Cả vùng không gian cũng bị bổn tôn phong tỏa, lần này bổn tôn thật muốn xem, ngươi còn có khà năng trốn chạy như thế nào." Thiên Âm bị hắn đánh bay, hắn theo sát mà lên, nhìn Thiên Âm hộc máu bay ngược vẻ mặt hoảng sợ, trên mặt hắn đều là vẻ ngoan độc: "Lại nhiều lần nhục nhã bổn tôn, ngươi thật sự cho rằng bổn tôn sẽ không giết ngươi sao?!"

Chịu đựng một chưởng này, Thiên Âm chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt cả người đều vỡ vụn, bên tai tiếng kêu tức giận của Thiên Tuyết giống như rất xa xôi......

Nàng hung hăng cắn nát đầu lưỡi, đau đớn bén nhọn truyền vào đầu, mở mắt ra, nhìn đối diện với Lịch Chi lả lướt, kéo ra nụ cười du côn: "Giết liền giết đi, nếu như ngươi giết tận hứng, ta cũng chết sảng khoái. Nếu là không nỡ giết, ngươi uống máu ta gặm xương cốt của ta cũng mời tùy ý."

Có lúc, đối mặt với một kẻ yếu không cách nào phản kháng dưới tay mình, hành hạ đối phương, có thể đạt được khoái cảm. Nhưng Lịch Chi lại chỉ cảm thấy bực tức.

Sinh mạng của một con kiến hôi, nàng có thể không sợ chết, không sợ hãi, không sợ ngươi làm thế nào để đùa bỡn hành hạ, lạnh nhạt đến trình độ chết lặng. Cố tình người này, ngươi có thể hành hạ lại không thể giết chết...... Tay phải của Lịch Chi bóp chặt lấy cổ mảnh khảnh của nàng ở trong tay, từng chút bóp chặt.

Hắn muốn thấy nàng cầu xin tha thứ, giống như một mạng sống thấp hèn đối mặt sợ hãi lại hèn mọn cầu xin tha thứ như vậy. Đó mới là thứ nàng nên có, mà không phải đối mặt với cái chết mà ung dung tự tại bình tĩnh cười như không có chuyện gì.

Vậy mà Thiên Âm chỉ là cười, âm thanh đứt quảng từ trong kẽ răng đi ra: "...... Dung mạo ngươi...... Thật xấu xí......"

"Khốn kiếp!" Lịch Chi tức giận quát một tiếng liền muốn vặn gảy cổ của nàng, máu trong cơ thể ngưng trệ, ngực lại bỗng dưng đau xót!

Hắn cúi đầu mà xem xét, nhìn thấy một con tiểu thú thuần trắng xem ra vô hại, một móng vuốt như mũi nhọn kiếm bình thường thăm dò ngực của hắn.

Mấy trăm người theo sát mà đến, chỉ thấy trước Lịch Chi tức giận không chịu nổi, kèm theo gầm lên giận dữ của hắn, giống như là bị người giam giữ bình thường hung hăng đập ra ngoài.

Một bóng dáng tiểu thú xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thân thể Thiên Tuyết chợt run lên, mắt thấy liền muốn rơi xuống đất, Thiên Âm tay mắt lanh lẹ tiếp nó được: "Tuyết Tuyết, ngươi làm sao vậy? Vết thương hắn làm ngươi bị thương sao?"

Ánh mắt Thiên Tuyết vô lực, làm như vô cùng mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Ta còn chưa trưởng thành, thiên phú chưa từng thức tỉnh. Đánh không lại hắn. Qúa nhiều Tiên Tôn mạnh mẽ giam cầm ta cho nên thương tổn tới bản linh......"

" Thiên Âm tỷ tỷ, ta muốn ngủ say một khoảng thời gian, tỷ...... Ngàn vạn lần không được chết, ta đợi tỷ lâu như vậy......"

Âm thanh nhỏ dần, cho đến khi biến mất. Thân thể của nó lóe lên hào quang, biến mất ở trong ngực Thiên Âm.

Mọi người đồng loạt xông lên!

Bốn bề kẻ địch không thể trốn đi đâu được!

Thiên Âm thật thà nhìn chằm chằm những người này, lòng tràn đầy chán ghét.

Một cái tay bắt được nàng, lập tức có người lại bắt được cánh tay kia của nàng, không ai nhường ai. Để cho nàng nghĩ tới khi còn bé, bởi vì một tiền đồng, một đám ăn xin cực đói ùa lên lẫn nhau đánh bể đầu chảy máu vẫn tình cảnh tre già măng mọc.

Lúc này mình, tựa như đồng tiền đó.

Bất đồng chính là, cho dù mọi người thương vong thê thảm nhiều bao nhiêu, đồng tiền đó vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì.

Nàng lại đã máu tươi đầm đìa.

Trên mặt tuyết, máu tươi như mai, diêm dúa chói mắt.

Lưu Cẩn và Huyền Lam, đúng lúc này, xông vào che chở nàng, vì nàng trừng một đôi mắt đỏ.

Huyền Lam đỡ thân thể xiêu vẹo như sắp sụp đổ của nàng, mắt thấy toàn thân nàng là miệng vết thương ghê người, vừa hận vừa vội: "Nha đầu đừng sợ, hôm nay gia gia cho dù có chết, cũng sẽ khiến bọn họ không thương tổn đến một cọng tóc gáy của ngươi nữa!"

"Trưởng lão gia gia......" Hơi thở nàng mong manh, chỉ cảm thấy chịu đựng lăng trì chậm chạp mà tàn khốc, không biết là đau là sợ, một giọt nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi xuống đất, ở trên mặt tuyết đập ra một dấu vết thật sâu.

Nàng khàn giọng hỏi: "Sư phụ đâu? Con muốn người."

Huyền Lam đỏ mắt, dẫn theo vết máu chòm râu màu trắng bạc ở trong gió lạnh phát run, ngay tiếp theo âm thanh cũng rung động: "Sư phụ ngươi rất nhanh sẽ tới."

Lưu Cẩn dùng tiên khí che chở nàng, nói với Huyền Lam: "Huyền Lão, những người này giao cho ta, ngươi mang nàng về......" Âm thanh của hắn nặng nề như tảng đá: "Mang tới đỉnh Thái A!"

"Ngươi nói là......" Huyền Lam cả kinh nói: "Nhưng ngày sau nàng liền không cách nào đi ra nữa!"

"Chẳng lẽ muốn đi kinh động


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.