Cuối cùng không phụ sự kì vọng của mọi người, một bộ cẩm bào hoa lệ xuất hiện ở cửa điện, trên trường y kia thêu hình hoa mẫu đơn rực rỡ, từng đóa nỡ rộ lên, theo mỗi bước chân y đi, gần như sống dậy.
Một đôi giày trắng khảm bảo thạch bảy màu sáng bóng, mỗi khi đi một bước, chuông vàng đính trên giày sẽ phát ra những âm vang trong trẻo, ở trong đại điện yên tĩnh vô cùng thanh thúy rõ ràng.
Nhìn xa hơn, Thiên Âm “phụt” cười ra tiếng!
Người kia, “hoa” đẹp nha!
Trong đại điện mọi người nín lặng, một tiếng cười này, quả thật giống như là một tiếng kinh động san mặt lấp đất.
Mà ngay cả bước chân của người vừa tiến vào, cũng ngừng lại một chút.
Nhưng Thiên Âm lại không biết, tiếng cười mới vừa nãy của mình là thất lễ cỡ nào, không phù hợp cỡ nào, vẫn tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Dáng vẻ của người nọ, vạt áo hơi hé mở, lộ ra da thịt trơn nhẵn như bạch ngọc, vạt áo phía trước nới lỏng chẳng những không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, trái lại thêm mấy phần tùy tiện tự nhiên.
Nếu không phải trên bộ quần áo kia thêu hoa mẫu đơn màu đỏ tía.... ....
Thiên Âm nén cười, chậm chạp nhìn khuôn mặt trên chiếc cổ bạch ngọc kia.
Dung mạo đẹp tựa như hoa, nghiêng nước nghiêng thành.
Nhất thời Thiên Âm hít một hơi khí lạnh, lập tức trong đầu hiện lên khuôn mặt tuyệt mĩ của Mặc Tử Tụ, tướng mạo của người trước mặt này, thế nhưng lại sánh ngang với Mặc Tử Tụ! (Hy: Chảy nước miếng, tác giả quá đáng quá đi, toàn là mĩ nam tuyệt sắc không à, tới sư phụ chân chính không biết ra sao nữa O_O)
Quả thật tiên nhân lớn lên đều cực kỳ xinh đẹp nha!
Ặc.... ...... ...
Vẻ mặt nàng cứng đờ, tự nhiên không chú ý mấy vị lão tiên nhân đứng đầu bên cạnh.
“Tiểu nha đầu, mới vừa rồi ngươi cười cái gì vậy?”
Đang nghĩ ngợi, giọng nói ướt át mị hoặc đã tới trước mặt. Thiên Âm ngẩng đầu, lập tức lui lại vài bước, không dám nhìn thẳng vào dung nhan kinh diễm (Kinh = kinh sợ; diễm = xinh đẹp) này.
“Ta cũng không phải nước lũ thú dữ, cũng không phải yêu ma quỷ quái gì, ngươi lùi lại cái gì?” Người vừa tới rõ ràng vì hành vi lùi về phía sau của nàng mà cảm thấy không vui, tỉ mỉ quan sát nàng mấy lần, hàng lông mày vốn nhăn lại giãn ra: “Chẳng lẽ ngươi là tiểu bất điểm dùng một chưởng đánh bay Huyền lão đầu sao?”
Ngay tức khắc, trên điện truyền ra tiếng ho khan không biết của ai.
Thiên Âm vẫn chưa lên tiếng, trưởng môn ngồi ở trên đã trầm giọng quát: “Lưu Quang làm càng!! Ở trên đại điện, há lại cho ngươi tùy tiện nói bậy như vậy. Ngươi đặt quy cách của tiên môn ở chỗ nào hả?”
“Ôi, chưởng môn đại nhân không nên nổi giận, ta đây không phải quan tâm hậu bối chứ sao.” Đôi mắt đẹp của Lưu Quang chợt lóe lên, cánh tay dài nhỏ mà xinh đẹp nhẹ nhàng vỗ vào đầu vai Huyền Lam, Thiên Âm rõ ràng cảm thấy thân thể Huyền Lam run lên, trong lòng âm thầm thấy kì lạ: cái mỹ nam tử Lưu Quang này rốt cuộc là tại sao lại đến đây? Không ngờ ngay cả Chấp pháp trưởng lão cũng kiêng kị với hắn.
Chỉ nghe Lưu Quang nói: “Huyền trưởng lão không dạy nàng ta được ư?” (còn nhớ ảnh không, cái tên dạy hư Huyền Tề đấy :))
Huyền Lam lau mồ hôi lạnh nói: “Tu vi của lão phu kém cỏi, hơn nữa tuổi tác đã cao, dù có lòng nhưng không có sức.”
“Hả? Vậy nên làm thế nào mới được đây?” Lưu Quang làm bộ dáng kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc suy nghĩ: “Chưởng môn đã có mười hai đệ tử, sợ là cũng không có sức đi dạy một mầm non tốt như vậy, không bằng để ta làm thay được rồi.”
“Việc này, việc này.... ...... .......” Huyền Lam chảy mồ hôi lạnh nha, lập tức ánh mắt cầu cứu chuyển sang chỗ ngồi của Lưu Cẩn, trong lòng ai oán không thôi.
Cùng một cha mẹ sinh ra, vì sao ca ca trầm ổn đại khí như thế, Lưu Quang làm đệ đệ lại cả người quần áo lụa là chứ?
Nhớ năm đó Lưu Quang vừa mới ra đời thời điểm ngày thần tiên thể, Tiên giới ai cũng rung chuyển, nhất trí cho rằng tiền đồ bất khả hạn lượng, thậm chí trở thành Tiên Tôn cũng không phải là không thể. Nào biết thời gian qua nhanh, sau khi y lớn lên, thiếu niên hồn nhiên khi xưa, thế nhưng lại trở thành một nhị thế tổ* quần áo lụa là, ngược lại thật sự là nổi tiếng không phụ sự kỳ vọng của người trong Tiên giới rồi.
[*Nhị thế tổ: từ ngữ xưa dùng để chỉ những đại thiếu gia, công tử quần là áo lụa, chỉ biết ăn chơi trác tán.]
Mặc dù không phải Tiên Tôn, nhưng càng nổi danh hơn cả Tiên Tôn. Hơn nữa tu vi bản thân cao thâm, địa vị chỉ đứng sau Tiên Tôn cùng thượng tiên chưởng môn, tính tình lại quái đản, ngay cả qua lại với người trong Ma tộc cũng quang minh chính đại, nhưng hết lần này tới lần khác không ai dám trỉ trích hắn.
Hiện tại tiên ma đang ở trong cục diện đối đầu không chết không ngừng. Một chuyến đi này của y trực tiếp làm những tiên môn khác nổi lên nghi kỵ với Thái A.